Ads
Qua hai ngày, cũng không
biết có phải do Tống ma ma dặn dò A Quế cùng A Phúc, hai người phá lệ không đi
tìm Tần Thiên cùng Tiểu Mai gây phiền toái, chẳng những đem chính mình sống
bình lặng, có đôi khi cũng không lại gần, lại càng không tới gần phòng của các
nàng nửa bước.
Kể cả Tống ma ma vẻ mặt
cũng ôn hòa hơn so với bình thường. Tần Thiên suy nghĩ, có lẽ là biết các nàng
không có bao nhiêu ngày yên bình nữa. Cho nên cũng có chút mềm lòng chăng?
Bất quá sự mềm lòng này
cũng chỉ có hạn, Tần Thiên nhận ra được, Tống ma ma là chủ ý muốn hi sinh hai
người các nàng.
Nhưng mà chỉ là một gian
phòng nho nhỏ giặt quần áo còn có nhiều chuyện như vậy, ở hiện đại cái gọi là
văn phòng đấu tranh tàn khốc sao có thể cùng so sánh? Tối thiểu sẽ không hở
chút là bị đánh bị ngược liên lụy đến tính mạng. Tần Thiên không rõ, vì sao còn
có người cho rằng xuyên qua là một chuyện tốt?
Trong hai ngày này, hai
người khẩn cấp tiến hành kế hoạch. Tiểu Mai không chỉ một lần khẩn trương hề hề
hỏi nàng: “Tiểu Đào, biện pháp này thực sự hữu dụng?”
Khi hỏi chuyện, nàng ta
gắt gao nắm tay Tần Thiên, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong mắt tràn ngập
kinh hoàng. Tần Thiên biết, nàng ta cũng cần có người cổ vũ, an ủi.
Cho nên, những lúc đó,
Tần Thiên luôn mỉm cười, mơ hồ má lúm đồng tiền hiện ra thể hiện sự tự tin:
“Yên tâm đi, ta ở thời điểm còn phục vụ lão gia cũng đã gặp qua loại chuyện
này, nhất định mà”.
Nhưng là rốt cuộc có được
hay không…
Chỉ có lão thiên gia mới
biết được, nàng bất quá chỉ nắm chắc được năm phần.
Nhưng mà nếu biện pháp là
do nàng nghĩ ra, để nàng tự nhận áp lực này đi, còn tốt hơn nhiều so với việc
cả hai người đều rối loạn lo lắng.
Rất nhanh đã đến thời
gian Linh Nhi cô nương đến lấy quần áo.
Hôm nay thời tiết đẹp,
trời trong nắng ấm ngày lành. Ánh mặt trời lấp lánh chiếu vào khắp ngõ ngách
trong sân, trên nóc nhà gạch ngói, có rất nhiều chim Hỉ Thước ở nơi nào bay tới
nhảy nhót, chit chit chiêm chiếp, vô cùng náo nhiệt.
Trong viện giữa sân có
treo mấy dây thừng thô to, mặt trên dây thừng đem phơi kiện quần áo lần trước
Linh Nhi cô nương đưa tới.
Tơ lụa mát lạnh, các sợi
tơ màu dưới ánh mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng lấp lánh, bách hoa thêu
trên áo dưới ánh mặt trời sinh động như thật, phi điểu giống như đang giương
cánh bay cao, lúc này đây không chỉ Tiểu Mai, ngay cả Tần Thiên cũng không nhịn
được tán thưởng ra tiếng.
Cái gọi là xảo đoạt thiên
công (khéo đoạt công trời) có lẽ chính là như vậy.
“A Quế các nàng không
biết đi đâu, cũng không thấy Tống ma ma”. Tiểu Mai nhìn quanh trái phải, sau đó
nhỏ giọng nói bên tai Tần Thiên.
Nhất định biết Linh Nhi
cô nương sắp tới, cho nên tránh trước một bước, Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ,
bất quá cũng tốt, các nàng không ở đây, làm việc cũng thuận tiện hơn.
“Thời gian sắp đến rồi,
Tiểu Mai, ngươi ra cửa canh, chỉ cần nhìn thấy Linh Nhi cô nương, liền báo cho
ta một tiếng” Tần Thiên chỉ đạo Tiểu Mai.
Tiểu Mai gật đầu, đi tới
bên cạnh cửa, qua hai ngày này, nàng đã có thói quen nghe theo sự chỉ huy của
Tần Thiên. Bên cạnh sự bối rối của nàng, Tần Thiên vẫn biểu hiện vẻ ngoài bình
tĩnh làm cho nàng tin phục, nàng cũng không nghĩ đến đối với một cô nương mười
lăm, mười sáu tuổi điều này thật không bình thường, nàng chỉ biết hiện tại chỉ
có Tần Thiên có thể ỷ lại.
Tiểu Mai chân trước đi,
Tần Thiên liền xoay người trở về phòng, đem kiện quần áo bị thủng ra cẩn thận
phơi trên dây thừng.
Làm tốt hết thảy, nàng
lui ra phía sau vài bước, tránh ở phía sau một cột to, ngẩng đầu nhìn chim Hỉ
Thước trên nóc nhà.
Ánh mặt trời có chút chói
mắt, nàng hơi hơi nheo mắt lại, cười cười.
Như bị cái gì đó thu hút,
có mấy chú chim Hỉ Thước phi xuống nóc nhà, một bên đảo quanh trên kiện quần
áo, một bên cất tiêng kêu, có vẻ thực hưng phấn.
