Lư hương đã đốt gần hết,
sương khói dần dần mỏng manh, sau biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương lưu
lại dường như vẫn còn đọng lại trong không khí, một lúc lâu cũng không tan đi.
Tại đây nếu có một mùi
hương nào khác, chính là mùi hương hùng hậu trên người Tạ Đình Quân truyền qua.
Hắn cúi đầu, tóc dài thô
cứng vấn trên đỉnh đầu, lộ ra đường cong cứng rắn như thạch. Hắn một tay bưng
chung trà, mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng vô ý thức vuốt ve thân chén.
“Tần Thiên, nàng còn nhớ
rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Tần Thiên giật mình, còn chưa kịp hồi tưởng, Tạ Đình Quân lại tiếp tục nói;
“Khi đó nàng vẫn là một nha đầu, rất tinh quái, nhanh mồm nhanh miệng, lúc ấy
ta nghĩ rằng, nếu bên cạnh ta cũng có một nha đầu như vậy hẳn sẽ rất thú vị?”
Tần Thiên vừa tức vừa vội, nàng hiện tại bởi vì lo lắng sự an nguy của Trang
Tín Ngạn mà lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư nghe hắn kể lể hồi ức. Nhưng
hiện tại Tín Ngạn thế nào đều nằm trong tay hắn, Tần Thiên căn bản là không dám
đắc tội hắn, chỉ có thể nhẫn nại.
“Lần thứ hai gặp mặt, ta
thấy nàng khiến tú tài kia á khẩu không trả lời được, nhưng thời điểm đang ở
thế thượng phong lại biết nên lưu lại đường lui cho người khác. Khi đó, ta nghĩ
rằng, nha đầu này thật trí tuệ, khá lắm.”
Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân trong đầu không khỏi hồi tưởng tình hình ngày đó,
Tần Thiên đứng trước mặt mọi người, hướng về tú tài sắc mặt xấu hổ hơi cúi hạ,
nói; “Tú tài lão gia, tiểu nhị từng câu từng chữ đều xuất phát từ chân tâm,…
tương lai nếu mỗi người có được lợi ích từ việc uống trà, về phương diện này
tất có một phần công lao của tú tài lão gia!”
Thanh âm thanh thúy dường
như quanh quẩn ở bên tai, ngây thơ tươi cười dường như gần ngay trước mắt, Tạ
Đình Quân kìm lòng không được mà cười cười.
“Sau đó ta quyết định cưới Trang Minh Hỉ, nàng có biết lúc ấy ta ra điều kiện
gì không?” Nói xong, Tạ Đình Quân buông chung trà trong tay, quay đầu nhìn
nàng, con ngươi tối tăm chớp động ám liệt sáng bóng, “Điều kiện kia đó là, nàng
phải làm nha hoàn hồi môn gả tới đây.”
Tần Thiên mở to hai mắt,
nàng hoàn toàn không biết hóa ra bản thân lại sắm vai như vậy trong hôn sự giữa
hắn và Trang Minh Hỉ, đột nhiên, Tần Thiên hiểu được Trang Minh Hỉ đối với mình
có khúc mắc có lẽ bắt đầu từ đây.
“Tạ Đình Quân, ngươi…”
Tần Thiên lúc này nói không nên lời là tức giận vẫn là thấy khổ sở!
Tạ Đình Quân cười nhẹ hai
tiếng, đánh gãy lời nàng; “Nàng đừng nóng giận, sau ta không phải không thực hiện
được sao?” Nói tới đây sắc mặt hắn bỗng trầm xuống; “Bởi vì Trang Tín Ngạn
nhanh chân đến trước, hừ hừ, mệnh hắn thật tốt a!”
“Tạ đại nhân, chúng ta không nói tới việc cũ nữa, ngươi rốt cuộc muốn thế nào
mới buông tha Tín Ngạn?” Tần Thiên tính nhẫn nại đã khô kiệt.
