Ads
Rầm rầm, ánh chớp trong
đêm đen ngoằn nghoèo, mưa xối xả như trút nước, cây cối ngả nghiêng ngoài cửa
sổ liên tục phát ra thanh âm lách cách. Nước mưa trên nóc cửa sổ nhỏ xuống, tạo
nên một tấm rèm mỏng, phản xạ ánh nến, tản ra ánh sáng.
Trang Minh Hỉ ngồi bên
bàn tròn bên cạnh cửa sổ, nhìn chén thuốc đen như mực trên bàn mà ngẩn người,
theo khí nóng bốc hơi, mùi thuốc gay mũi từ từ tản ra.
Một tia chớp phá tầng
không, cả vùng trời đen tối trong giây lát sáng rỡ như ban ngày, đồng thời cũng
khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng trở nên rõ ràng.
Nàng không chớp mắt nhìn
chằm chằm chén thuốc, trong ánh mắt lóe lên sự kiên quyết, nàng đưa tay định
bưng chén thuốc lên, nhưng một giây kế tiếp, lại có chút do dự rút tay về, một
bàn tay khác không tự kiềm chế phủ lên bụng của nàng, nàng cúi đầu, đôi
môi run run.
Chợt ngoài cửa sổ truyền
đến tiếng ồn ào, ngay sau đó, Hỉ Thước hoảng sợ xông vào.
“Không xong rồi, tiểu
thư, quan binh xông vào, bảo là muốn lùng bắt tiểu thư”
“Lùng bắt ta?” Trang Minh
Hỉ cả kinh, “Quan binh tại sao muốn lùng bắt ta?”
“Nói tiểu thư cùng muối
thương tư nhân cấu kết, muốn trị tội tiểu thư.”
Ngoài cửa sổ chợt vang
lên một tiếng sấm, Trang Minh Hỉ run lên, ngã ngồi ở trên ghế. Trên mặt vô cùng
kinh hoảng, nàng che mặt, “Xong rồi, xong rồi, toàn bộ xong rồi. . . . . .”
Nàng lẩm bẩm, thân thể
từng trận phát run.
Theo tiếng kêu gào tiếng
bước chân của quan binh càng ngày càng gần, Trang Minh Hỉ chợt hồi phục tinh
thần, đứng lên, “Ta không thể ngồi chờ chết, ta không thể bị quan binh bắt đi”
Nói xong, nàng vọt tới
hộc tủ bên cạnh, lấy ra tất cả ngân phiếu, loạn xạ nhét vào trong ngực, lại lấy
ra mấy tờ ngân phiếu khác nhét vào tay Hỉ Thước, nói với nàng: “Tai bay vạ gió,
bắt đầu từ bây giờ, bản thân ngươi được tự do, về sau ngươi tự chăm sóc bản
thân mình đi”. Nói xong, ném cây nến bên cạnh lên giường, lập tức đốt cháy màn
lụa, nhanh chóng lan ra xung quanh, ngay sau đó cả chiếc giường cũng chìm trong
biển lửa.
Trang Minh Hỉ xoay người
lao ra cửa phòng.
Mới ra cửa, liền thấy
quan binh tay cầm cây đuốc đã vọt vào trong viện , nàng vội vã trốn, từ một con
đường khác ra khỏi viện, bọn quan binh chú ý tới hỏa hoạn, cũng không ai chú ý
tới chủ tớ Trang Minh HỈ biến mất ở trong bóng tối.
Ra khỏi viện, Trang Minh
Hỉ một đường chạy như điên, đi tới cửa, lại phát hiện cửa sau đã bị quan binh
khống chế. Đang lo lắng, nghe thấy sau lưng vang lên một loạt tiếng bước chân,
Trang Minh Hỉ tâm kinh hoàng quay đầu lại, thấy người chạy tới là Hỉ Thước.
Trang Minh Hỉ che ngực ổn
định nhịp tim, kéo Hỉ Thước đến một chỗ ẩn náu: “Ngươi còn chưa đi?”
Hỉ Thước lắc đầu: “Hỉ
Thước đã tứ cố vô thân, trừ tiểu thư ra, Hỉ Thước không biết có thể tin tưởng
người nào, trời đất bao la không có chỗ để Hỉ Thước dung thân, tiểu thư cho Hỉ
Thước đi theo tiểu thư đi, bất kể là sống hay chết, Hỉ Thước cũng không hề oán
trách.”
