Liên tiêu đái đả: Đây là
một cách đánh trong bộ môn quyền của võ thuật, vừa ngăn chặn, hóa giải thế của
đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích)
Tần Thiên hướng về phía
cửa nhìn lại, đã thấy thân ảnh cao lớn khôi ngô xuất hiện ở đó.
Người tới mặc cẩm bào màu
đen, chỗ cổ áo, tay áo đều dùng kim tuyến thêu đồ án hoa văn phong phú đa dạng,
ngọn đèn chiếu vào, kim quang lóng lánh, ánh lên khuôn mặt hắn, ngũ quan thâm
thúy, khí thế hiển lộ.
Đúng là Tạ Đình Quân.
Nhìn hắn, Tần Thiên trong
lòng kinh ngạc, hắn sao có thể xuất hiện ở đây?
Nàng quay đầu nhìn Trang
Tín Ngạn bên cạnh liếc mắt một cái, thấy hắn đang nhìn Tạ Đình Quân chăm chú,
sắc mặt trầm trọng, ánh mắt đông lạnh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, Âu Dương lão bản
từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về Tạ Đình Quân chắp tay cười nói: “Tạ công tử vinh
hạnh đến đây, đã là rất nể mặt rồi, tại hạ sao dám trách tội Tạ công tử.” Nói
xong, lại chỉ vào vị trí bên cạnh ân cần nói: “Tạ công tử mời ngồi.”
Tạ Đình Quân cười lớn một
tiếng, long hành hổ bộ đi đến, thời điểm đi qua bên người Tần Thiên cố ý dừng
lại một chút, hướng về Tần Thiên vái chào: “Đại thiếu phu nhân, không nghĩ tới
nhanh như vậy đã gặp mặt.”
Xuất phát từ lễ tiết, Tần
Thiên cũng chỉ đành đứng lên hướng hắn đáp lễ, “Hạnh ngộ.”
Tạ Đình Quân nhìn nàng
một cái, đôi mắt thâm thúy giống như ám khí bắn ra không trung, hắn cười cười,
ý vị thâm trường.
Bỗng nhiên trong lúc đó,
Tần Thiên hiểu được hắn vì sao lại xuất hiện ở đây. Hắn được ngũ đại Trà Hành
cố ý mời đến. Xem ra, việc Tạ gia muốn tham gia vào kinh doanh trà đã không còn
là bí mật, ngũ đại Trà Hành chắc hẳn muốn mượn sức hắn. Hôm nay, Âu Dương lão
bản mời hắn đến, chính là muốn cho hắn nhìn xem ngũ đại Trà Hành liên minh so
với một mình Thịnh Thế cũng có thực lực không thề thua kém. Theo biểu hiện của
bọn họ, ngũ đại Trà Hành đối với liên minh lần này rất có tự tin, căn bản đối
với bữa tiệc tối nay chỉ muốn xem Thịnh Thế tính toán như thế nào.
Tần Thiên trong đầu nhanh
chóng chuyển đổi, nếu thực sự để ngũ đại Trà Hành được Tạ gia ủng hộ, đối với
Thịnh Thế mà nói vô cùng bất lợi, mưu tính đêm nay của nàng có lẽ cũng sẽ thành
công dã tràng…
Kỳ thật chỉ cần điều
khoản rõ ràng, khế ước hợp tác viết ra dễ hiểu một chút, cũng không sợ hắn giở
trò quỷ gì. Dù sao có thể cùng thương gia thực lực hùng hậu như Tạ gia hợp tác,
đối với việc phát triển của Thịnh Thế tuyệt đối là một chuyện tốt.
Đang nghĩ ngợi, Tạ Đình
Quân đã chào hỏi Trang Tín Ngạn và mọi người còn lại, vừa ngồi xuống bên cạnh
Âu Dương lão bản. Vị trí vừa vặn đối diện với Tần Thiên. Tần Thiên chỉ cần vừa
ngẩng đầu, ánh mắt khó tránh khỏi sẽ chạm phải hắn.
Có lẽ là bộ dáng của hắn
quá mức thâm thúy, Tần Thiên luôn cảm giác ánh mắt của hắn đen tối, như có lực
hút, làm cho Tần Thiên có chút không được tự nhiên. Theo bản năng, Tần Thiên
tận lực không tiếp xúc với ánh mắt của hắn.
