Ads
Song phương ngồi xuống,
Tạ Đình Quân vẫy tay cho hạ nhân trong sảnh lui xuống, Tần Thiên có điều cố kỵ,
kiên trì để Thanh Liễu ở lại với nàng.
Thời gian kế tiếp, hai
người tùy ý hàn huyên vài câu, hỏi thăm tình hình gần đây. Tần Thiên tò mò hỏi
Tạ Đình Quân như thế nào lại trở thành Tổng đốc. Tạ Đình Quân chỉ nhẹ nhàng
bâng quơ nói câu cơ duyên xảo hợp. Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tần Thiên
cũng không nhắc lại.
Lại hỏi đến tình hình của
Tạ Uyển Quân.
Sau khi Trang Tín Ngạn
quyết tâm không tiếc thương tổn ân nhân cứu mạng để ngăn cản hôn ước, Tạ Uyển
Quân đã bị Tạ gia đưa đến phương bắc, theo Tạ gia mai danh ẩn tích, cũng không
có tin tức của nàng. Đối với Tạ Uyển Quân, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vẫn đều
mang tâm sự, hy vọng nàng có thể sống tốt.
Không nghĩ tới đáp án của
Tạ Đình Quân càng làm cho nàng kinh hãi.
Tạ Đình Quân mang trà lên
uống một ngụm, nhàn nhàn nói: “Uyển Quân tiến cung, hiện tại đã được sắc phong
thành Uyển phi.”
“Uyển phi?” Tần Thiên
trợn mắt há hốc mồm.
“Ta biết các ngươi lo
lắng nàng…” Tạ Đình Quân cười buông chung trà trong tay “Ngươi yên tâm, có ca
ca là ta, nàng tuyệt đối sẽ không thua thiệt.”
“Thật đúng là thế sự hay
thay đổi…” Tần Thiên không khỏi cảm khái, “Bất quá biết nàng hiện tại sống tốt,
chúng ta cũng an tâm.”
“Sống tốt?” Tạ Đình Quân
khẽ cười một tiếng, “Chỉ cần ta không ngã ngựa, nàng cũng sẽ không sao.”
Có một số việc, hắn không
nói với Tần Thiên. Sau khi bị Trang Tín Ngạn cự tuyệt, Tạ Uyển Quân một lần nản
lòng thoái chí, muốn cạo đầu xuất gia làm ni cô. Sau Tạ phu nhân mang theo nàng
rời xa thị phi, đi đến bắc Phương bắc tĩnh dưỡng, muốn vì Tạ Uyển Quân tìm kiếm
việc hôn nhân, lại luôn cao không tới thấp không thông.
Sau đó, Tạ Đình Quân
thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, được Tam hoàng tử coi trọng, điều hắn đến kinh
thành. Dựa vào can đảm hơn người cùng tính cách tâm ngoan thủ lạt, chỉ trong ba
năm ngắn ngủi lại vì Tam hoàng tử làm không ít đại sự, trợ lực Tam hoàng tử đi
lên ngôi vị hoàng đế. Trong lúc đó, Tam hoàng tử vì muốn lung lạc hắn biết hắn
còn có muội muội chưa gả đi, liền đem Tạ Uyển Quân phong làm sườn phi tiến vào
vương phủ. Sau khi đăng cơ, liền chính thức sắc phong thành Uyển phi.
Có điều, Tam hoàng tử tuy
rằng anh minh thần võ, nhưng so với Tạ Uyển Quân hơn gần ba mươi tuổi, phi tần
vô số, tính cách cũng không phải là người ôn nhu săn sóc. Ở trong lòng Tạ Uyển
Quân, đương kim thiên tử này căn bản không thể so sánh với Trang Tín Ngạn tuấn
mỹ ôn nhu. Cho nên đối với Hoàng Thượng, Tạ Uyển Quân vẫn không có nổi nhiệt
tình, chỉ lạnh lùng thản nhiên.
Lúc ban đầu, Hoàng thượng
thấy nàng tuổi trẻ mỹ mạo còn cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng qua một thời gian,
cũng dần thấy chán nản, trong cung còn nhiều mỹ nữ thức thời cảm kích mà ôn nhu
săn sóc, nhiệt tình dào dạt, dần dần, Hoàng Thượng đối với mỹ nhân lạnh lùng
này cũng mất đi hứng thú. Có điều coi trọng nàng là muội muội của Tạ Đình Quân,
một tháng vẫn sẽ đến chỗ của nàng một lần.
