Thịnh Thế Trà Hương

Chương 128: Chương 128: Chỉ có thể thắng chứ không thể thua




Ads Hải Phú nghe thanh âm nhìn qua thấy Tần Thiên, vội vàng gọi một tiếng “Đại thiếu phu nhân .” Trang Tín Ngạn cũng phát hiện ra Tần Thiên. Hắn thu trung bình tấn, xoay người cầm lấy áo dài treo trên giá áo bằng gỗ khắc hoa văn cúc lê mặc vào.

Bất quá Tần Thiên dĩ nhiên nhận ra, so với lần đó ở thôn nhỏ lúc hắn phát sốt, hiện tại hiển nhiên đã cường tráng hơn một chút, làn da cũng không còn trắng nõn giống như hồi trước, chỉ mấy ngày luyện công ngắn ngủi không thể có hiệu quả như vậy, nghĩ chắc hẳn do khoảng thời gian mỗi ngày leo núi rèn luyện cộng thêm phơi nắng mà nên.

Thấy bọn họ đã nhìn thấy mình, Tần Thiên hé miệng cười, đẩy cửa đi vào.

“Sao tự dưng lại muốn luyện công như vậy.” Tần Thiên nhìn Trang Tín Ngạn cười hỏi.

Hải Phú quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn liếc mắt một cái, hắc hắc ái muội cười cợt, há mồm định trả lời, nhưng Trang Tín Ngạn hình như hiểu được hắn muốn nói gì bỗng nhiên vươn tay kéo kéo ống tay áo của hắn, Hải Phú phản ứng kịp, vội vàng che miệng, quái mô quái dạng nở nụ cười vài tiếng, nói: “Luyện công có thể cường thân kiện thể!”

Tần Thiên nhìn Hải Phú thần sắc quái dị liếc mắt một cái, lại nhìn Trang Tín Ngạn sắc mặt trầm tĩnh liếc mắt một cái, ẩn ẩn cảm thấy bọn họ có chuyện gạt nàng, bất quá luyện võ là việc nàng không hề cảm thấy hứng thú, cho nên cũng không miệt mài hỏi tới cùng, thấy Trang Tín Ngạn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, thầm nghĩ mình đang quấy rầy bọn họ, liền cười nói: “Nếu là như vậy, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, các ngươi tiếp tục đi.” Nói xong xoay người rời đi, khi sắp bước ra cửa, lại xoay người nói với Trang Tín Ngạn: “Đúng rồi, Tín Ngạn, còn phải đến chỗ…” Thấy Trang Tín Ngạn mày kiếm hơi nhướn, Tần Thiên ý thức được sai lầm, vội vàng sửa miệng: “Còn phải đến chỗ của nương, cho nên chàng cũng đừng tập quá muộn!”

Trang Tín Ngạn lúc này mới giãn mày, nở nụ cười, quả nhiên là phong thái danh hoa khuynh quốc, khiến Tần Thiên nhìn mà tâm can rạo rực, vội vàng đi ra ngoài.

Tần Thiên trở lại trong phòng, Bích Liên mang theo Thanh Liễu Thu Lan bưng nước tiến vào, mấy người hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Lúc trước đều là nàng hầu hạ người khác, hiện giờ được người khác hầu hạ nói thật có chút không quen, quả thật đúng là ngay cả ngón tay cũng không cần phải động vào. Thanh Liễu cùng Thu Lan đã được Bích Liên giáo huấn, không dám ở trước mặt Tần Thiên làm càn, thời điểm hầu hạ đều ngừng lại hô hấp, cúi đầu liễm mi, một câu cũng không nói ra.

Tần Thiên cũng biết Trang phủ đều rất có quy củ, cho nên cũng không cố ý gần gũi các nàng quá. Nàng trong lòng vẫn coi các nàng là tỷ muội tốt, bất quá điều này không cần phải lúc nào cũng thời thời khắc khắc biểu hiện ra ngoài. Ở mặt ngoài thân thiện không bằng lúc cần thì tốt đúng chỗ.

