Thịnh Thế Trà Hương

Chương 97: Chương 97: Lão bá kỳ quái




Ads Bởi vì dự tính sẽ ở đây tìm kiếm một thời gian, cho nên trước khi đến, Hải Phú đã thuê một khu nhà nhỏ ở thôn làng cạnh chân núi Động Đình.

Lúc đến nơi, đã là hoàng hôn.

Tần Thiên từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, đã thấy đó là một thôn trang không nhỏ, ở nơi này đều là nông dân sống dựa vào việc đồng áng. Trên đường nhìn thấy, ít nhất cũng có mấy chục hộ, hiện tại là lúc kết thúc công việc về nhà, các nam nhân đều đang khiêng cuốc, chân lấm bùn đi về. Thời điểm về đến gần cửa nhà, đã có phụ nhân mặc váy bố cười tủm tỉm đón chào, cùng nhau dắt tay về. Còn có một số tiểu hài tử bưng bát cơm ngồi ăn ở cửa, xung quanh bên người thả một ít gà vịt, khanh khách cạc cạc kêu to.

Khắp nơi đều là cảnh ấm áp bình yên, nhìn ngắm, sẽ khiến người khác kìm lòng không được mà nở nụ cười.

Chỉ chốc lát, xe ngựa đã dừng lại trước một tiểu viện.

Ngoài sân tường vây quanh được đắp bằng bùn. Bên trong là một sân viện nho nhỏ, trong sân có một cái giếng, bên cạnh có một gốc cây hòe, hoa đang nở rộ, gió thổi qua, đóa hoa nhỏ rơi xuống lả tả như tuyết, được ánh hoàng hôn chiếu vào, màu sắc hồng nhạt, cảnh trí tuyệt đẹp.

Phía sau sân là khu vực phòng ở sơn tường trắng. Hải Phú một bên điều khiển xe ngựa tiến vào, một nói với Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đang đứng trong sân: “Chỗ này hơi đơn sơ, bất quá đã là chỗ tốt nhất, sạch sẽ nhất mà ta tìm thấy rồi.”

Tần Thiên chạy vào bên trong nhìn một vòng rồi đi ra, cười nói: “Ta cảm thấy cũng không tệ lắm, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.”

Trang Tín Ngạn nhìn quanh trái phải, sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn vừa lòng hay là không vừa lòng, bất quá không hài lòng cũng không được, xuất môn không thể so với ở trong nhà, dù sao cũng phải chấp nhận một chút.

Tần Thiên cùng Hải Phú đem mọi thứ thu dọn sạch sẽ. Tần Thiên đi vào phòng bếp, thấy đường muối tương dấm đầy đủ, còn có gạo thịt rau dưa, liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Trước kia nàng ở nhà Đại bá cũng thường xuyên phải nấu cơm, xuống bếp đối với nàng mà nói không phải là việc khó khăn gì. Rất nhanh đã làm xong hai món ăn một bát canh đi ra.

Không biết có phải Tần Thiên nấu cơm đặc biệt hợp khẩu vị của Trang Tín Ngạn, hay do Trang Tín Ngạn đang đói bụng, hắn ăn được những hai chén cơm đầy. Hải Phú viết xuống vở hỏi hắn: “Thiếu gia, có phải Tần Thiên nấu cơm ăn đặc biệt ngon đúng không?”

Tần Thiên đầy cõi lòng chờ mong nhìn hắn, người xuống bếp bình thường đều hy vọng nghe được lời khen của người khác. Nhưng Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lắc đầu, bộ dáng thật không hài lòng, sau đó vỗ về bụng no căng đi vào phòng.

Tần Thiên nhìn bát trống không hướng lên trời tự hỏi, không thể ăn ngươi còn ăn nhiều như vậy sao?

Bởi vì ba người đi đường đều mệt mỏi, sau khi ăn xong, mọi người đều tắm rửa rồi đi ngủ.