Tạ Uyển Quân sống trong
hoàng cung, đối mặt với lòng người phức tạp biến hoá kỳ lạ, chỉ cảm thấy mệt
mỏi cùng buồn khổ, thân mình cũng không khỏe, hắn trước khi đến Tuệ Châu, nghe
nói nàng đã sinh non.
Nghĩ đến đây, Tạ Đình
Quân cúi đầu, khẽ thở dài. Năm đó, nếu hắn vạch trần âm mưu của Ti Mã Xương, để
mọi người thoát khỏi trộm cướp, có lẽ muội muội cũng sẽ không rơi vào tình cảnh
này, thanh danh sẽ không bị hao tổn, dựa vào điều kiện của nàng, hoàn toàn có
thể tìm được một nhà chồng tốt, hiện tại có lẽ đã là mẫu thân…
Nhưng khi suy nghĩ của
hắn lại bay tới lều trại cũ nát kia, mấy ngày mấy đêm sớm chiều ở chung, chỉ có
hai người bọn họ, nàng chỉ thuộc về hắn, tuy rằng hoàn cảnh cũ nát dơ bẩn, tuy
rằng chỉ có thể ăn lương khô, nhưng hắn cảm thấy, đây là khoảng thời gian hắn
sống vui vẻ nhất.
Không có lần trộm cướp
đó, sao có thể có khoái hoạt khó quên như vậy?
Nghĩ nghĩ, Tạ Đình Quân
dâng lên tình ý, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thiên ngồi đối
diện.
Lần đầu tiên nhìn thấy
nàng, nàng vẫn là một tiểu nha đầu, tinh quái, xảo tiếu thản nhiên, hiện tại
thì sao?
Tạ Đình Quân cẩn thận
ngắm nàng, ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu.
Hiện tại nàng đã trưởng
thành…
Gương mặt nàng so với lúc
trước no đủ thủy nộn, dáng người so với lúc trước thướt tha hơn, có điều vòng
eo kia vẫn như cũ nhỏ nhắn như chỉ vừa một bàn tay. Hắn không khỏi hồi tưởng
lại cảnh trong mơ thường xuyên diễn ra trong ba năm nay.
Hắn ôm thắt lưng nàng,
nàng dán sát vào thân mình hắn, hắn hôn nàng nồng nhiệt, nàng ngẩng đầu lên,
tóc dài giống như thác nước kiều diễm buông xuống, nàng hai gò má đỏ hồng, ánh
mắt nửa khép nửa mở, nàng nhẹ giọng gọi tên của hắn: Đình Quân, Đình Quân…
Hắn trong lòng nóng lên,
nhìn về phía Tần Thiên ánh mắt càng thêm nóng cháy.
Thấy hắn bộ dạng này, Tần
Thiên trong lòng cảnh giác mãnh liệt, vội vàng đứng dậy muốn cáo từ, nhưng vừa
động, Tạ Đình Quân bỗng nhiên đứng dậy, bước về phía nàng, trên nét mặt có loại
liều lĩnh điên cuồng.
Tần Thiên bị dọa sợ, liên
tục lui về phía sau, vừa lui hai bước, hắn đã đến trước người nàng, thân ảnh
cao lớn nháy mắt bao phủ nàng, hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nóng như lửa.
Kinh hoàng, Tần Thiên
xoay người bỏ chạy, nhưng động tác của hắn nhanh hơn, hắn ra tay như điện, bắt
lấy cánh tay của nàng, dùng sức lôi kéo, nàng liền ngã vào trong lòng hắn.
Hai tay của hắn không
ngừng mà buộc chặt, ôm nàng gắt gao, như muốn đem nàng hòa tan vào thân thể
hắn.
Hắn nhắm mắt lại, dùng
cằm không ngừng mà vuốt ve đầu nàng, khát vọng từ trước tới nay ở giờ khắc này
bỗng nhiên được thỏa mãn, hắn phát ra một tiếng lại một tiếng thở dài.
“Tần Thiên, Tần Thiên…”
Hắn đè thấp thanh âm gọi
tên nàng, tên này như cùng linh hồn hắn kết hợp cùng một chỗ, mỗi một lần kêu
gọi đều chấn động linh hồn.
