Ads
Thời điểm Tần Thiên bước
ra Thanh Tùng viện, cảm giác như vừa ở trong mộng.
Nàng cúi đầu nhìn trong
tay một lượng bạc kia, trong lòng trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết là
tư vị gì.
Đại thiếu gia tuy rằng đáng
thương, nhưng mà tính mạng của nàng cũng rất quan trọng, cho nên nàng đã đáp
ứng lời đề nghị của đối phương. Nếu lúc ấy nàng không đáp ứng, nói không chừng
sẽ thật sự bị bọn họ diệt khẩu! Bản thân bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn, mất
tích thì mất tích, ai sẽ quan tâm đây?
Nhưng mà… nàng thật sự
không nguyện ý trở thành một phần trong nhóm đó, làm ra loại chuyện bắt nạt
người tàn tật.
Một lượng bạc trong tay
lại tựa như hòn đá lớn, treo ở trên ngực nàng, nặng trịch, làm cho nàng không
thở nổi.
Nàng chậm rãi đi về phía
trước, trong đầu giống như thiên quân vạn mã, ầm ầm lộn xộn, nửa ngày suy nghĩ
cũng vẫn chưa rõ ràng.
Nàng trở lại Thanh Âm
viện, mãi cho đến buổi tối vẫn mất hồn mất vía, trong đầu, lương tâm cùng lý
trí đang tranh đấu kịch liệt.
Lương tâm nói với nàng,
ngươi như vậy là không đúng, Đại thiếu gia là một người đáng thương, hạ nhân
cũng dám càn rỡ như vậy, hôm nay dám tính kế để lấy tiền của hắn, về sau có lẽ
dám tính kế lấy cả mạng của hắn! Mà ngươi, lại phạm phải một tội không thể tha
thứ, chính là đồng lõa. Ngươi hẳn là nên đem hết thảy chuyện này nói rõ với Đại
phu nhân, để Đại phu nhân xử lý.
Nhưng lý trí lại nói với
nàng, ngươi đừng ngốc như vậy, nếu thật như vậy, ngươi cũng sẽ không có kết quả
tốt, bọn họ chết cũng sẽ lôi ngươi theo. Ngươi tới Thanh Âm viện còn chưa được
bao lâu, Đại phu nhân nhất định sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi bất quá chỉ là
một tiểu nha đầu mà thôi, ngươi có chết oan uổng hay không cũng không quan
trọng. Bọn họ chỉ lừa gạt chút tiền mà thôi, nhất định không làm hại đến tính
mạng của Đại thiếu gia. Cho dù thật sự như thế, trên đời người đáng thương còn
rất nhiều, ngươi có thể giúp được đến đâu? Không đáng vì thương hại người khác
mà làm hại chính mình. Nếu thật sự lương tâm bất an, không tiêu số tiền này, để
dành làm việc thiện cũng tốt, ngươi là bị bất đắc dĩ, không phải đồng lõa!
Nhưng mà thật sự là như
vậy sao? Đại thiếu gia vạn nhất bởi vậy xảy ra chuyện gì, nàng thật sự có thể
cho rằng mình không hề có liên quan hay sao?
Nàng chỉ cảm thấy tâm
loạn thành một đoàn, quét sân cũng không quét sạch sẽ, giặt quần áo thì quên
không phơi, ăn cơm không cẩn thận lại đánh vỡ bát.
Trương ma ma, Đan Nhi bên
cạnh thấy vậy đều quan tâm hỏi: “Tần Thiên, ngươi làm sao vậy? Thân thể không
thoải mái sao?”
“Tần Thiên, ngươi sao
giống như mất hồn vậy?”
Tần Thiên trả lời: “Ta
không có vấn đề gì, chỉ là đầu có chút choáng váng.”
Đan Nhi nói: “Vậy ngươi
đi về trước nghỉ ngơi đi, buổi tối trong viện đã có chúng ta!”
Trương ma ma nói: “Đợi ta
bảo người ở phòng bếp hầm bát cháo cho ngươi”.
Lam Sơn cũng nói: “Có lẽ
là do bị nóng, đợt ta một chút, ta sẽ cạo gió cho ngươi!”
Mọi người quan tâm khiến
Tần Thiên trong lòng vui vẻ ấm áp , nhưng nàng biết, các nàng đối tốt với mình,
là vì ở trong mắt các nàng, mình là tiểu cô nương đơn thuần nhu thuận. Nhưng
các nàng vốn không biết, kia thật ra không phải là bản tính của nàng, mà là kết
quả nàng đốc thúc bản thân chỉ vì sinh tồn. Nàng không hề đơn thuần, nàng thực
ra rất toan tính, cân nhắc, cũng rất thực tế.
Buổi tối, nàng ngủ không
an ổn, trong chốc lát mơ thấy nha hoàn ở viện của Trang Tín Ngạn vũ nhục hắn,
trong chốc lát lại mơ Hải Phú mấy người mưu hại hắn, trong chốc lát lại mơ
Trang Tín Ngạn một thân toàn máu đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh lùng như
đang chất vấn, vì sao trơ mắt nhìn mọi việc cứ thế phát sinh.