Nơi này có ba gian phòng. Ở giữa là gian nhà chính, hai bên là phòng ngủ. Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngủ ở phòng phía đông, Hải Phú ngủ ở phòng phía tây. Hải Phú đã chuẩn bị tháp ngủ cho Tần Thiên, tuy rằng gia cụ có vẻ đơn sơ, nhưng Hải Phú đã cố gắng thu xếp, cho nên cũng khá thoải mái.

Hai người trở về phòng đều nằm luôn xuống giường, chỉ chốc lát đã đi vào giấc ngủ, ngủ một mạch qua một đêm.

Ngày hôm sau, Tần Thiên hầu hạ Trang Tín Ngạn thức dậy, tuy rằng thời điểm mặc quần áo cho hắn không khí luôn luôn có chút mất tự nhiên, nhưng mà nghĩ tới sau này có thể chuộc thân cho bản thân, thoát khỏi thân phận nha hoàn, lập tức trở lại bình thường, động tác cũng lưu loát hơn. Nàng cũng không quản có thể đụng vào người hắn hay không, chỉ cần mình làm tốt là được rồi, nàng hạ quyết tâm, nếu hắn dám nhăn mặt, nàng sẽ bảo Hải Phú đến hầu hạ hắn! Bất quá cũng may mặc dù nàng chạm vào hắn khá nhiều lần, hắn cũng không lên tiếng, chỉ có điều thân mình những lúc đó luôn hơi cứng đờ lại.

Sau khi dùng điểm tâm xong, Tần Thiên và Hải Phú theo Trang Tín Ngạn lên núi tìm cây trà.

Hỏi người xung quanh mới biết được cây trà này sinh trưởng giữa khu vực trồng cây ăn quả ở sườn núi. Ba người cùng nhau đi theo các nông dân trồng cây ăn quả lên núi.

Núi này thoạt nhìn không cao lắm, thật không nghĩ tới leo lên cũng khá mất sức, các nông dân sức lực dẻo dai, chỉ leo một lát đã đi được một đoạn khá xa, rất nhanh bỏ lại mấy người Tần Thiên phía sau. Tần Thiên và Hải Phú cũng không có vấn đề gì, một người là gã sai vặt một người là nha hoàn, bình thường cũng hay vận động làm việc, chỉ khổ cho Trang Tín Ngạn là Đại thiếu gia bình thường sống an nhàn sung sướng. Hắn đi được một nửa thì đi không nổi nữa, hai đùi vừa đau vừa mỏi, không khỏi ngừng lại, duỗi thẳng thắt lưng thở mạnh.

Phía trước Hải Phú và Tần Thiên phát hiện, đều quay lại. Tần Thiên viết xuống vở, “Mệt mỏi sao, có muốn nghỉ chân không?” Tiếp theo đưa nước cho hắn.

Trang Tín Ngạn tiếp nhận bình nước, uống liền hai hớp, vốn định bảo nghỉ ngơi một chút, nhưng lại thấy Hải Phú hỏi Tần Thiên: “Ngươi có mệt không?”

Tần Thiên lắc đầu cười nói: “Ta không sao, ta cũng không phải tiểu thư thiếu gia gì mà.”

Trang Tín Ngạn vừa thấy lời này, trên mặt có chút phát sốt, chẳng lẽ hắn có thể để một tiểu nha đầu coi khinh?

Hắn cầm nước đưa lại cho Tần Thiên, khẽ cắn môi, gắng gượng tiếp tục đi về phía trước.

“Thiếu gia, người không nghỉ ngơi sao?” Tần Thiên đuổi theo hắn.

Trang Tín Ngạn không để ý tới nàng, tiếp tục leo lên, hắn cố lấy sức, bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.

“Không thể tưởng được thiếu gia lợi hại như vậy!” Tần Thiên đi theo phía sau Trang Tín Ngạn nói với Hải Phú ở bên cạnh. Hải Phú biết Trang Tín Ngạn bị Tần Thiên kích thích, cũng không nói gì, chỉ một bên lén cười.