Mà lúc này Tần Thiên bị dọa
ngây người, lúc phục hồi tinh thần, lập tức sống chết giãy dụa, “Tạ Đình Quân,
ngươi làm gì vậy, ngươi buông ra.”
Nhưng Tạ Đình Quân như
đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, một chút dấu hiệu lơi lỏng cũng
không có.
“Tạ Đình Quân, ta coi
ngươi là bằng hữu ta tin tưởng ngươi, mới đến đây một mình, ngươi có thể nào
đối với ta như vậy, buông ra, bị người khác thấy được ta nên làm gì bây giờ,
ngươi muốn hại chết ta sao?”. Tần Thiên vừa tức vừa vội, lại bảo Thanh Liễu hỗ
trợ, nhưng Thanh Liễu vừa tới gần đã bị Tạ Đình Quân một cước đá văng đi.
“Không, không, Tần Thiên,
có ta ở đây, ai cũng đừng mong thương tổn nàng…” Tạ Đình Quân thì thào, hắn
nâng mặt nàng lên, cúi đầu nhìn nàng, nay, nàng gần trong gang tấc, ánh mắt kia
sáng ngời, kết hợp với cảnh trong mơ, hắn một trận ý loạn tình mê, rốt cuộc
khắc chế không được, cúi đầu xuống, muốn hôn môi của nàng.
Vốn bối rối không thôi
Tần Thiên ở giờ khắc này lại bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, tựa như Trang Tín
Ngạn chỉ thuộc về nàng, nàng cũng chỉ thuộc về Tín Ngạn, nàng quyết không cho
phép bất luận kẻ nào vấy bẩn nàng.
“Ngươi còn dám hồ đồ, ta
nhất định không tha thứ ngươi” thanh âm nàng như lưỡi dao, đâm thủng sự nhiệt
tình của hắn.
Bờ môi của hắn cơ hồ tiếp
cận môi nàng, cũng không biết vì sao, rốt cuộc không thể tiếp tục.
Thừa dịp hắn trố mắt,
nàng dùng sức đẩy hắn ra, giãy khỏi sự khống chế của hắn.
“Tạ Đình Quân, ngươi
đường đường là đại quan biên giới, dám đùa giỡn phụ nhân đàng hoàng” Tần Thiên
giận không thể áp chế.
Bên cạnh Thanh Liễu nhịn
đau bò lên, đi đến bên người Tần Thiên, hai người nâng đỡ nhau, liên tục lui về
phía sau. Lúc bước đi, đường đi lại bị Tạ Đình Quân ngăn chặn.
Tạ Đình Quân chỉ nhìn
nàng, cũng không nhúc nhích, hai mắt giống như lửa nóng thiêu đốt.
“Ba năm nay, vô số người
giúp ta mai mối, thậm chí Hoàng Thượng có ý vì ta chỉ hôn, nhưng đều bị ta dùng
mọi cách từ chối, nàng có biết vì sao không?”
Nhìn vẻ mặt hắn chuyên
chú mà nhiệt liệt như thế, Tần Thiên có chút sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra, nào dám
tiếp lời của hắn.
Tạ Đình Quân lại duỗi ra
tay trái, huyền thiết chỉ lóe ra ánh sáng lạnh: “Này lại là vì cái gì, nàng
thật sự không hiểu?”
Hắn luôn luôn nhẫn nhịn,
bởi vì hắn nghĩ rằng sự tình sẽ có hi vọng, hắn cuối cùng sẽ có nàng. Nhưng vài
năm đã trôi qua, bọn họ vẫn vui vẻ như vậy, mà hắn dù bôn ba bận rộn rất nhiều,
lại chịu nỗi khổ tương tư.
Nay, hắn trở thành đại
quan biên giới, nắm quyền trong tay, sau khi tiên đế băng hà, Tống Thái phó
cũng hoàn toàn thất thế, hắn lại đem nàng điều tới phạm vi hắn quản hạt, hắn vì
sao còn phải nhẫn nhịn? Vì sao còn muốn nhìn bọn họ cầm sắt cùng minh, vui vẻ
hạnh phúc, Trang Tín Ngạn bất quá chỉ là một phế nhân, sao xứng có được nữ nhân
hắn tâm tâm niệm niệm cầu mà không thể được.