Tiếng kêu của mấy chú Hỉ
Thước kia khiến chim Hỉ Thước ở chỗ khác bay lại đây, chit chit chiêm chiếp
loạn thành một đoàn.
Tần Thiên nhìn ra cửa,
thấy Tiểu Mai đang thò đầu ra ngoài quan sát, vẫn chưa có động tĩnh gì, hiển
nhiên Linh Nhi cô nương vẫn chưa đến.
Nàng quay đầu lại, đã
thấy một chú Hỉ Thước phi xuống dưới, đậu trên kiện quần áo của Lý di nương,
Tần Thiên vội vàng dợm bước, muốn đuổi chú Hỉ Thước kia đi, nhưng không cần
tiến thêm một bước nào, Hỉ Thước đã vỗ cánh bay lên, xoay quanh phía trên kiện
quần áo, ánh mắt đen lúng liếng nhanh nhẹn nhìn chằm chằm Tần Thiên. Thấy nàng
không có ý tổn hại chúng, lại thử thăm dò phi xuống dưới.
Tần Thiên nhìn chúng nó cười,
nhẹ giọng nói: “Ngoan, bây giờ chưa đến thời điểm, chỉ cần các ngươi hợp tác,
ta nhất định không bạc đãi các ngươi”.
Nàng canh giữ bên cạnh
quần áo, chỉ cần Hỉ Thước phi xuống dưới, nàng liền đuổi chúng nó đi, nhưng
cũng không làm chúng bị thương. Vài lần như thế, ngay lúc Hỉ Thước sắp mất đi
kiên nhẫn, cửa sổ truyền đến thanh âm đè thấp của Tiểu Mai: “Linh Nhi cô nương
đến”.
Tần Thiên nghe thấy, nhìn
Hỉ Thước trên bầu trời liếc mắt một cái, vội vàng thối lui đến mặt sau cây cột.
Hỉ Thước thấy người rốt
cục tránh đi, cao hứng chụp cánh lao xuống, một lát đã đậu trên quần áo, cúi
đầu dùng móng cào cào.
Đúng lúc này, từ ngoài
cửa vang lên âm thanh của Linh Nhi cô nương: “Tống ma ma, ngươi vừa từ chỗ nào
trở về vậy?”
Tiếp theo là thanh âm náo
nhiệt của Tống ma ma: “Ta mới vừa từ chỗ phu nhân trở về, từ xa đã thấy cô
nương, vội chạy lại đây”.
Nghe được thanh âm các
nàng, Tiểu Mai nhất thời luống cuống, sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng thối
lui đến bên người Tần Thiên, mở to hai mắt nhìn hướng ra cửa.
“Phu nhân khỏe không?”
Ngoài cửa, Linh Nhi cô nương không nhanh không chậm hỏi.
“Phu nhân khỏe, ta ở
trong sân đợi cả buổi mới thấy phu nhân, cho nên lúc sau mới gấp trờ về, không
ở trong này tiếp đãi cô nương, hi vọng cô nương không lấy làm phiền lòng”. Tống
ma ma thanh âm mỉm cười, hoàn toàn có thể tưởng tượng bà lúc này dáng vẻ tươi
cười nịnh nọt.
“Ma ma sao lại nói như
vậy. Bất quá là tới lấy vài món quần áo, ta tự đi lấy được, không dám làm phiền
ma ma”.
Thanh âm hai người cách
cửa càng ngày càng gần.
Tần Thiên biết thành bại
là ở lúc này, nàng đẩy Tiểu Mai ra, vội tiến lên đuổi nhóm Hỉ Thước đang bám
trên kiện quần áo phơi trên dây thừng.
Nhưng mà trên quần áo này
không biết có gì hấp dẫn đám Hỉ Thước, đám Hỉ Thước tuy rằng hoảng sợ nhưng lại
luyến tiếc buông ra, vì vậy nhất tề cắp quần áo bay đi.
Thời điểm Linh nhi cô
nương và Tống ma ma bước vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy một màn Hỉ Thước cắp
quần áo bay đi mất.
Hai người nhất tề biến
sắc.
Linh Nhi cô nương chỉ vào
bầu trời dậm chân nói: “Không xong rồi, quần áo bị chim chóc cắp bay đi rồi”.
Mà Tống ma ma một bên vội
xoay người cầm một khối đá to định hướng về nhóm Hỉ Thước đuổi đánh. Tần Thiên
nhìn thấy, vội vàng tiến lên ngăn nàng lại.
Nàng gắt gao giữ chặt tay
Tống ma ma đang cầm khối thạch đá, lớn tiếng nói: “Tống ma ma, trăm ngàn không
thể, đây chính là điềm lành a”.
Nói xong, Tần Thiên tại
thời điểm Tống ma ma cùng Linh Nhi cô nương đang trố mắt nhìn liền hướng về
phương hướng Hỉ Thước rời đi, bùm một tiếng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, sau
đó lớn tiếng nói: “Hỉ Thước là cát điểu, nhiều Hỉ Thước đem quần áo di nương
cắp bay đi như vậy, nhất định sẽ có đại hỷ sự xuất hiện trên người di nương. Ma
ma đuổi đánh Hỉ Thước, cũng chính là đem không khí vui mừng đánh bay đi mất
rồi”.