Ads
Tần Thiên và Hải Phú phân
công nhau tìm trong thôn, nhưng dù thế nào cũng đều không thấy thân ảnh Trang
Tín Ngạn. Trên đường, Tần Thiên gặp một nữ hài tử đi hái thuốc về, Tần Thiên
hướng nàng hỏi.
“Là công tử có bộ dạng
rất đẹp sao? Mẹ ta nói hắn giống như người bước ra từ trong tranh vậy.” Tiểu cô
nương đỏ mặt hỏi.
Đổi lại là bình thường,
Tần Thiên nhất định sẽ trêu chọc tiểu cô nương một hai câu, nhưng hiện tại nào
có tâm tình này, “Đúng vậy, chính hắn, tiểu muội, ngươi có gặp hắn sao?” Tần
Thiên vội vàng hỏi.
Tiểu cô nương cười cười,
sau đó chỉ vào trên núi nói: “Ta vừa mới đi hái thuốc về, thấy vị công tử kia
lên núi!”
Biết được tin tức về
Trang Tín Ngạn, Tần Thiên tâm cuối cùng cũng buông lỏng hơn một chút, nàng liên
thanh nói cảm tạ, trở về tìm Hải Phú, đem tin tức này nói cho hắn.
Hải Phú ngẩng đầu nhìn
nhìn sắc trời, nói: “Cũng sắp tối rồi, xem ra buổi tối sẽ có một trận mưa to,
chúng ta nhanh tìm ra công tử mới được!” Hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: “Núi
lớn như vậy, chúng ta hai người tìm rất phí sức, chúng ta nhờ một ít thôn dân
đến cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm.”
“Ý kiến hay!” Tần Thiên
gật đầu nói, Trang Tín Ngạn nghe không thấy, nhiều người tìm cũng sẽ nhanh hơn.
Nghĩ tới nhờ người sẽ tốn khá nhiều thời gian, nhưng nàng hiện tại trong lòng
lo lắng, một khắc cũng không muốn đợi. Tần Thiên nói với Hải Phú: “Như vậy đi, ngươi
là nam nhân đi mời người giúp đỡ có vẻ tiện hơn, ngươi đi tìm người, ta thừa
dịp trời còn chưa tối, trước lên núi tìm thiếu gia. Chúng ta ở trên núi hội
hợp.”
Hải Phú gật gật đầu,
“Cũng tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút.”
“Ngươi yên tâm đi, đường
trên núi ta cũng khá quen thuộc.”
Hai người phân công nhau
làm việc.
Bên này, Trang Tín Ngạn
đứng ở trên ngọn núi, nhìn một ngày dần dần biến mất, phía đường chân trời như
được thiêu đốt, đỏ hồng một mảnh.
Hai mắt hắn không hề chớp
nhìn cảnh vật, hình như đang hết sức chăm chú, nhưng trong đầu lại một mảnh
trống trơn, cảnh đẹp như vậy chỉ dừng lại ở trong mắt, cũng không thể tiến vào
đáy lòng của hắn.
Gió trong trẻo nhưng lạnh
lùng thổi bay tóc và góc áo của hắn, cũng khiến cảm xúc lộn xộn của hắn chậm
rãi bình tĩnh trở lại.
Hôm nay đã xảy ra nhiều
chuyện, khiến cảm xúc của hắn vẫn bị vây trong trạng thái căng thẳng.
Nhìn thấy Tần Thiên ở
phía sau hắn bị người khác lặng lẽ mang đi, hắn khẩn trương đến mức tâm như
muốn nhảy ra; lúc hắn bị người ngăn lại, trơ mắt nhìn nàng bị lôi đi, thời điểm
đó hắn hận chính mình vô năng; nhìn thấy Tạ Đình Quân xuất hiện, hùng hổ cứu
Tần Thiên, hắn vừa cao hứng, vừa khổ sở; nhìn thấy Tần Thiên rúc vào lòng Tạ
Đình Quân, Tạ Đình Quân thoải mái cười to, hắn cảm thấy tâm như là bị đao cứa
một nhát vô cùng đau đớn.