“Nhìn nàn kìa, có thể vì
hắn sinh, vì hắn tử, nhưng đối mặt với ta có thể làm mọi thứ vì nàng, nàng ngay
cả nghe ta nói vài câu cũng không kiên nhẫn. Tần Thiên, nàng đối với ta vô cùng
bất công?” Hắn hé ra mặt bình tĩnh, nhưng thanh âm du hoãn khi nói ra những lời
này lại làm cho Tần Thiên cả người dựng tóc gáy.
Tần Thiên dâng lên cảm giác vô lực. Nàng nhìn hắn, sắc mặt dần dần khói coi.
“Nếu vui đùa ta như vậy có thể khiến ngươi thả Tín Ngạn, như vậy, thỉnh tiếp
tục.”
“Tức giận…” Tạ Đình Quân cười cười, hắn đặt tay trái lên bàn, giật giật huyền
thiết chỉ trên tay, “Còn nhớ rõ buổi tối trên đại mạc kia không?”
“Tạ ân cứu mạng của đại nhân, dân phụ vĩnh viễn không quên.” Tần Thiên trầm
giọng.
“Không không, ta không phải muốn nàng nhớ kỹ ân của ta, Tần Thiên…” hắn dùng
một loại thanh âm rất trầm gọi tên của nàng “Chuyện tối hôm đó nếu xảy ra một
lần nữa, ta sẽ không chút do dự phác xông lên chẳng sợ sói hoang cắn nát cổ ta…
“Tần Thiên nhìn hắn, nhất
thời không biết nên nói gì.
“Tần Thiên, chẳng lẽ ta
nói nhiều như vậy, nàng vẫn không rõ thứ ta muốn là gì hay sao?” Nói xong, tay
trái hắn đang đặt lên bàn bỗng nhiên phủ lên tay nàng.
Trong lòng bàn tay nóng rực, chỉ bộ lại lạnh lẽo, mãnh liệt đối lập làm cho Tần
Thiên cả người run lên, nàng giống như bị hỏa thiêu giãy khỏi tay hắn, đứng
lên.
“Tạ Đình Quân, ngươi phát bệnh thần kinh gì vậy!” Tần Thiên hổn hển, “Ta hôm
nay đến nơi đây căn bản chính là sai lầm.”
Nói xong, Tần Thiên xoay
người bước đi.
Mới vừa đi hai bước, phía
sau truyền đến thanh âm của Tạ Đình Quân, “Mặc dù với quan hệ của Tống Thái
phó, có thể miễn họa tru di cửu tộc cho Trang phủ, nhưng ta dám cam đoan, Trang
Tín Ngạn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, đây là tội danh thông đồng với địch
bán nước, không phải việc nhỏ! Mặc dù là Tống Thái phó cũng đành bất lực! Tần
Thiên, ngươi nếu không để ý đến tính mạng của Trang Tín Ngạn, ngươi cứ việc
bước ra khỏi đây!”
Tần Thiên trong cơn giận
dữ, vội quay đầu, chỉ vào Tạ Đình Quân: “Tạ Đình Quân, ngươi là kẻ ti bỉ!”
Tạ Đình Quân âm trầm vuốt
mặt, từng bước tới gần nàng, “Ti bỉ? Ta làm việc cho tới bây giờ chỉ nhìn kết
quả không hỏi thủ đoạn!” Hắn đi đến trước mặt nàng, bắt lấy cánh tay của nàng,
đem nàng ôm vào trong lòng, hắn bất quá chỉ dùng một bàn tay, đã khiến nàng
không thể động đậy. Hắn dùng một bàn tay khác nâng cằm nàng lên, làm cho nàng
không thể không nhìn thẳng hắn.
Ánh mắt hắn hung ác nham
hiểm cùng lạnh lẽo làm cho nàng cả người phát lạnh.
Hắn nhìn nàng, thanh âm khẽ rít qua kẽ răng; “Kỳ thật đại mạc lần đó, ta đã sớm
đã biết được âm mưu của Tư Mã gia, ta biết mã tặc sẽ xuất hiện….”
Tần Thiên mở to hai mắt nhìn, trong ánh mắt toát ra hận ý.