Một người không được tự
nhiên nữa đó là Trang Tín Xuyên, từ lúc Tạ Đình Quân vừa vào cửa, tâm của hắn
liền xôn xao, vài lần nhịn không được hướng về phía Trang Minh Hỉ nhìn qua,
thấy nàng vẫn như cũ trầm ổn đứng thẳng, không chút bối rối, lại thấy Tạ Đình
Quân căn bản không chú ý về phía đó, lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Lại không biết Trang Minh
Hỉ từ lúc nhìn thấy Tạ Đình Quân trong lòng cũng nhảy nhót, hiện tại bất quá là
đang cố gắng trấn định mà thôi.
Thấy hắn bộ dạng khí độ
càng hơn ngày trước, lại thấy ngũ đại Trà Hành lão bản cung kính với hắn như
vậy, tuy rằng vẫn thầm hận hắn hèn hạ mình, lại vẫn nhịn không được mà động tâm
với hắn.
Người đã đến đông đủ, đồ
ăn cũng lục tục dọn lên. Ngay từ đầu, ngũ đại lão bản đều chỉ nóng bỏng uống
rượu dùng bữa, thân thiện nói chuyện phiếm, cố ý tránh cùng Thịnh Thế đàm luận
về việc buôn bán, như không muốn trong bữa tiệc Tần Thiên mời lần này có cơ hội
giải quyết.
Tần Thiên cũng không nóng
nảy, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, cùng bọn họ uống rượu nói chuyện
phiếm, cũng không đề cập tới chuyện buôn bán. Các Lão bản của ngũ đại Trà Hành
thấy nàng trầm tĩnh như vậy, trong lòng kinh ngạc. Lưu lão bản bạch diện tế mắt
bắt đầu kính rượu Tần Thiên, Tần Thiên không tiện chối từ, miễn cưỡng uống hai
chén, trên mặt như nổi vầng mây đỏ ửng. Khi bọn họ còn muốn tiếp tục kính rượu
Tần Thiên, Trang Tín Ngạn liền tiếp nhận hết.
Lưu lão bản ý định muốn
chuốc rượu Tần Thiên, sao có thể chấp nhận? Vì vậy nói năng châm chọc, Trang
Tín Ngạn lại đứng lên, tiếp nhận rượu uống một hơi cạn sạch, con ngươi như
miếng băng mỏng trầm tĩnh nhìn hắn, ánh mắt đông lạnh làm cho Lưu lão bản rốt
cuộc khó có thể tiếp tục. Tần Thiên khi đó mới được đào thoát.
Đến lúc này, vẫn không
thấy Tần Thiên có gì bối rối, nhưng Âu Dương lão bản thật ra lại rốt cuộc nhịn
không được, nhìn Tần Thiên hỏi: “Không biết Tần đương gia hôm nay hẹn chúng ta
tới đây có chuyện gì?”
Sở dĩ Tần Thiên vẫn bảo
trì trầm mặc, đó là muốn giết giết nhuệ khí của bọn họ, bản thân nếu có một tia
nóng vội, sẽ cổ vũ khí diễm của bọn họ, do đó khiến cho đàm phán đêm nay càng
khó có thể tiếp tục.
Thấy bọn họ rốt cuộc áp
chế không được tò mò trong lòng, Tần Thiên biết đã đến lúc.
Nàng buông đũa trong tay,
mặt mang mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Tần Thiên biết, ngũ đại Trà Hành liên
minh hoàn toàn là nhằm vào Thịnh Thế!”
Lời này vừa nói ra, tất
cả ánh mắt đều tập trung ở trên người nàng. Cách đó không xa Trang Minh Hỉ lại
dựng lỗ tai, tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe.
Tần Thiên thấy bốn người
khác đều nhìn về phía Âu Dương, biết Âu Dương lão bản là nhân vật đầu não trong
lần liên minh này, liền nhìn về phía Âu Dương lão bản, khuôn mặt tươi cười.
Âu Dương lão bản ha ha
cười, nói: “Tần đương gia nếu là người sảng khoái, chúng ta đều là người sáng
mắt không nói tiếng lóng. Không sai, chúng ta liêm minh chính là nhằm vào Thịnh
Thế, như thế nào, Tần đương gia lần này hẹn chúng ta đến là muốn tính toán với
chúng ta hay sao?” Hắn trên mặt tuy rằng mang theo ý cười, ngữ khí cũng rất
không khách khí. Trong phòng không khí vốn đã dịu đi dường như lại đông cứng.
Bốn người còn lại đều sắc
mặt khó coi nhìn nàng.