Sau đó Tần Thiên bị Tạ
Đình Quân mang đi, hắn tìm mãi mà không thấy. Lo lắng rất nhiều, trong lòng
cũng bị đủ loại ý nghĩ dày vò, khiến hắn đứng ngồi không yên, không thể bình
tĩnh, thật vất vả đợi được Tần Thiên trở về, lại thấy nàng ngồi ở trong lòng
người đó, thân ái, ấm áp cưỡi chung một con ngựa, hắn thấy một màn này, lo lắng
cùng dày vò trong chốc lát hóa thành cảm xúc mãnh liệt đánh thẳng vào trí não,
tâm giống như bị cái gì bóp chặt, khiến hắn vừa chua xót vừa đau khổ.
Hắn nhìn Tạ Đình Quân mỉm
cười với nàng, nhìn Tạ Đình Quân đưa cho nàng tượng đất nhỏ, khi hắn nhìn thấy
nàng cầm tượng đất kia mỉm cười, sự căng thẳng trong lòng lập tức như bị đứt
gãy, hắn rốt cuộc không thể khống chế cảm xúc, để mặc lửa giận chi phối hắn,
hắn xông lên, đem tượng đất trong tay nàng đập nát!
Lúc ấy trong lòng hắn
khoái ý nói không nên lời, giống như phẫn nộ được phát tiết, nhưng khi nhìn
nàng vẻ mặt thất vọng, hắn trong lòng lại bối rối, lúc nàng nói hắn dã man, hắn
trong lòng lại khổ sở. Hắn sợ chính mình sẽ lại lần nữa không khống chế được
bản thân, quay đầu rời khỏi đó. Lúc ấy, hắn hy vọng cỡ nào nàng có thể giống
như lúc trước đuổi theo hắn, nhưng hắn đợi đã lâu, vẫn chưa thấy nàng chạy lại
gần. Hắn vừa hoảng vừa vội, vừa khổ sở vừa tức giận, không muốn gặp bất kỳ ai,
liền chạy lên núi, ở trong núi đi lung tung, rồi leo lên tận đỉnh núi mới ngừng
lại.
Sau khi tỉnh táo lại, lúc
này mới từ từ nghĩ tới một ít chuyện bị mình bỏ qua.
Lúc trước hắn vẫn lo lắng
an nguy của Tần Thiên, không có tâm tư nghĩ ngợi, nhưng hiện tại chậm rãi hồi
tưởng lại cảm thấy sự tình hôm nay có chút kỳ quái. Đạo tặc đột nhiên xuất
hiện, Tạ Đình Quân đột nhiên xông tới cứu, mọi thứ dường như rất đột ngột, đột
ngột đến mức giống như đã được lên kế hoạch trước vậy.
Nếu mọi việc thật sự cùng
Tạ Đình Quân có liên quan, mục đích của hắn đơn giản chính là khiến mình tức
giận và đau lòng vì Tần Thiên, thấy một màn như vậy, quả thật đã làm cho hắn
vừa lòng đẹp ý?
Kỳ thật cẩn thận ngẫm
lại, Tần Thiên đều là bị động, bị Tạ Đình Quân mang đi không phải do nàng muốn
vậy, cùng Tạ Đình Quân cưỡi chung một con ngựa cũng không phải việc nàng có thể
quyết định, tượng đất kia lại là Tạ Đình Quân ép buộc đưa cho nàng, nàng có làm
gì sai đâu? Những chuyện này phát sinh, nàng nhất định cũng rất sợ hãi, nhưng
sau khi trở về, hắn lại chỉ biết đối với nàng phát giận…
Trang Tín Ngạn càng nghĩ
càng hối hận, nàng hiện tại nhất định rất tức giận, nàng có thể lại không để ý
tới mình nữa hay không? Nàng có thể cảm thấy Tạ Đình Quân so với hắn tốt hơn
hay không?
Nghĩ vậy, Trang Tín Ngạn
tâm lại rối loạn, hắn cảm thấy mình không thể cứ đứng ở đây nghĩ ngợi, lúc này
Tạ Đình Quân nói không chừng lại đang nghĩ cách quấn quít Tần Thiên, hắn trốn
tới chỗ này chẳng phải là đúng với ý nguyện của hắn ta?
Ánh sáng của một ngày tàn
dần lùi về phía tây, phía đường chân trời một tia sáng cuối cùng đã biến mất,
bầu trời xuất hiện sắc thái mông lung, tầng tầng choáng váng nhiễm khai, dần
dần bị bóng đêm nuốt chửng.