“Biết ta vì sao không lên
tiếng không? Bởi vì ta chính là muốn mượn tay mã tặc trừ bỏ Trang Tín Ngạn! Ta
tận mắt thấy mã tặc bắn tên về phía Trang Tín Ngạn, ta rõ ràng có thể cứu giúp,
nhưng ta lại đứng ở một bên nhìn, ta muốn nhìn thấy Trang Tín Ngạn chết ngay
trước mặt ta!”
“Trứng thối, ti bỉ, vô
sỉ! Ngươi sẽ không được chết tử tế!” Không biết là bởi vì hận, hay vì e ngại,
Tần Thiên cả người bỗng nhiên run rẩy, nước mắt dần dần mơ hồ, nàng cắn chặt
khớp hàm cố không cho nước mắt rơi xuống.
“Không được chết tử tế thì thế nào?” Tạ Đình Quân hai mắt đỏ quạch, bỗng nhiên
cười rộ lên · “So với việc nhìn nàng cùng hắn khanh khanh ta ta, ta tình nguyện
trước tiên có được nàng, sau đó không được chết tử tế cũng không sao!”
Tần Thiên muốn dùng mọi lời nguyền rủa ác độc trên đời này để mắng chửi hắn,
nhưng dưới ánh mắt âm liệt thô bạo đó, nàng cảm thấy hết thảy nguyền rủa đều vô
nghĩa.
“Biết ta vì sao nói cho nàng biết không?”
Tần Thiên muốn tránh
thoát khống chế của hắn, hắn lại càng dùng sức giam cầm cằm của nàng, niết mạnh
khiến xương cốt nàng phát đau, nước mắt rốt cục nhịn không được chảy xuống.
“Ta muốn làm cho nàng
biết, ta chính là người ti bỉ như vậy, vì để đạt được mục đích, việc gì ta cũng
có thể làm!” Hắn nhìn nàng, hơi thở ồ ồ, thanh âm âm trầm, “Cho nên Tần Thiên,
không cần ôm may mắn, trên đời này, trừ bỏ ta, không ai có thể cứu Trang Tín
Ngạn!”
“Ngươi muốn cái gì?” Tần
Thiên bỗng nhiên rống đứng lên, “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì!”
“Ta muốn nàng rời khỏi
Trang Tín Ngạn, sau đó đến bên cạnh ta!” Tạ Đình Quân gằn từng tiếng. Sau đó
hắn cúi đầu, cường thế hôn lên môi nàng.
Đang lúc Tạ Đình Quân ý loạn tình mê, bỗng nhiên cảm thấy cánh tay đau xót, chính
là Tần Thiên tựa đầu dùng sức cắn, Tạ Đình Quân buông nàng ra, đưa tay cởi
ngoại bào, quăng đến một bên, cũng không để ý đến vết thương trên cánh tay đang
đổ máu, lại một lần nữa ôm nàng, bá đạo mãnh liệt hôn nàng.
Hận ý mãnh liệt cùng nhục nhã khiến Tần Thiên không thở nổi, cứ như vậy mà ngất
đi.
Khi tỉnh lại, Tần Thiên
phát hiện nàng đang nằm trên ghế dài trong đại sảnh. Tạ Đình Quân ngồi ở bên
cạnh người nàng, cầm tay nàng, trên nét mặt có thần sắc lo lắng, thấy nàng tỉnh
lại, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
“Nàng tốt nhất nên làm
quen đi, tiếp theo, chẳng sợ nàng té xỉu, ta cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.”
Thanh âm của hắn lạnh lẽo giống như băng tuyết.
Tần Thiên run run đứng
lên, nàng dùng sức rút tay mình về.
Tạ Đình Quân không hề
chạm vào nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như băng lại giống như
lửa.
“Binh lính bị Jill Sam
đâm còn chưa chết, nếu nàng đáp ứng ta, tên binh lính sẽ còn sống, Jill sâm sẽ
ở di quán bị bệnh chết bất đắc kỳ tử, hết thảy được che giấu, giống như chưa
từng phát sinh chuyên gì.” Hai mắt của hắn không hề chớp nhìn chằm chằm nàng,
thanh âm lạnh lẽo cứng rắn như sắt thép, đánh nện vào lòng nàng, “Nhưng nếu
nàng không đáp ứng, tên binh lính đó nhất định sẽ chết, Jill Sam là gian tế sẽ
được chứng thực, Trang Tín Ngạn nhất định không sống nổi.”