Thanh Liễu chải đầu vấn tóc rất giỏi, chỉ hai ba cái đã chải xong kiểu Phi Phượng kế, biết nàng không thích rườm rà cầu kỳ, chỉ gắn lên tóc nàng một châu sai kim tước, lại đeo một đôi khuyên tai tương xứng, mười phần linh động.

Tần Thiên thầm than, quả nhiên nữ nhân rất thích trang sức, mới chỉ dùng một chút ít, tuy rằng không thể nói là chim sa cá lặn, nhưng cũng đã trở nên thanh lệ thoát tục …

Không khỏi cười cười.

Vừa mới trang điểm xong, Trang Tín Ngạn một thân mồ hôi đi vào. Ngẩng đầu thấy Tần Thiên, rõ ràng rất sửng sốt, trong mắt hiện lên thần sắc kinh diễm, vành tai lại chậm rãi đỏ ửng.

Trước mặt nhiều nha hoàn như vậy, Tần Thiên bị hắn nhìn ngắm cũng ngượng ngùng, quay đầu phân phó Bích Liên, “Nhanh chuẩn bị nước cho thiếu gia tắm rửa.”

Bích Liên cùng Thanh Liễu cúi đầu hé miệng cười, sau đó đi ra ngoài.

Hải Phú hầu hạ Trang Tín Ngạn tắm rửa xong, Tần Thiên muốn gọi Bích Liên tiến vào hầu hạ thay quần áo. Nhưng Bích Liên mới đi tới cửa, Trang Tín Ngạn liền hướng tới nàng vung tay lên, ý bảo nàng đi xuống. Bích Liên thấy hắn lãnh trầm gương mặt, rất nhanh đã không còn thấy tăm hơi.

Thấy Trang Tín Ngạn hai mắt chờ đợi nhìn mình, Tần Thiên làm bộ như không hiểu ý tứ của hắn, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ làm bộ như đang thưởng thức phong cảnh, trong lòng oán thầm, lúc trước Bích Liên hầu hạ rất tốt, sao bây giờ không để nàng hầu hạ tiếp? Còn muốn bảo nàng làm nha hoàn, không có cửa đâu!

Bên kia Trang Tín Ngạn thấy nàng không hề có động tĩnh, hơi nhíu mày, rất có cốt khí cầm lấy quần áo đã được chuẩn bị đến trước gương to tự mặc quần áo, hai tay động tác muốn chậm chạp bao nhiêu thì có bấy nhiêu, cơ hồ thời gian một nén nhang cũng không mặc xong quần áo, hắn giương mắt từ trong gương lén nhìn qua, thấy Tần Thiên thỉnh thoảng lại quay đầu liếc về phía mình, vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn. Trang Tín Ngạn khóe miệng vểnh vểnh lên, động tác lại càng ngày càng chậm.

Người nào đó thật sự nhịn không được, hổn hển đi tới, trong miệng lầu bầu, “Ta chẳng lẽ thật sự trời sinh có mệnh nha hoàn hay sao? Thấy người khác mặc quần áo khó khăn cũng thấy ngứa ngáy chân tay?”

Sớm biết rằng nàng rất dễ mềm lòng … Trang Tín Ngạn đắc ý mở ra hai tay hưởng thụ phục vụ của nàng.

Nàng dựa vào rất gần, tay lần lượt mơn trớn trên người hắn, thường thường ngẩng đầu ân cần hướng dẫn hắn, đai lưng phải thắt như vậy, quần áo cần phải mặc như vậy mới phẳng phiu…

Khuyên tai theo động tác của nàng chớp động liên tục, phát ra ánh hồng quang chiếu vào mặt nàng, khiến làn da nàng như trắng nõn như tuyết, hai mắt đen như mực, mỹ đến mức khiến người khác tim đập nhanh…

Hắn lặng lẽ thu hẹp hai cánh tay, động tác kia như đang đem nàng ôm vào trong lòng, lại không dám để nàng phát giác. Hắn hơi hơi cúi đầu, ngửi thấy trên người nàng phát ra từng trận mùi thơm, nhẹ nhàng cười, trong lòng vui mừng, thỏa mãn nói không nên lời.