Trang Tín Ngạn xoay người
hướng về đường xuống núi rời đi.
Bên này, Tần Thiên lên
núi, tìm kiếm Trang Tín Ngạn chung quanh, giờ này các nông dân vườn trái cây đã
kết thúc công việc về nhà, trên núi một bóng người cũng không có. Cây cao che
khuất bầu trời, ánh sáng hoàng hôn theo kẽ hở qua lá cây chiếu vào, giúp Tần
Thiên miễn cưỡng có thể thấy rõ được cảnh vật.
Trong rừng im ắng, ngẫu
nhiên vang lên tiếng quạ đen kêu, thỉnh thoảng có phi điểu trên đỉnh đầu nàng
xòe cánh bay qua.
Tần Thiên nhìn rừng cây
càng ngày càng âm u, bỗng nhiên có chút sợ hãi, nhưng nghĩ tới Trang Tín Ngạn
đang ở trong rừng cây này, bởi vì không nghe thấy bất cứ thanh âm nào hoặc thậm
chí đang gặp nguy hiểm ở chỗ nào đó, nàng lại miễn cưỡng cổ vũ tinh thần, tự ca
hát để giúp mình có thêm can đảm, tiếp tục tìm kiếm.
Đầu tiên nàng đi tới vườn
trái cây, phát hiện không có người, đành phải đi lên phía trên tìm kiếm.
Nàng rất hối hận hành vi
ngày hôm nay của mình, lại nói tiếp, Trang Tín Ngạn có làm gì sai đâu, trong
mắt hắn nàng là nữ nhân của hắn, lại biến mất cùng một nam nhân khác lâu như
vậy, sau đó tận mắt thấy mình thân thiết với nam nhân đó, không tức giận mới là
lạ, nàng nhịn một chút thì đã sao nào? Dù sao sau khi trở về nàng có thể chuộc
thân, cần gì phải khiến sự tình đến mức này, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì…
Tần Thiên quả thực không
dám nghĩ tiếp nữa.
Đúng lúc này, Tần Thiên
nghe thấy rừng cây ở phía trước có chút động tĩnh, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ
là Trang Tín Ngạn?
Nàng vội vàng chạy vào
trong rừng, lại không thấy thân ảnh của người nào, trong lúc thất vọng đang
định rời khỏi, chợt thấy hai chân căng thẳng, bên tai nghe thấy “Xẹt” một thanh
âm vang lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy vật gì đó bên cạnh một gốc cây nhỏ
“Thúc” một tiếng kéo lên, ngay sau đó là trời đất đảo lộn, một cỗ lực cường đại
kéo nàng lộn ngược người.
Chờ tới lúc nàng phản ứng
được đã là hai chân hướng lên trời, đầu hướng xuống đất cạnh một thân cây!
Trong chốc lát, dường như máu toàn thân đều chảy xuống đầu, nàng chỉ cảm thấy
hai mắt nở to, ngực khó chịu, cổ họng buồn nôn.
Tần Thiên chưa từng gặp
phải “Kỳ ngộ” như vậy, lập tức sợ tới mức oa oa kêu to!
“Cứu mạng, cứu mạng, có
người ở trong này hay không a?”
Nhưng nàng chỉ nghe thấy
tiếng vang của mình vọng lại.
Tần Thiên cười khổ một
tiếng, nàng biết mình nhất định đã rơi vào cạm bẫy của thợ săn. Lúc trước nàng
còn nghe qua người khác nói có thợ săn đã dùng phương pháp này thành công săn
được lợn rừng, chỉ do mình quá mức lo lắng, không cẩn thận, xứng đáng lọt vào
cái bẫy này rồi.
Có điều người thợ săn này
hẳn rất đắc ý, người khác săn được lợn rừng, hắn lại săn được một con người a!
Tần Thiên rất bội phục
bản thân ở lúc này còn có thể nghĩ buồn cười như vậy.
Nàng ngóc đầu nhìn về
phía hai chân của mình, thấy hai chân bị một dây thừng thô to cuốn chặt, nàng
giật giật, căn bản không thể động đậy. Nàng muốn thử học như trong phim đặc
công, dùng lực bật đẩy thân người lên cởi bỏ dây thừng trên chân, nhưng phát
hiện động tác này đối với nàng mà nói quả thực chính là yêu cầu cao đến mức
không thể tưởng tượng nổi, nàng chỉ hơi thoáng cong thân người lên một chút đã
mệt không thở được…
Không có biện pháp, chỉ
có thể buông tha việc tự cứu, kỳ vọng Hải Phú mang theo thôn dân đến tìm được
mình. Nàng không kêu to nữa, muốn dự trữ khí lực đợi khi có người đến lại hô
lên cầu cứu.