Tần Thiên chưa bao giờ sợ hãi oán hận một người đến mức như vậy, sự ngoan tuyệt
của hắn đã vượt qua phạm trù nàng có thể tưởng tượng nổi, giờ này khắc này,
nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều kết băng, ngay cả khớp hàm cũng không chịu
khống chế mà run rẩy.
“Nhìn kìa, nàng sợ hãi
như vậy…” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên trở nên nhu hòa, hắn vươn tay xoa mặt
nàng, Tần Thiên vội vàng tránh né, nàng hoảng sợ nhìn hắn, thật giống như hắn
là một con độc xà.
“Đừng sợ, Tần Thiên, mặc
kệ ta đối với người khác như thế nào, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tương tổn
nàng.” Hắn dùng một loại thanh âm ôn nhu chưa bao giờ có nói chuyện, giống như
đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Trước tiên ta muốn được
gặp Tín Ngạn!” Tần Thiên hơn nữa ngày mới tìm lại được thanh âm của bản thân.
“Có thể, ta sẽ an bài,”
hắn cười nói; “Ngày mai nàng có thể gặp hắn”
“Hiện tại hắn còn bình
yên vô sự, nhưng hai ngày sau nếu ta không có câu trả lời của nàng, y theo quy
củ, ta sẽ bắt đầu thẩm vấn phạm nhân có liên quan…”
Hắn nhìn Tần Thiên, tăng thêm ngữ khí; “Nàng cũng biết, trong lúc thẩm vấn,
dụng hình không thể tránh khỏi.”
“Ngươi không phải là
người.” Tần Thiên rất nhanh nắm thành quyền.
“Như thế nào mới tính là người đây? Miệng đầy lời nhân nghĩa đạo đức vô dụng,
đó là cái gì vậy?” Hắn chẳng hề để ý, “Ta từ một thương nhân bừa bãi vô danh
trở thành đại quan biên giới như ngày hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì nhân nghĩa
đạo đức hay sao?” Hắn cười cười, thật giống như nàng đang kể một câu chuyện
cười vậy.”Nay, tại Tuệ Châu này, mỗi người đều hướng ta cúi đầu, ai dám không
coi ta là người?”
Hắn nhìn nàng, một lát
sau, mới nói; “Nàng mệt rồi, ta gọi người đưa nàng về nhà, hai ngày sau, ta chờ
tin tốt của nàng.”
Hắn đứng lên, gọi người
tiến vào, thanh âm trầm ổn, vẻ mặt bình tĩnh, thật giống như hết thảy đều do
hắn nắm giữ.
Thẳng đến khi về nhà, Tần
Thiên vẫn như cũ đang phát run. Nàng nhốt mình trong phòng, cuộn tròn ở trên
giường, trong lòng ôm xiêm y của Tín Ngạn, thật giống như thân thể của hắn đang
ở bên cạnh nàng vậy.
Trong mũi ngửi thấy hơi
thở của Trang Tín Ngạn truyền đến từ trên quần áo, Tần Thiên vùi mặt vào xiêm
y, ô ô khóc nức nở.
Bỗng nhiên, nàng lại
ngẩng đầu lên, hai mắt trong bóng đêm phát ra ánh sáng,
Không được, nàng không thể sợ hắn, một khi sợ hãi, nàng rốt cuộc đấu không lại
hắn. Nàng không thể để Tín Ngạn chết, cũng không thể để hắn thực hiện được mưu
kế, nàng nên làm gì bây giờ?
Bên kia, Tạ Đình Quân ở
đại sảnh uống trà, tĩnh tọa đến hừng đông, hắn nhìn nhìn sắc trời, sau đó phân
phó; “Đem Thẩm phu nhân mời vào.”