Đối diện Tạ Đình Quân thì
rất hứng thú nhìn chăm chú vào Tần Thiên, hắn lần này đến mục đích chủ yếu cũng
là tò mò nha đầu này rốt cuộc sẽ ứng đối như thế nào? Sẽ lại gây cho hắn ngạc
nhiên nào nữa đây?
Nhưng bỗng nhiên, hắn cảm
giác được một tầm mắt lạnh như băng, hắn nhìn qua, phát hiện đôi mắt lạnh nhạt
của Trang Tín Ngạn. Còn chưa kịp phản ứng, Trang Tín Ngạn cách qua bàn giơ chén
rượu trong tay lên, hướng về hắn cười nhẹ, Tạ Đình Quân ngạc nhiên, lập tức nở
nụ cười, cùng hắn cạn một ly.
“Âu Dương lão bản làm sao
lại nghĩ như vậy?” Tần Thiên mỉm cười, má lúm đồng tiền nhộn nhạo ẩn hiện, tươi
cười giống như đóa hoa rực rỡ, “Thịnh Thế nhờ Bích loa xuân mà vào đợt trà xuân
giành được thành công rất lớn, nhưng đồng thời cũng gây nên tổn thất cho các
vị, các vị lão bản nghĩ ra kế sách ứng đối là điều đương nhiên. Thương nhân có
ai mà không trục lợi, có ai lại không vì lợi ích của chính mình mà lo lắng chứ?
Không chỉ như thế, các vị chỉ trong một thời gian ngắn, có thể nghĩ ra biện
pháp tuyệt diệu như vậy, thật sự khiến Tần Thiên bội phục!”
Lời nói này xuất phát từ
thật tâm của Tần Thiên, trên thương trường ngươi tranh ta đoạt vốn là việc bình
thường, nếu ngay cả điều này cũng không thể đối mặt thì về nhà ôm đứa nhỏ đi
thôi.
Hơn nữa thương nhân có
thể nhanh chóng đứng trước nguy cơ mà nghĩ ra biện pháp ứng đối mới là một
thương nhân giỏi! Bọn họ ứng đối nguy cơ như vậy thật sự rất diệu kỳ, không
khỏi khiến nàng phải bội phục.
Những lời này thật sự
ngoài dự kiến của mọi người. Đặc biệt là ngũ đại lão bản, vốn nghĩ rằng kế tiếp
Tần Thiên sẽ chỉ trích bọn họ rối loạn giá cả thị trường, thủ đoạn ti tiện linh
tinh, bọn họ cũng đang chuẩn bị phản bác giáo huấn nha đầu này. Nhưng không
nghĩ rằng nàng sẽ nói như vậy, nghe vào trong tai bọn họ, thật đúng là… Thật sự
là làm cho bọn họ thoải mái…
Ai lại muốn bị người khác
chỉ trích, ai cũng đều hy vọng sở tác sở vi của mình được người khác nhận thức
tán thưởng, Tần Thiên hoàn toàn là đứng ở lập trường của bọn họ vì bọn họ lo
lắng nói chuyện, bọn họ làm sao có thể không thoải mái?
Không khí vốn cứng nhắc
trong nháy mắt lại hòa hoãn không ít.
Đứng ở một góc Trang Minh
Hỉ mày nhíu lại, có chút không thể lý giải dụng ý của Tần Thiên. Nàng lấy lòng
đối phương như vậy, chẳng lẽ muốn cầu tình? Nếu quả thật là như thế, vậy mình
đã quá coi trọng nàng ta rồi!
Âu Dương lão bản nhìn Tần
Thiên gương mặt bình tĩnh tươi cười, trong lòng hoài nghi rất lớn, “Tần đương
gia thật sự cho rằng đây là một biện pháp tuyệt diệu?”
Kỳ thật biện pháp này
cũng không phải do hắn nghĩ ra, mà là do chưởng quầy của hắn trong một cơ hội
ngẫu nhiên nghe người ta nói tới. Hắn nghiên cứu một thời gian dài mới có thể
hiểu và nắm giữ diệu kế này, vậy mà đối phương chỉ là một nha đầu chẳng lẽ có
thể trong một thời gian ngắn đã nhìn thấu hết thảy? Có đánh chết hắn cũng không
thể tin nổi!
Tạ Đình Quân nhìn Tần
Thiên, hai mắt không ngừng lóe ra.
“Đương nhiên là diệu kế,
bởi vì các vị liên minh không phải chỉ đơn giản hợp tác, mà là một loại tổ hợp!”