Tần Thiên lập tức tỉnh
giấc.
Nàng ngồi dậy, nhìn trong
phòng tối đen thở hổn hển, toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Cách đó không xa Đan
Nhi, Tiểu Lan các nàng đang ngủ say, phát ra từng tiếng hít thở đều đặn, hiển
nhiên đang ở trong mộng đẹp.
Quả nhiên không thể làm
việc xấu… Tần Thiên che ngực, cười khổ lắc đầu.
Nàng nhìn ra ngoài cửa
sổ, ánh trăng trong đêm rất đẹp, ánh sáng lung linh như nước lóe sáng, khiến cổ
thụ ngàn năm trong viện như phủ thêm một tầng bạch sương.
Nàng đã không còn buồn ngủ,
hoặc là nói, nàng không dám ngủ tiếp, nàng sợ ác mộng này lại đến dây dưa nàng.
Chẳng lẽ về sau đều phải
chịu cái loại cảm xúc áy náy này suốt đời sao? Không có xảy ra việc gì thì còn
đỡ, nếu thật sự có chuyện gì, nàng có thể khẳng định, cả đời này nàng sẽ không
thể an tâm.
Sống khó chịu như vậy,
không bằng nói với Đại phu nhân. Đại phu nhân cũng không phải loại người không
nói lý lẽ, ai nói nàng nhất định không có cơ hội thoát khỏi hiềm nghi?
Vạn nhất Đại phu nhân
không tin nàng…
Mặc kệ! Tần Thiên nặng nề
mà thở ra một hơi.
Mặc kệ như thế nào,
chuyện bắt nạt một cái người tàn tật như thế này, nàng khinh thường không muốn
làm.
Nghĩ thông suốt mọi việc,
Tần Thiên trong lòng cũng dần dần thoải mái, nàng một lần nữa lại nằm xuống,
chậm rãi tiến nhập mộng đẹp.
Trong mông lung, nàng nhớ
tới một sự việc.
Nàng cùng Trang Tín Ngạn
thật đúng là bát tự không hợp, chuyện gì dính đến hắn đều không phải chuyện tốt
lành gì! Muốn trốn cũng trốn không xong!
Ngày hôm sau chờ Đại phu
nhân cùng Nguyệt Nương từ Trà Hành trở về, Tần Thiên liền tìm một cơ hội gặp
Nguyệt Nương, đem chuyện nghe được ở Thanh Tùng viện, mọi chuyện phát sinh, từ
đầu chí cuối nói ra hết. Cuối cùng, đem một lượng bạc kia giao cho nàng ta.
Nguyệt Nương nhìn nhìn
bạc trong tay, cái gì cũng không nói, xoay người đi vào trong.
Tần Thiên nghĩ chắc hẳn
Đại phu nhân sẽ phản ứng dữ dội. Nàng còn làm công tác tư tưởng tâm lý thật
tốt. Nhưng không nghĩ tới, Nguyệt Nương chỉ bảo nàng trở về phòng. Qua hai
ngày, Đại phu nhân bên này đều là gió êm sóng lặng. Thẳng đến ngày thứ ba, Tần
Thiên nhìn thấy gã sai vặt bên người của Đại thiếu gia tên Hải Phú, chạy đến
bên cạnh Nguyệt nương, thân thiết kêu một tiếng “Nương”, Tần Thiên lúc này mới
hiểu được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn Nguyệt Nương ở trước
mặt tươi cười nhìn Hải Phú, hoạt bát thân thiện, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng
hung tợn ngày đó. Tần Thiên nhớ tới điều này lại thấy ủ ê, trong lòng không
biết là loại tư vị gì.
Trong phòng, Trang Tín
Ngạn cùng Đại phu nhân đứng ở bên cạnh bàn, trên bàn trải đầy giấy viết.
Trang Tín Ngạn trên giấy
viết nói: “Dựa theo lời của nương, nha đầu này có thiên phú về kinh thương, nếu
không dùng thật sự đáng tiếc. Nhưng mà mọi việc đều có thể biến hóa, lòng người
giả dối, cưỡng bức lợi dụng, không chỗ nào không có. Nha đầu này có tâm tư khéo
léo, nếu là người không có tâm địa tốt, tương lai tất sẽ là họa lớn của Thịnh
Thế chúng ta. Lần này, con khảo nghiệm không phải là sự thông minh, mà là lương
tâm của nàng”.
Đại phu nhân bên cạnh hắn
gật đầu mỉm cười, “Nguyệt Nương tra không ra chi tiết thân thế của nàng, đối
với nàng, ta vốn vẫn có chút nghi ngờ, nhưng phương pháp khảo nghiệm này của
con rất tốt. Với lý do như vậy, ta thật không còn chút hoài nghi nào! Nha đầu
Tần Thiên này thật sự rất có tài, tương lại sẽ có ích nếu được trọng dụng.”
