Ads
Ước chừng qua thời gian
một nén hương, Tần Thiên mới tìm được người hỏi đường, trở lại sân viện Đại phu
nhân.
Vừa vào cửa, tiểu nha đầu
trong viện nhìn thấy nàng liền nhảy dựng lên cười nói: “Tần Thiên, ngươi làm
sao mà lại bị ướt sũng thế kia?”
Tần Thiên đứng ở góc
tường lạnh run, ủy khuất muốn khóc lớn.
Vừa lúc đó Trương ma ma
đi tới, đuổi nhóm nha đầu đang cười trêu đi, quay đầu nói với Tần Thiên: “Cái
gì cũng không cần nói, trước theo ta trở về phòng thay đồ đã”. Nói xong, kéo
Tần Thiên vào phòng của bà, thấy Tần Thiên toàn thân ẩm ướt, lại tìm quần áo cũ
của mình cho nàng thay. Thừa dịp thời điểm Tần Thiên thay quần áo, bà đi ra
ngoài làm bát canh gừng cho nàng uống.
“Cũng may hiện tại thời
tiết ấm áp, uống bát canh gừng này thì không sao rồi, hẳn là sẽ không bị nhiễm
bệnh”. Trương ma ma nói.
Tần Thiên tiếp nhận bát
canh gừng một hơi uống hết, cảm giác thân mình dần dần ấm áp, liền cảm kích nói
với Trương ma ma: “Cám ơn ma ma”. Thấy Trương ma ma thu dọn quần áo ướt sũng
của nàng ở cửa, vội vàng bỏ bát xuống, đi qua, cầm lấy quần áo của mình.
Trương ma ma thuận tay
đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi làm sao mà toàn thân lại ướt như vậy, chắc bị
người bắt nạt chăng?”
Tần Thiên một bụng ủy
khuất cùng oán giận, hận không thể mắng mỏ công tử áo trắng kia, nhưng nghĩ đến
thân phận bất phàm của hắn, thầm nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một
chuyện.
“Ở trong phủ lạc đường,
lại không cẩn thận rơi xuống hồ nước”. Tần Thiên một bên thu dọn, một bên nhẹ
nhàng nói một câu bâng quơ.
“Lạc đường?” Trương ma ma
cười nói: “Phía trước chỉ làm việc ở phòng giặt, cũng khó trách ngươi bị lạc
đường, bất quá sau này ngươi làm việc ở viện của Đại phu nhân rồi, sẽ có nhiều
cơ hội đi lại trong Trang phủ, sẽ không bị lạc đường nữa”.
Tần Thiên quay lại nhìn
Trương ma ma, cười cười: “Ta đã biết”
Trương ma ma nhìn thấy
khuôn mặt tươi cười của nàng liền yêu thích, đi qua vuốt đầu nàng cười nói:
“Thật là một nha đầu đáng yêu”.
Thấy nàng đã thu dọn xong
xuôi, liền đưa Tần Thiên về phòng.
Tam đẳng nha hoàn trong
viện của Đại phu nhân tính cả nàng có 4 người, đều ở căn phòng phía tây của sân
viện. Trong phòng có ngăn tủ, bàn, còn có một chiếc giường chung thật dài, tuy
rằng đơn sơ, nhưng so với phòng ở của phòng giặt, đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Trương ma ma nhìn 3 nha
đầu trong phòng nói với nàng: “Đều là mấy nha đầu vô tâm vô tính, ngươi ở chung
với các nàng sẽ không vấn đề gì”. Tiếp theo lại giúp Tần Thiên thu xếp thật
tốt.
Tần Thiên trong lòng cảm
kích, liên tục nói lời cảm tạ.
Trương ma ma giúp đỡ Tần
Thiên xong liền trở về báo lại với Nguyệt nương một câu.
Nguyệt nương đến bên cạnh
Đại phu nhân trong phòng, nói với Đại phu nhân: “Đại phu nhân, tiểu nha đầu Tần
Thiên kia đã được an bài xong xuôi”.
Đang ngồi bên bàn xem sổ
sách, Đại phu nhân “Ân” một tiếng.
Nguyệt nương đem chung
trà đã nguội bên cạnh Đại phu nhân đổi, sau đó hỏi: “Phu nhân, người vì sao đối
với Tần Thiên vài phần kính trọng, còn điều nàng đến làm ở trong viện?”
Đại phu nhân ngẩng đầu
nhìn Nguyệt nương, liếc mắt một cái, cười nói: “Ngươi thật sự không biết?”
Nguyệt nương thấy Đại phu
nhân buông sổ sách trong tay xuống, liền đi tới bên cạnh giúp bà xoa bóp hai bả
vai: “Chắc là phu nhân thích nha đầu kia tâm hồn nhân hậu”.
Đại phu nhân được Nguyệt
ngương xoa bóp một hồi dần dần thả lỏng thân thể, bà tựa lưng vào ghế, nheo hai
mắt: “Không sai. Bằng hữu bán đứng nàng, nàng tuy rằng oán nhưng vẫn như cũ dám
làm dám chịu, lấy đại cục làm trọng. Đồng thời lại lặng lẽ lưu lại cho đối
phương một con đường sống. Nha đầu kia tâm địa nhân hậu, lại thông minh khéo
léo, dám giận dám nói, ở lại phòng giặt quả thực bỏ phí nàng. Hơn nữa, tuổi
nàng cũng không còn nhỏ, không biết chừng ở trong phủ đến một ngày bị tùy tiện
đem bài bố cho hạ nhân nào đó. Đứa nhỏ lương thiện như vậy, thực ủy khuất cho
nàng. Nha đầu kia coi như tính cách cũng khá giống ta. Nguyệt nương…”
Đại phu nhân hơi hơi quay
đầu gọi. Nguyệt nương vội vàng trả lời: “Chuyện gì, phu nhân?”