Nguy hiểm trước mắt, còn
có người đối với nàng không muốn xa rời, Trang Minh Hỉ trong lòng cảm động, nắm
tay Hỉ Thước, nhất thời không biết nói gì. Nàng nhìn về phía cửa sau buồn bã
nói: “Cho dù là ta muốn dẫn ngươi đi, cũng không được nữa rồi, ngoài cửa có
quan binh canh giữ, chúng ta ai cũng không đi được.”
Hỉ Thước lại nói: “Tiểu
thư, ta biết còn có một nơi có thể ra ngoài, chẳng qua là tiểu thư phải chịu
uất ức. . . . . .”
Sau một hồi vất vả, Trang
Minh Hỉ và Hỉ Thước chui ra từ một cái lỗ chó ra một nơi khác trong phủ, hai
người tay cầm tay chạy như điên, nước mưa vô tình quất vào người, trong thời
gian ngắn khiến hai người ướt đẫm. Trên đỉnh đầu từng đợt sét đánh, trong lòng
hai người sợ hãi, trên mặt nước chảy xuống cũng không biết là lệ hay là mưa.
Lúc chạy qua đại môn, hai
người định thừa dịp đêm đen lặng lẽ lẻn đi, thật không nghĩ đến ông trời cũng
không thỏa ước nguyện, một tia chớp lóe lên khiến hai người bại lộ, bị quan
binh phát hiện. Quan binh hét lớn, lập tức đuổi theo.
Hai chủ tớ tay nắm tay
nhanh chân chạy như điên. Mắt thấy quan binh càng ngày càng gần, hai chủ tớ
càng khẩn trương. Đúng lúc Trang Minh Hỉ cho rằng lần này quả thật chạy trời
không khỏi nắng, chợt một người cưỡi ngựa xuyên qua màn mưa nặng nề, xông về
phía họ, một đạo tia chớp chiếu sáng lên mặt hắn, chính là Kiều Đại vốn đã chết
trong tay quan binh.
Thời điểm Trang Minh Hỉ
đang khiếp sợ, Kiều Đại đã giục ngựa chạy vội tới bên cạnh nàng, khom lưng ôm
Trang Minh Hỉ lên ngựa.
“Tiểu thư, tiểu thư” Hỉ
Thước đuổi theo ở phía sau hô to.
Trang Minh Hỉ quay đầu
nói với Kiều Đại: “Còn có Hỉ Thước, mang Hỉ Thước cùng đi.”
Kiều Đại thanh âm lộ ra
sự mệt mỏi: “Con ngựa không chở được ba người”
“Không thể bỏ rơi Hỉ
Thước, nếu không ta cũng không đi” Trang Minh Hỉ hô to.
Thấy nàng vẻ mặt kiên
quyết, Kiều Đại không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lại giục ngựa
chạy trở về, đến bên cạnh Hỉ Thước, xuống ngựa sau đó nâng nàng lên. Bản thân
thì thi triển khinh công, đuổi theo phía sau.
“Bắn tên, bắn tên, không
thể để cho bọn họ chạy thoát” sau lưng, bọn quan binh kêu to.
Tiếp đó, chỉ nghe thanh
âm sưu sưu không ngừng, vô số mũi tên nhọn bắn về phía ba người. Kiều Đại vừa
đem hết toàn lực đối phó với mưa tên, vừa dùng miệng huýt sáo chỉ huy ngựa chạy
vào hẻm nhỏ tránh né quan binh, quành qua quành lại, cuối cùng cũng cắt được
đuôi.
Ba người đi tới một ngôi
miếu đổ nát tạm thời tránh né, Kiều Đại lại đuổi con ngựa đi xa để dẫn dụ quan
binh đi theo hướng khác.
Hỉ Thước đỡ Trang Minh Hỉ
đi vào ngôi miếu đổ nát, không bao lâu sau, xử lý tốt mọi thứ thì Kiều Đại cũng
theo vào.
Kiều Đại đem một hộp đen
giao vào tay Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ nhận lấy,
ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Kiều Đại, trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng
trong mắt hắn.
“Đây là cái gì?”