Tần Thiên không biết hắn cười cái gì, hỏi hắn hai câu, hắn lại không lên tiếng, cũng chỉ biết đi theo hắn.

Với tốc độ lần này, rất nhanh đã đến nơi.

Giữa sườn núi mở ra con đường dẫn tới vườn trái cây, cây trà sinh trưởng cùng các loại cây ăn quả như đào, lý, hạnh, mai, thị, kết, ngân hạnh, thạch lưu lần lượt thay đổi gieo trồng, một hàng cây trà xanh tươi ướt át, ánh lên sắc lục biêng biếc, tràn ngập mùi hương của cây ăn quả, tế phúc sương tuyết, thấp thoáng đón ánh nắng mặt trời. Cây trà và cây ăn quả sinh trưởng tương liên, căn mạch tương thông, trà hấp hương hoa quả, hoa lại có mùi trà, nung đúc nên hương vị thiên nhiên “Dọa sát nhân hương”.

Ba người sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến hỏi trà nông, mới biết được hiện tại đúng là thời điểm thu hoạch trà xuân, rất nhiều nông dân đều từ nơi khác đến thu chè tươi. Trang Tín Ngạn cũng không nhàn rỗi, thông qua Tần Thiên cùng trà nông trao đổi, tìm hiểu cặn kẽ đặc tính lá trà này, cũng như phương pháp sao chế trà của bọn họ, rồi lại nhìn cách bọn hắn hái trà. Lúc mới bắt đầu Trang Tín Ngạn bởi vì tiếp xúc với người xa lạ còn có chút co quắp không quen, cũng vì hắn diện mạo xuất chúng, hơn nữa ra tay hào phóng, mà nơi này dân phong thuần phác, cho nên cũng không có người chê cười hắn tàn tật, đều tươi cười thân mật, dần dần, hắn cũng buông lỏng tinh thần.

Hắn cẩn thận nhìn lá trà, lại từ trong tay trà nông mua rất nhiều trà mới, vốn định chờ nông dân ngắt xong cùng nhau mang xuống núi, nhưng bỗng nhiên, bầu trời trở nên âm u mờ mịt.

Hải Phú nhìn sắc trời, liền nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ngươi trước mang theo thiếu gia trở về đi, có lẽ trời sắp mưa, nếu mưa rồi, sơn đạo sẽ rất lầy lội!”

Tần Thiên ngẫm lại cũng đúng, liền nói với Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn lúc này cũng mệt mỏi nên cũng không phản đối.

Hải Phú ở lại chờ lá trà, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn theo đường cũ xuống núi.

Xuống núi so với lúc đi lên khá thoải mái, có điều Trang Tín Ngạn bởi vì lúc leo núi dùng sức quá nhiều, lúc này đã có vẻ hơi quá sức, nhưng sợ Tần Thiên coi khinh, nên vẫn cứng rắn chống đỡ.

Đi được một nửa đường, bỗng nhiên Tần Thiên ngừng lại, nàng nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng tựa hồ nghe thấy thanh âm gì đó: “Có người sao? Có người ở nơi này sao?”

Trang Tín Ngạn thấy vẻ mặt nàng, nhíu mày, như là đang hỏi: “Chuyện gì?”

Tần Thiên vội vàng viết xuống vở nói: “Giống như có ai đó đang cầu cứu.” Sau đó xoay người chạy về phía thanh âm truyền tới.

Trang Tín Ngạn vội vàng đi theo phía sau nàng.

Chạy vào một sơn đạo, Tần Thiên thấy một lão nông phu đang ôm chân nằm trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.

“Lão bá, người bị sao vậy?” Tần Thiên vội vàng đi qua hỏi.

Lão nhân gia nhìn thấy có người đến, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Ta lúc leo núi, thấy nơi này có thảo dược, vốn định hái trở về, không ngờ tới không cẩn thận bị ngã, chân bị thương rồi, già rồi đi cũng không xong, nhớ tới ta lúc còn trẻ lên núi xuống núi, có thể nói bước đi như bay a!” Lão nhân gia lắc đầu, vô hạn thổn thức.