Phu nhân nói: “Ngươi để ý
một chút nhóm nam tử làm trong trang phủ hay ở Trà Hành, thấy thích hợp thì nói
cho ta một tiếng, ta sẽ vì nha đầu kia làm chủ. Hảo nha đầu phải đi đôi với hảo
tiểu tử, về sau sẽ có cuộc sống tốt đẹp”.
Nguyệt nương cười nói:
“Nguyệt nương đã biết. Phu nhân thật từ bi”. Trong lòng nghĩ, mỗi người đều nói
phu nhân tinh minh lợi hại, nhưng ai cũng thật không ngờ, phu nhân lại có một
lòng thiện tâm như thế này.
“Từ bi?” Phu nhân thở
dài: “Chỉ sợ có người không nghĩ như vậy. Lúc này, chắc hẳn đang oán hận ta”.
Nguyệt nương cũng thở
dài, ngừng tay, đem chung trà đến tay Đại phu nhân, nhẹ giọng nói: “Phu nhân kỳ
thật chỉ muốn tốt cho Nhị thiếu gia, phu nhân muốn Nhị thiếu gia tới từng nhà
trà nông, chính là muốn Nhị thiếu gia nhìn thấy, hiểu rõ tình cảnh khốn khó
trong nhà của nông hộ, bảo hắn đi nhận lỗi, chính là hết lòng nghĩ cho hắn,
giúp hắn có được thanh danh biết lỗi mà sửa sai”.
Đại phu nhân nhấc chén
trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Những lời này ta muốn nói thật rõ với hắn, tính
cách hắn vốn không đáng lo. Nhưng nương hắn cùng người trong Trang phủ sủng hắn
nịnh hắn tới tận trời, hiện tại dưỡng nên tính cách tự cao tự đại, tự tiện làm
bậy. Nếu ta còn nhân nhượng, hắn càng không biết sợ hãi, không biết sẽ còn biến
thành người như thế nào. Về sau ta thế nào dám đem Thịnh Thế sinh ý lớn như
vậy, hơn một ngàn người sống dựa vào nó mà giao trong tay hắn. Hi vọng hắn lần
này có thể nghe ta, nhìn thấy sự vất vả của trà nông, có thể thương cảm, thay
đổi suy nghĩ cùng tính tình”.
Nguyệt nương nghe xong rũ
mắt xuống, không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ, giang sơn dễ đổi bản tính khó
dời. Nhị thiếu gia chỉ sợ đã hình thành tính cách, quả thực không thể sửa đổi.
Nhưng thấy phu nhân ưu
phiền, ủ rũ này nói không nên lời.
Phu nhân chẳng lẽ muốn
độc bá vị trí gia chủ Thịnh Thế lắm sao? Mười mấy năm qua, mỗi ngày phu nhân
trời còn chưa sáng đã đi đến Trà Hành, thái dương xuống núi mới có thể hồi phủ.
Cho dù trở về sớm, cũng phải gặp quản sự, xem sổ sách, còn thường phải ứng phó
với càn quấy của Lý di nương, thật sự không có phút nào thanh nhàn. Một ngày
trôi qua, thắt lưng thường xuyên đau mỏi, đầu váng mắt hoa.
Mỗi người đều nghĩ rằng
phu nhân uy phong, nhưng đâu phải ai cũng biết được phu nhân vất vả như thế
nào.
Thịnh Thế không thể giao
cho Đại thiếu gia. Nhị thiếu gia lại không có tâm, phu nhân chẳng lẽ có thể cả
đời gánh vác Thịnh Thế trên vai? Đến lúc đó, phu nhân có thể giao gánh nặng này
cho ai đây?
Nguyệt nương biết rõ, hơn
ai hết, phu nhân mong muốn Nhị thiếu gia có tâm gánh vác.
Đơn giản chỉ vì Nhị thiếu
gia còn có thể thay đổi. Nhưng Đại thiếu gia là không thể nào thay đổi…
***
Bên kia, Lý di nương cùng
con của mình, Trang Tín Xuyên sau khi ra khỏi viện Đại phu nhân liền nổi giận
đùng đùng đi về viện của mình.
Một hồi đi vào vừa lúc
đụng phải một nha đầu vén rèm cửa đi ra. Bởi vì Lý di nương bước chân quá mau,
nha đầu không cẩn thận đụng vào người nàng, Lý di nương giận dữ, một bàn tay
giơ lên tát nha đầu một cái, mắng: “Đồ có mắt như mù, còn lưu lại ngươi làm cái
gì”.
Nha đầu sợ tới mức quỳ
xuống vừa khóc vừa dập đầu.
Linh Nhi một bên đưa ánh
mắt cho một ma ma, ma ma liền đi lên kéo nha hoàn kia xuống. Trong viện bọn hạ
nhân câm như hến, ai cũng biết nha hoàn này sẽ có kết cục như thế nào.