Sắc trời dần dần ảm đạm,
nhưng mãi vẫn không có ai tới.
Trong khi treo mình ở đó,
trời bắt đầu đổ mưa. Ban đầu là mưa nhỏ tí ta tí tách, nhưng ngay sau đó mưa
càng ngày càng lớn, chỉ chốc lát sau đã khiến toàn thân nàng ướt đẫm, mưa mùa
xuân thấm vào người khá lạnh lẽo, lại bị gió trên núi thổi qua, Tần Thiên cảm
giác người mình cũng sắp biến thành tảng băng.
Tần Thiên cười cười, an
ủi chính mình, cũng may hiện tại là mùa xuân, không phải mùa đông, nếu không
đợi đến lúc Hải Phú tới cứu, bản thân chắc đã bị đông lạnh đến chết mất rồi,
bỗng nhiên lại cảm thấy mình rất may mắn.
Đang miên man suy nghĩ,
Tần Thiên bỗng nghe thấy ngoài bìa rừng có chút động tĩnh. Chỗ này cách đường
mòn bên rìa rừng cây cũng không bao xa, xuyên thấu qua cây cối có thể thấy rõ
tình hình bên ngoài.
“Có người không? Có người
ở bên ngoài không?” Tần Thiên kêu to.
Chỉ chốc lát, liền thấy
Trang Tín Ngạn đi qua trước mắt, theo đường xuống núi đi xuống.
Tần Thiên nhìn thấy hắn
vừa kinh hỉ, lại vừa sốt ruột. Kinh hỉ là, hắn cuối cùng đã bình an vô sự, sốt
ruột là, sợ hắn không phát hiện ra mình.
Tần Thiên dùng hết sức
lực thúc thắt lưng đung đưa thân thể, hai tay cũng vội khua khoắng, lên tiếng
kêu to, “Thiếu gia, thiếu gia!”
Lúc ở chợ, nàng nhớ rõ
lúc nàng kêu như vậy, Trang Tín Ngạn liền quay đầu lại, hy vọng lần này cũng có
thể xuất hiện kỳ tích.
Nhưng mà Trang Tín Ngạn
cứ đi thẳng không hề nhìn qua bên này.
Tần Thiên chưa từ bỏ ý
định, tiếp tục đung đưa thân thể, nàng hiện giờ giống như xích đu lắc lư qua
lại, kỳ vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của Trang Tín Ngạn.
“Thiếu gia, thiếu gia!”
Nàng dùng hết khí lực, cơ hồ kêu rát cả cổ họng.
Nhưng vì sắc trời quá mờ
mịt, Trang Tín Ngạn lại nóng vội xuống núi, căn bản cũng không lưu ý tình huống
quanh mình, hắn nào biết đâu rằng Tần Thiên đang ở ngay bên cạnh?
Tần Thiên dùng hết khí
lực cuối cùng, dùng sức vung người lên một cái, nhưng lần này bởi vì quá hoảng
loạn, đầu đập vào thân cây bên cạnh, trên đầu truyền đến một trận đau nhức,
ngay sau đó liền cảm giác có chất lỏng ấm áp chảy xuống.
Nàng chỉ cảm thấy đầu
váng mắt hoa, trong lúc mơ mơ màng màng, Tần Thiên nhìn thấy bóng dáng của hắn
càng ngày càng xa xôi, càng ngày càng mơ hồ.
“Thiếu gia, thiếu gia…”
Tần Thiên thanh âm dần dần nhỏ lại, nước mắt bất tri bất giác mơ hồ hốc mắt.
Bên tai dường như vang
lên lời Tạ Đình Quân từng nói qua: “… Mỗi khi ngươi có việc nguy nan, cũng
không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn đâu? Mặc cho ngươi kêu rát cả cổ họng, mặc
cho ngươi kinh hoàng sợ hãi, nhưng hắn cũng không hề hay biết…”
Tần Thiên hai mắt tối
sầm, hai tay vô lực buông thõng.