“Lão bá có thể đứng lên được không?” Tần Thiên hỏi hắn.

“Nếu có thể đứng lên, ta sẽ không ở đây ngồi chừng một canh giờ rồi a, chân ta giống như bị gãy xương vậy.”

Tần Thiên đứng lên nhìn quanh trái phải, gần đây trừ bỏ nàng và Trang Tín Ngạn, cũng không có người khác, nhưng một mình mình quả quyết không đỡ nổi lão nhân rồi, còn Trang Tín Ngạn?

Tần Thiên nhìn hắn một cái, âm thầm lắc đầu, vẫn là quên đi, hắn là một Đại thiếu gia, làm sao làm được việc này?

Nghĩ vậy, Tần Thiên xoay người nói với lão nhân gia: “Lão bá, lão chờ một chút, ta đi gọi người tới đây đỡ người xuống núi.” Hiện tại chỉ có thể lên núi gọi người thôi a.

Nàng viết xuống vở nói với Trang Tín Ngạn, lại bảo hắn ở đây chiếu cố lão nhân gia, sau đó xoay người chạy lên núi.

“Ầm vang” tiếng sấm mùa xuân rền rĩ, trên bầu trời mây bắt đầu vần vũ.

Thời điểm nàng gọi đám người Hải Phú tới, thấy Trang Tín Ngạn đã cởi ngoại bào ra che mưa cho mình và lão bá. Ngoại bào chủ yếu đều che phủ lên người lão bá, hơn phân nửa thân người hắn không được che chắn lộ ra, mưa từ trên đỉnh đầu theo góc áo chảy xuống mặt hắn, hắn không ngừng chớp mắt, có điều cũng không vì vậy mà cử động thân mình.

Nhìn cảnh này, Tần Thiên trong lòng bỗng nhiên có chút cảm động, kỳ thật Trang Tín Ngạn trừ bỏ tính tình hơi tai quái, tâm địa cũng rất tốt.

Nàng cười cười, rồi đi qua.

Lão nhân gia nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, thấy rõ là Tần Thiên thì giật mình: “Tiểu cô nương, ngươi đây là…”

Tần Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua cả người lấm bùn, vô tình cười cười: “Trên đường đi nóng vội, bị ngã một cái, không có gì đáng ngại.”

Lão bá nhìn nàng, lại nhìn Trang Tín Ngạn bên cạnh, lại nhìn Hải Phú đang bàn với các nông phu làm thế nào để đưa mình xuống núi, cười cười nói: “Thật sự đa tạ các ngươi.”

Nhiều người xử lý việc cũng dễ dàng hơn. Chỉ chốc lát, mọi người nâng lão bá lên rất nhanh đã đưa lão bá xuống núi. Đến nhà lão, Tần Thiên mới biết được, hóa ra nhà lão bá thật sự rất gần nơi bọn họ trú ngụ.

Mấy người đem lão bá tiến vào trong sân, lúc này, một nam tử hơn bốn mươi tuổi đi ra đón, nhìn thấy lão nhân được mọi người nâng đỡ, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Lão gia, người làm sao vậy? Sao lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì?” Một câu tiếp theo một câu, hiển nhiên rất hốt hoảng.

Lão bá vươn tay ý bảo hắn đừng hoảng hốt, tuy rằng trải qua một hồi câu liên tiếp như vậy, lão bá cảm xúc coi như trấn định: “Hoảng cái gì, ta còn chưa chết.”

“Lão gia, người đừng nhắc tới điềm xấu này dọa lão nô a!” Người kia gấp đến độ khóc òa lên.

Tần Thiên ở bên cạnh nhìn cảm thấy rất kỳ quái, lão bá này rõ ràng là nông phu sao lại có người gọi hắn là lão gia. Nếu hắn thật sự là một lão gia, sao lại ở một nơi đơn sơ như thế này, rồi lại muốn lên núi kiếm sống, rốt cuộc đây là người như thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.