***

Thanh Âm viện.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn quỳ trên mặt đất dâng trà kính Đại phu nhân. Nghe thấy Tần Thiên thanh âm hô gọi “Nương”, Đại phu nhân cười toe cười toét, liên thanh bảo được, đưa cho Tần Thiên một đôi vòng ngọc Hồng Phù tơ vàng tương phấn, Tần Thiên cười tiếp nhận.

Đại phu nhân đã nói qua với nàng, trong năm năm này, ở Trang phủ này nàng sẽ có mọi thứ, bao gồm nguyệt ngân, cùng với lễ vật Trà Hành thu được, lúc rời đi nàng đều có thể mang theo.

Chỉ riêng nguyệt ngân, đương gia một tháng đã được năm mươi hai lượng. Nguyệt ngân của cả năm năm thật sự là một số lượng không nhỏ, đây chính là vui mừng bất ngờ ngoài ý muốn. Tần Thiên tất nhiên vui vẻ, chức vị này cũng giống như Tổng giám đốc, một người làm công cao cấp, tuy rằng năm năm sau nàng là người phụ nữ đã ly hôn, nhưng mà trong năm năm này có thể tích lũy kinh nghiệm, hiểu biết thêm về thế giới này, có đầy đủ thời gian để chuẩn bị đường lui cho bản thân, so với việc ra đi với hai bàn tay trắng cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lại nói tiếp, lúc ấy nàng tuy rằng tâm tư muốn báo đáp ân tình, hiện giờ so ra cũng không biết là ai giúp ai, phải nói là hai bên cùng có lợi vậy.

Kính trà xong, hai người đứng lên, Đại phu nhân lôi kéo tay nàng hỏi vài câu, sau đó quay đầu hướng tới Nguyệt Nương ý bảo.

Nguyệt Nương đem hạ nhân trong phòng lui xống, đóng cửa sổ, để Lam Sơn đứng canh trước cửa, chỉ để lại Nguyệt Nương ở trong phòng hầu hạ.

“Chuyện cống trà, các con đã chuẩn bị thế nào rồi, lần trước các con mang trà về mặc dù ngon, nhưng làm cách nào mới có thể dâng lên Hoàng Thượng?” Đại phu nhân nhíu mày, “Hơn nữa, nghe khẩu khí của Nhị phòng, dường như đã tính trước kỹ càng, bọn họ lại có Tri phủ đại nhân giúp đỡ, việc này cũng thật khó giải quyết .”

Nguyệt Nương nghe Đại phu nhân nói như thế, nhịn không được xen mồm nói: “Phu nhân, thứ nô tỳ lắm miệng. Nô tỳ không rõ, chúng ta vì sao phải đáp ứng trận tỷ thí này? Lại nói tiếp, người thừa kế vốn phải do Đại phu nhân làm chủ, bất luận là Nhị di thái thái hay là dòng họ đều không có quyền phản đối quyết định của phu nhân.”

Đại phu nhân cười nhẹ, nhìn về phía Tần Thiên, “Tần Thiên, con nói tại sao?”

Tần Thiên đáp: “Tần Thiên cảm thấy, có trận tỷ thí công khai này hay không kỳ thật đều giống nhau!”

Đại phu nhân gật đầu, Trang Tín Ngạn mỉm cười, Nguyệt Nương khó hiểu: “Lời này ý là sao?”

Tần Thiên nhìn về phía Nguyệt Nương, cười nói: “Nguyệt Nương thử nghĩ kỹ một chút, nếu Nhị phòng thật sự thông qua quan hệ của Tri phủ đại nhân đạt được danh hiệu cống thương, hắn có thể ngoan ngoãn đem cống trà giao ra hay không? Bọn họ trên tay có cống trà, lại có quan hệ nơi quan trường với Tri phủ đại nhân, đã rõ ràng chứng minh thực lực của bọn họ. Nếu nương lại kiên trì để ta làm đương gia cũng không được. Tuy rằng trên tay nương có di chúc của phụ thân, nhưng dòng họ hoàn toàn có thể lấy lý do nương tư tâm mà nhúng tay vào chuyện này. Chỉ một khi cống trà rơi vào tay chúng ta, địa vị đương gia chúng ta mới có thể ngồi an ổn. Cho nên mới nói, có hay không trận tỷ thí này cũng đều giống nhau.”

