Thịnh Thế Trà Hương

Chương 39: Chương 39: Mẫu tử




Ads Trang Tín Xuyên tránh đi thê tử mới cưới đi đến Cúc Hương viện của mẫu thân, nói với mẫu thân đi gặp Đại phu nhân xin Tần Thiên trở thành người của hắn.

“Nương, loại chuyện này một nam nhân như con không tiện mở miệng, cũng là người đi nói có vẻ thuận tiện hơn!”

Lý di nương cầm chén trà Thanh Hoa trong tay, đặt mạnh lên bàn một cái, ngón trỏ chỉa đến trán hắn.

“Con có thể an phận một chút hay không? Bích Quân vừa vào cửa chưa được bao lâu, con đã nghĩ tới nha đầu khác, lại là người ở viện của Đại phu nhân. Con cũng không phải không biết, bà ta luôn bảo hộ hạ nhân bên cạnh mình, làm sao dễ dàng đáp ứng con chứ?”

Linh Nhi đứng ở phía sau Lý di nương giúp nàng ta xoa xoa thái dương, hai mắt lại càng không ngừng liếc về Trang Tín Xuyên bên cạnh, mâu quang lóe ra không chừng.

“Thôi được rồi, đừng xoa nữa, không ra nhẹ cũng không ra nặng, thật khó chịu. Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài cho ta!” Lý di nương không kiên nhẫn sai bảo hạ nhân trong phòng.

Linh Nhi cùng các nha hoàn khác lên tiếng lui xuống. Thời điểm khi bước ra cửa, nàng ta nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn Trang Tín Xuyên, thấy hắn cũng không hề nhìn mình, không khỏi tức giận méo xệch miệng.

Đợi cho hạ nhân đều đi xuống, Lý di nương nhìn con, lại nói: “Tín Xuyên, vì nương đang muốn tìm cơ hội bắt Đại nương nhường lại vị trí đương gia, chuyện này rất cần sự trợ giúp của bên nhạc gia, ta nói cho con biết, trong khoảng thời gian này, con chiều chuộng Bích Quân thật tốt cho ta!”

Trang Tín Xuyên thở dài, hữu khí vô lực nói: “Đã biết.” Hắn nhớ tới một sự kiện, xoay người tiến đến trước mặt Lý di nương thấp giọng nói: “Sự việc kia cũng không có gì phải lo lắng, bất quá cũng cần Tín Trung hiệp trợ, nhưng mà con sợ hắn sẽ không đi vào khuôn khổ, nương có biện pháp nào không?”

Nhắc tới việc này, Lý di nương hai mắt sáng ngời, mặt hiện vẻ tham lam, nàng xiết chặt khăn tay, thấp giọng hỏi: “Có thật kiếm được nhiều như con nói hay không?”

“Con lừa người làm cái gì?” Nói xong, Trang Tín Xuyên nhìn ra cửa, quay đầu lặng lẽ vươn ra bốn ngón tay.

“Bốn ngàn lượng?” Lý di nương trừng mắt nhìn.

Trang Tín Xuyên cười lạnh một tiếng, “Là bốn vạn lượng, một tháng bốn vạn lượng!”

“Thật sự?” Lý di nương kích động kêu lên, trên đầu châu sai rung rinh, oánh quang chớp động, dù vậy cũng không bằng hai mắt nàng ta đang lóe sáng.

Trang Tín Xuyên đắc ý nhìn mẫu thân.

“Thật tốt quá! Con, con thật có thể làm được không!” Lý di nương hưng phấn mà vuốt vuốt cánh tay, bỗng nhiên lại yên tĩnh, “Sẽ không bị Đại nương phát hiện chứ?”

“Cho nên mới cần mượn sức Tín Trung, che lại cái miệng của hắn!”

Lý di nương ngồi thẳng thân mình, lông mày nhướn cao, cười lạnh nói: “Chuyện này cứ giao cho nương, hù dọa Tam phòng bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay!”

***

Tuy rằng Tần Thiên rất tức giận, nhưng mà tức giận cũng chỉ có thể để ở trong bụng, chẳng lẽ nàng có thể đi chất vấn Trang Tín Ngạn, vì sao không cứu mình?