Chẳng sợ nàng hận hắn,
cũng tốt hơn ở một bên nhìn nàng cùng nam nhân khác nóng bỏng thân ái.
“Tạ Đình Quân, ngươi phát
bệnh thần kinh gì vậy, ngươi chớ quên, ta đã lập gia đình, đã là mẫu thân có
hài tử” Tần Thiên cả giận nói.
“Ta biết…” Tạ Đình Quân
cười lạnh, “Thì sao?”
Hắn giang hai tay, khí
thế bức người: “Vị trí Tổng đốc phu nhân vẫn để dành cho nàng, Tần Thiên, chỉ
cần nàng nguyện ý, nàng có thể trở thành Tổng đốc phu nhân.”
Tần Thiên tức giận đến cả
người phát run, nàng lôi kéo Thanh Liễu bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi.”
Thanh Liễu cũng bị Tạ
Đình Quân dọa sợ, lạnh run, nghe thấy Tần Thiên nói nhỏ, vội vàng gật đầu.
Hai người cẩn thận vòng
qua người Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân chỉ đứng nhìn bọn họ, dường như cũng không
định ngăn trở, hai người vòng tới cửa, một hơi chạy thẳng ra ngoài.
Thanh âm hùng hậu của Tạ
Đình Quân truyền đến từ phía sau: “Tần Thiên, ta chờ câu trả lời thuyết phục
của nàng, đừng nghĩ đến chuyện đào tẩu, các ngươi đã lĩnh chiếu thiếp, một mình
rời đi chính là tội lớn, cũng đủ khiến Trang Tín Ngạn bị lưu đày.”
Tần Thiên trong lòng cả
kinh, dưới chân cũng không ngừng chạy, nhanh chóng rời khỏi Tổng đốc phủ.
Trên đường trở về, hai
chủ tớ ngồi trong xe ngựa, sắc mặt trắng bệch.
“Đại thiếu phu nhân, hiện
tại nên làm gì bây giờ?” Thanh Liễu thanh âm run run.
Tần Thiên nào biết nên
làm gì bây giờ? Bên tai nàng ong ong, trong lòng loạn thành một đoàn.
Sự tình sao có thể biến
thành như vậy?
Đối với tình cảm của Tạ
Đình Quân, tuy rằng nàng trong lòng hiểu rõ, nhưng hắn chưa bao giờ biểu hiện
ra ngoài, đối mặt với nàng luôn nho nhã lễ độ, cho nên nàng chưa bao giờ cảm
thấy bị uy hiếp. Hắn biến mất lâu như vậy, vừa xuất hiện liền đặt ra một cái
bẫy, hắn ẩn nấp ở bên cạnh, trơ mắt nhìn mà nàng không biết gì cứ thế nhảy vào.
Nay nàng hãm sâu vào cạm
bẫy, nàng nên làm cách nào để thoát ra đây?
Bỗng nhiên, nàng cầm tay
Thanh Liễu, nói: “Thanh Liễu, lúc trở về hãy làm như chưa từng có chuyện gì
phát sinh, chúng ta hôm nay chưa gặp Tạ Đình Quân, cũng không nghe thấy hắn nói
những lời kia.”
Thanh Liễu nóng nảy:
“Thiếu phu nhân muốn giấu Đại thiếu gia sao? Nhưng nếu không cho Đại thiếu gia
biết, người nên làm gì bây giờ?”
Tần Thiên phiền não lắc
đầu: “Ta cũng không biết, nhưng mà, nay Tạ Đình Quân cũng không còn là thương
gia không quyền không thế nữa, nếu để Tín Ngạn biết, chỉ sợ chàng khó có thể
khống chế bản thân, nhưng ở đây, có ai là đối thủ của Tạ Tổng đốc? Ta không
muốn chàng xảy ra việc gì.”
Thê tử bị đùa giỡn, chỉ
cần là nam nhân đều khó có thể bình tĩnh, huống chi nhìn Trang Tín Ngạn ngày
thường mặc dù bình thản, nhưng nàng biết, hắn là người dễ dàng bị kích động
nhất. Nghe khẩu khí vừa rồi của Tạ Đình Quân, dường như tạm thời còn chưa có
việc gì, nàng muốn thừa dịp cơ hội này nghĩ ra biện pháp ứng đối hết thảy.