Tần Thiên đứng lên, ánh mắt thong dong đảo qua trên mặt năm người, đem sự khiếp
sợ trên mặt năm người thu hết vào đáy mắt, “Từ giờ trở đi, các vị có thể là ngũ
gia Trà Hành, cũng có thể là một Trà Hành không thua gì Thịnh Thế đại Trà Hành,
ngũ đại Trà Hành phân công hợp tác, liền có thể khống chế phí tổn một cách hữu
hiệu nhất!”
Vừa dứt lời, Dương lão
bản lúc trước đối với Tần Thiên ngôn ngữ bất kính đứng lên, chỉ vào Tần Thiên
cả giận nói: “Có phải có người nói gì đó với ngươi? Ngươi rốt cuộc từ chỗ nào
biết được tin tức này!”
Bốn người còn lại cũng
hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt khiếp sợ, Tần Thiên vừa vạch trần, đó chính là chỗ
tinh túy trong sự hợp tác của ngũ đại Trà Hành, tuy rằng biết không có khả năng
giấu giếm lâu dài, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã bị đối thủ nhìn thấu.
“Dương lão bản an tâm một
chút đừng sốt ruột…” Tần Thiên cũng không có bởi vì hắn vô lễ mà biểu hiện ra
nửa phần tức giận, cứ như vậy, Dương lão bản cũng không có cách nào tiếp tục
phát hỏa, hắn ngượng ngùng ngồi xuống.
“Dương lão bản yên tâm,
cũng không có ai lộ ra chút tin tức gì với ta. Tần Thiên mặc dù không tính là
người thành thật, nhưng cũng khinh thường việc nói dối trong những tình huống
như thế này!”
Lời này chọc Tạ Đình Quân
cười khẽ, Tần Thiên nhìn hắn một cái.
“Chỉ cần nắm giữ tốt phí
tổn, ngũ đại Trà Hành có thể lấy giá thấp thủ thắng, trong khoảng thời gian
ngắn thậm chí có thể cướp đi sinh ý lá trà ở toàn bộ phía nam của Thịnh Thế
chúng ta. Thịnh Thế chúng ta dù to lớn so ra lại thua kém với ưu thế liên minh
của các vị, không có nhiều giống trà bằng các vị, giá cũng không rẻ bằng, một
năm hai năm Thịnh Thế còn chịu đựng được, nhưng về lâu dài, Thịnh Thế dù lớn
mạnh cũng không thể không sụp đổ. Cho dù dựa vào Bích loa xuân miễn cưỡng duy
trì, cũng rốt cuộc khó mà cùng các vị tranh phong!” Thịnh Thế từ trước tới nay
đều là quan trà, hết thảy phí tổn đều cao hơn hẳn. Hạ thấp giá, Thịnh Thế đã đủ
thua thiệt. Giá bán này vừa vặn kháp trụ Thịnh Thế, khiến Thịnh Thế thất bại.
Lời này vừa nói ra, ngay
cả hai đại chưởng quỹ cùng Trang Tín Trung đều nhịn không được kinh ngạc, lời
này tuy rằng không sai, nhưng nói như vậy không phải ủng hộ chí khí của người
khác mà diệt uy phong của chính mình hay sao? Không phải càng cổ vũ khí diễm
của đối phương?
Nhưng mà đối với ngũ đại
Trà Hành bên này mà nói, lời này phát ra từ bất luận kẻ nào, đều làm cho bọn họ
đắc ý. Nhưng bị Tần Thiên trấn định như vậy nói ra, dù thế nào cũng không có
chút cảm giác uy phong.
Tất cả kế sách của bọn họ
đều bị đối phương nhìn thấu, nhưng đối với đối phương lại hoàn toàn không biết
gì cả. Bất tri bất giác, bọn họ trong lòng dâng lên hàn ý.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau
một cái, sắc mặt trầm trọng. Nhưng đối với Tần Thiên trước mặt này, lại không
thể có ác cảm. Bởi vì cho tới bây giờ, tiểu cô nương này không hề gây khó dễ gì
với bọn họ, ngược lại vẫn như một tri kỷ đang bàn luận vì bọn họ, giúp bọn họ
nói chuyện.
Nhưng đúng lúc này, Tần
Thiên bỗng nhiên khẽ thở dài, tiếc nuối nói: “Nhưng có một điều, năm vị lão bản
đã có sơ sót. Có đôi khi, đi nhầm một bước sẽ thất bại toàn cục. Cứ như vậy,
Thịnh Thế chúng ta cố nhiên phiền toái, nhưng ngũ đại Trà Hành cũng không thể
trở thành người thắng cuộc. Chính là mục đích đêm nay ta mời các vị đến!”