Trang Tín Ngạn nhìn mẫu
thân liếc mắt một cái, mỉm cười, tiếp tục viết nói: “Trên đời này vốn không có
vô duyên vô cớ tín nhiệm, đạo dùng người, cẩn thận vẫn là trên hết.”
Đại phu nhân xoay mặt
nhìn con liếc mắt một cái.
Phương pháp xử sự cẩn
thận như thế, chắc là bởi vì nhiều năm qua con đã quen nhìn hạ nhân dối trá
nịnh nọt?
Nghĩ đến đây, Đại phu
nhân trong lòng đau xót, tay xoa bả vai của con, động tác vô hạn yêu thương.
Ngoài phòng, Hải Phú tìm
một cơ hội đi đến trước mặt Tần Thiên.
Bên này, Tần Thiên đang
giặt quần áo, nàng ngẩng đầu nhìn Hải Phú cười lạnh nói: “A, vị đại ca này, lại
đến đưa bạc cho ta sao!” Nói xong, nàng đem bồ kết ngâm vào trong quần áo, sau
đó tay dùng sức vò nắn. Bọt văng khắp nơi, đa số đều bắn tung tóe vào người Hải
Phú.
Không có biện pháp đem
buồn bực phát tiết ở trên người chủ tử, Hải Phú tất nhiên thành người thế tội.
Hải Phú cười cười, Tần
Thiên phát hiện, bộ dáng ôn hòa của hắn nhìn qua rất hàm hậu, khuôn mặt rám
nắng, mắt to lông mày thô, thay vì lần trước vẻ mặt kia hung tợn, còn có chút
hung thần ác sát.
Hải Phú làm như vô tình
phất đi bọt trên người, cười nói: “Tiểu nha đầu, xem ra ngươi đều đã biết, cũng
trách không được Đại thiếu gia, Đại phu nhân bỏ chút tâm tư, quả thật là một
nha đầu thông minh!”
“Đại thiếu gia?” Tần
Thiên ném quần áo trong tay, âm thanh lạnh lùng nói: “Đại thiếu gia cũng biết?”
Hải Phú nhìn của vẻ mặt
nàng cảm giác được chính mình dường như nói sai rồi, nhưng là sai ở chỗ nào,
trong lúc nhất thời lại không làm rõ được. Đối với hắn, vận mệnh của nô tài đều
phụ thuộc chủ tử, vì chủ tử lên núi đao xuống biển lửa đều được, khảo nghiệm đó
thì tính là gì? Làm sao hiểu được suy nghĩ của Tần Thiên.
Hắn nhức đầu: “Đại thiếu
gia tất nhiên là biết… Bất quá, tiểu nha đầu, chúc mừng ngươi !” Hải Phú nhìn
nàng cười cổ quái tinh nghịch.
“Chúc mừng ta? Chúc
mừng ta cái gì?” Tần Thiên cắn răng nói, hiện tại nàng hận không thể đem cả bồn
nước đổ lên đầu hắn.
Nàng khổ sở vì suy nghĩ
cho Trang Tín Ngạn, hóa ra đều là do bọn họ tính kế. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, nhất
định cảm thấy rất thú vị.
Hải Phú cười, “Chủ tử vì
tài cán của ngươi mà mất bao công sức suy nghĩ, ngươi về sau nhất định phải
trung thành với chủ tử, tương lai nhất định sẽ được trọng dụng! Đến lúc đó có
chút thành tựu cũng đừng quên, về mặt này Hải Phú ta cũng có chút công lao” Hải
Phú vỗ bộ ngực.
Hai mắt Hải Phú sáng như
đèn, làm cho Tần Thiên ý nghĩ trong nháy mắt đã rõ ràng.
***
Buổi tối, thời điểm Trang
Tín Ngạn từ trong phòng đi ra, Tần Thiên đang ở hành lang đốt đèn, nghe thấy
động tĩnh phía sau, Tần Thiên dịch người sang chỗ khác, liếc mắt một cái nhìn
thấy Trang Tín Ngạn khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh. Như cảm giác được ánh mắt của
Tần Thiên, Trang Tín Ngạn cũng nhìn về phía nàng.
Con ngươi sáng tỏ như nước suối đầu dòng, dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn lồng,
phát ra ánh trong suốt, trong trong suốt lại có sự thản nhiên, trong thản nhiên
lại có vô tận lạnh lùng, vô tận cô đơn, khiến người khác nhịn không được tâm
sinh liên ý…
Hắn đáng thương như thế
nào cũng không tới phiên ngươi đồng tình, Tần Thiên trong lòng nói với chính
mình. Ở trong mắt hắn, ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân thề sống thề chết
nguyện trung thành với chủ mà thôi.
Tần Thiên thản nhiên nhìn
hắn một cái, xoay người sang chỗ khác.