Coi như hết, tuy rằng nàng biết bản thân mình là nữ tử xuyên qua nên rất đặc biệt, nhưng ở trong mắt người khác, chỉ là một gia nô mà thôi!

Thật là, vì sao người khác xuyên qua thành nha hoàn, công tử thiếu gia đều muốn tranh giành, đem nàng trở thành bảo bối nâng niu trong tay, bản thân mình lại không được như thế chứ? Thật tức chết mà!

Tần Thiên một đường oán thầm, bên cạnh Hải Phú nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, không khỏi thoáng cách xa nàng vài bước…

Trở lại trong viện, nàng đi theo Lam Sơn, Ngọc Hoàn, Bích Ti cùng nhau hầu hạ Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn dùng cơm chiều. Thời điểm rửa tay, Lam Sơn nói với nàng, “Muội ra hầu hạ Đại thiếu gia ở bên kia, phu nhân chỗ này đã có chúng ta .”

Ngày thường mấy chuyện này đều nha hoàn bên cạnh Trang Tín Ngạn, Thanh Liễu hoặc Liên Hương phụ trách, nhưng hôm nay không biết sao lại thế này, bên cạnh hắn cũng không có nha hoàn đi theo hầu hạ.

“Vâng” Tần Thiên trên mặt kính cẩn nghe lời, nhưng trong lòng lại kêu rên, bảo ta đi hầu hạ hắn! Tin hay không ta lấy một chậu nước giội vào đầu hắn luôn?

Đương nhiên là không dám …

Bích Ti bưng đến một chậu đồng đựng nước sạch, Tần Thiên ngồi ở một bên, chờ Trang Tín Ngạn rửa tay xong, cầm một khăn sạch giúp hắn lau khô.

Trang Tín Ngạn buông mắt xuống, sắc mặt lạnh lùng nâng hai tay ra khỏi chậu đồng, ngón tay thon dài vừa nhúng vào nước, giống như bạch ngoc trơn bóng, từng giọt nước trên làn da tinh tế bóng loáng của hắn chảy xuống đầu ngón tay, giọt nước rơi vào trong chậu, nổi lên từng vòng tròn nhỏ.

Đèn bên cạnh chiếu rọi vào tay hắn, móng tay trắng sạch, trên đầu ngón tay dính nước ướt át, ánh sáng soi vào chậu đồng, phản xạ ra ánh sáng trơn bóng oánh nhuận, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy khắp nơi đều là kim quang, lóng lánh, tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

Nào có nam nhân tay đẹp như vậy chứ, đẹp thế này đến nữ nhân cũng phải ghen tị…

Tần Thiên ai oán nhìn hai tay thô ráp của mình.

Rõ ràng là đối lập a…

Hừ, nhưng mà lại là người hời hợt! Tần Thiên sợ hãi than xong, lại nhịn không được oán thầm.

Nàng dùng khăn sạch lau khô nước đọng trên tay hắn, cũng không ngẩng đầu lên, động tác căn bản không hề ôn nhu.

Trên đầu Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng một cái.

Hầu hạ xong, mấy người Tần Thiên lui xuống, chỉ để lại Nguyệt Nương cùng Hải Phú ở bên cạnh hầu hạ.

Đại phu nhân một bên đưa cho Trang Tín Ngạn đĩa rau, một bên nói với Nguyệt nương: “Hôn sự của Tín Trung cùng Nghiên Hạnh đã bắt đầu chuẩn bị chưa?”

Nguyệt Nương đặt một chén súp nóng trước mặt Đại phu nhân, “Nhị di thái thái đang chuẩn bị rồi ạ.” Chẳng qua lặng yên không một tiếng động, căn bản không thể cùng Nhị thiếu gia so sánh.

Đại phu nhân trầm mặc một hồi: “Nhị di thái thái dùng bao nhiêu ngân lượng?”

“Một ngàn lượng.”