“Hơn nữa…” Đại phu nhân tiếp lời nói: “Nếu đối phương khởi xướng khiêu chiến, mà chúng ta lại tránh né, sẽ cho thấy chúng ta quyết đoán không đủ. Trận tỷ thí này chính là công khai với bên ngoài, đối chúng ta mà nói ngược lại mới có lợi. Trước mặt dòng họ, chúng ta thắng, bọn họ sẽ không có cách nào chống chế.”

“Cho nên chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể thua.” Tần Thiên trảm đinh triệt thiết.

Lúc này, Hải Phú đem lời Trang Tín Ngạn viết xuống đọc lên: “Mẫu thân yên tâm, con đã lên kế hoạch, tuyệt đối sẽ không để người thất vọng.”

***

Trong Cúc Hương viện, người của Nhị phòng cũng đang thương nghị việc này.

“Tạ Đình Quân đã nói, Trang Tín Ngạn bọn họ lúc trước đã đi Động Đình sơn. Ta cố ý tìm người đi thăm dò, bọn họ phải đi tìm giống trà này.” Trang Tín Xuyên đem lá trà Dọa sát nhân hương của Động Đình sơn về pha lên, sau đó đưa cho Lưu Bích Quân cùng mẫu thân và muội muội.

Nhị di thái thái cùng Trang Minh Hỉ bưng trà lên tinh tế thưởng thức, tuy rằng không hiểu lắm sinh ý của Trà Hành, nhưng nhiều năm qua, hưởng qua không ít danh trà, vì vậy cũng luyện được công phu phẩm trà.

Hai người uống xong đều đặt chung trà trong tay xuống, liếc mắt nhìn nhau. Trang Minh Hỉ nhìn về phía mẫu thân, “Nương, người cảm thấy như thế nào?”

Nhị di thái thái dùng khăn tay lau lau khóe miệng, khinh miệt cười nói: “Chỉ thường thôi, so với Hổ Khâu kém xa, loại trà này cũng muốn trở thành cống trà, quả thực chê cười!”

Trang Minh Hỉ lại lắc đầu, “Ngay cả chúng ta đều nhìn ra vấn đề này, Đại nương thân là đương gia sao lại không biết? Vì sao các nàng còn đáp ứng lần tỷ thí này, bọn họ dựa vào cái gì?” Trang Minh Hỉ trong lòng bất an.

“Muội muội, muội đã quá đa nghi rồi!” Trang Tín Xuyên ngồi xuống bên cạnh Trang Minh Hỉ, cũng rót một chén trà, “Ta thấy bọn hắn là bị câu nói của muội khích bác, trước mặt dòng họ không thể lảng tránh, muội không thấy Tần Thiên bộ dáng khó xử hay sao? Hiển nhiên bọn họ cũng đang chột dạ trong lòng!”

Nhớ tới Tần Thiên lúc ấy quả thật lộ ra do dự, Trang Minh Hỉ chỉ cảm thấy tốt ở mặt ngoài, trong lòng vẫn không yên: “Nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà …” Trang Tín Xuyên cười đánh gãy, “Muội muội, muội ngẫm lại xem, mặc dù bọn họ có thể tìm được giống trà ngon như Hổ Khâu thì sao? Có dượng ở đây, trà này có thể đến tay Hoàng Thượng được không?”

Hắn uống một ngụm trà, nhấp hé miệng, nhíu nhíu mày, bĩu môi nói: “Không so sánh với Hổ Khâu, trà này cũng có thể coi là trà ngon, chẳng qua đồ tốt không có người dùng cũng chỉ uổng phí mà thôi!”

Hắn cười lạnh hai tiếng, cầm chén trà trong tay đổ đi.

Trang Minh Hỉ nhớ tới còn có dượng có thể dựa vào, lúc này mới yên lòng.

“Có điều, nay Tần Thiên đã gả cho Tín Ngạn, Tạ gia bên kia chúng ta nên ăn nói như thế nào đây?” Nhị di thái thái lo lắng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.