Đây cũng đúng là quy củ dành cho con của vợ kế. Đại phu nhân thở dài, “Nguyệt Nương, đợi ăn cơm chiều xong lấy từ chỗ ta hai ngàn lượng bạc đưa cho Tam di thái thái, Tín Trung cùng Nghiên Hạnh đều là đứa nhỏ tốt bụng trung thực, hôn sự cho dù không thể cùng Tín Ngạn Tín Xuyên so sánh, cũng không thể ủy khuất bọn họ.”

“Phu nhân, người có lòng với Tam di nương như vậy, nhưng mà di nương lúc nào cũng để ý sắc mặt của Nhị di thái thái a.” Nguyệt Nương nhịn không được nói một câu.

Đại phu nhân nói: “Nàng từ nhỏ đi theo lão gia, lại vì lão gia sinh hạ một đôi trai gái, lão gia trước khi nhắm mắt, rất lo lắng cho bọn họ. Ta là chủ mẫu trong phủ, dù sao cũng phải lo liệu. Việc này…” Phu nhân lắc đầu: “Cũng không thể hoàn toàn trách nàng, nàng có khó xử của nàng.”

“Hy vọng Tam di thái thái có thể hiểu được hảo tâm của phu nhân.” Nguyệt Nương nhẹ giọng nói.

Dùng xong cơm chiều, Nguyệt Nương liền đi làm việc phu nhân phân phó. Trong phòng, Hải Phú mang lên giấy bút cho Đại phu nhân và Đại thiếu gia.

Đại phu nhân cười nói với Trang Tín Ngạn: “Ta quả nhiên không có nhìn lầm, Tần Thiên là một nhân tài khó kiếm, cố gắng, có chí tiến thủ, khiêm tốn có lễ, tâm địa cũng tốt. Chờ ngày mai, ta sẽ bắt đầu giúp nàng dần dần quen thuộc với công việc ở Trà Hành. Về sau nhất định có thể trở thành người hữu dụng ở Trà Hành.”

Trang Tín Ngạn trên giấy viết nói: “Nương, Tần Thiên nha đầu này, vẫn đừng nên tin tưởng quá sớm, cứ chờ một thời gian đã.”

Đại phu nhân kinh ngạc: “Nàng không phải đã thông qua khảo nghiệm của con sao? Con còn điều gì lo lắng?”

“Ta nhìn thấy nàng ở hoa viên phía sau cùng Tín Xuyên dây dưa không rõ.”

Đại phu nhân trầm mặc một hồi, lắc đầu: “Sẽ không, Tần Thiên không phải đứa nhỏ như vậy, có lẽ con nghĩ sai rồi.”

Trang Tín Ngạn tay cầm bút viết, ngây người một hồi lâu, một giọt mực từ ngòi bút chảy xuống giấy viết, lan ra thành một đóa hoa.

“Nương, ta chỉ là nghe không thấy, nhưng ta có thể nhìn thấy.”

Một lát sau, Trang Tín Ngạn mới viết ra trên giấy, động tác vô cùng thong thả.

Đại phu nhân cầm tay kia của hắn, nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Tín Ngạn, con rất mẫn cảm cũng lắm hoài nghi.”

Trang Tín Ngạn lại trên giấy viết nói: “Giai nhân lòng người khó nói.” Sau lại thấy mẫu thân không đồng ý, viết nói: “Hết thảy mẫu thân làm chủ.”

Hắn hạ bút, xoay người cầm tay mẫu thân, nhẹ nhàng cười.

Những người đó, thương tổn hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng không thể thương tổn mẫu thân của hắn.

Hắn sẽ không quên, hắn lúc bị bệnh không dậy nổi nằm ở trên giường, mẫu thân ngồi bên giường hắn, nắm tay hắn, khóc thương tâm biết bao.

Mẫu thân khóc lóc nói: “Đều là nương sai, nương không nên cái gì cũng không biết đã đem nàng đến bên cạnh con, Tín Ngạn, đều là nương sai, nếu con có chuyện gì, nương cũng không thiết sống nữa.”

Nước mắt một giọt lại một giọt rơi ở trên tay hắn, khiến tâm của hắn như bị phỏng.

Hắn cố gắng hết sức, để chính mình không trở thành phế vật trong miệng mọi người, bất quá là vì hắn biết, trên đời này, có thể bảo hộ mẫu thân chỉ có hắn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.