Kiều Đại thanh âm có chút
gấp rút, lại có chút suy yếu: “Đây là ta nhiều năm tích cóp, tổng cộng có 20
vạn lượng, ta vẫn phòng bị cho ngày hôm nay, vì vậy số bạc này đều lấy danh
nghĩa người khác gởi tại ngân hàng tư nhân, quan phủ không tra ra được. Ta
không có thân nhân, tất cả đều cho nàng.” Tiếp, lại đưa cho nàng một nửa mảnh
ngọc bội, “Có cái này, nàng có thể tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ dừng sát ở bến
tàu Đại Vận Hà, chiếc thuyền kia bọn quan binh không thể biết, là tấm bùa cuối
cùng để ta giữ lại tính mạng, đợi quan binh đi khỏi, nàng hãy mang theo Hỉ
Thước cầm số bạc này rời đi, về sau tìm một chỗ thật tốt sống qua ngày, cả đời
cũng không cần vất vả, cũng coi như là một phần tâm ý của ta đối với nàng.”
Nghe thấy trong giọng nói
của hắn có mùi vị ý tứ giống như để lại di ngôn, Trang Minh Hỉ không biết vì
sao trong lòng phát rét: “Vậy còn ngươi? Ngươi không phải cũng đi cùng chúng ta
sao?”
Vừa dứt lời, Kiều Đại
thân thể thoáng nghiêng, chợt ngã xuống, Trang Minh Hỉ tâm căng thẳng, vọt tới
bên cạnh hắn, lắc lắc hắn: “Kiều Đại, ngươi làm sao vậy?”
Hỉ Thước thấy tình cảnh
này, chạy vội tới một bên Kiều Đại, nàng lấy ra hộp quẹt, hộp quẹt dùng giấy
dầu không thấm nước bao lại, vì vậy vẫn có thể dùng được. Nàng đốt một cành
khô, nương theo ánh lửa, vừa nhìn thấy liền kêu lên thất thanh: “Tiểu thư, Kiều
bang chủ trúng tên rồi, trên người hắn còn có vết đao. Đều đang chảy máu”
“A” Trang Minh Hỉ luống
cuống, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, nàng nhìn hắn, thấp giọng:
“Ngươi không chết, tại sao không ngồi thuyền rời đi? Nếu như ngươi đi rồi, hiện
tại cũng sẽ không biến thành như vậy.”
Kiều Đại nằm trên mặt đất
ngọ nguậy thân thể, dường như muốn đứng dậy, nhưng dù thế nào cũng không thể
gượng dậy nổi. Trang Minh Hỉ vẫn luôn hận muốn hắn chết đi, hận không được uống
máu của hắn, ăn thịt của hắn, mong một ngày có thể báo thù hắn, nhưng hôm nay
thấy hắn sẽ chết ngay trước mắt, không biết vì sao, nàng không hề cảm thấy cao
hứng.
“Hỉ Thước, chúng ta dìu
hắn vào nằm nghỉ.” Trang Minh Hỉ thanh âm nghẹn ngào.
Hai người cùng nhau cẩn
thận nâng hắn ngồi dậy, Trang Minh Hỉ tâm hoảng sợ phát hiện trên người hắn
khắp nơi đều là vết đao, sâu nhất có một đao ở ngực, cơ hồ lộ cả xương. Trang
Minh Hỉ sợ tới mức trào nước mắt.
“Chuyện lần này đều là do
Tạ Đình quân giở trò quỷ…” Kiều Đại nhìn Trang Minh Hỉ suy yếu nói: “Ta hiểu rõ
hắn sẽ không bỏ qua ta, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, ta không thể yên lòng
nếu cứ như vậy mà đi, ta ở ngay bên ngoài phủ canh giữ nửa tháng, quả nhiên
trông thấy quan binh tìm tới cửa. Bình thường những quan binh kia không phải là
đối thủ của ta, đáng hận là ta lại bị thương. . . . . .”
Trang Minh Hỉ nhớ tới
Kiều Đại ở trong mưa phát lực chạy như điên, có thể vì vậy nên vết thương của
hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ bởi vì yêu cầu của nàng, hắn thậm chí
ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý. . . . . .
Nước mắt bất tri bất giác
rơi xuống.
Kiều Đại nhìn thấy, đưa
tay vuốt ve gương mặt nàng, Trang Minh Hỉ định tránh ra, nhưng cuối cùng lại để
mặc bàn tay hắn từ từ lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Dưới ánh lửa hắn sắc mặt
tái nhợt, so với bình thường càng thêm xấu xí, trên người hắn toàn mùi hôi
thối, nhưng lần này Trang Minh Hỉ cũng không hề cảm thấy chán ghét.
“Nàng là nữ nhân xinh đẹp
nhất mà ta từng gặp, lần đầu tiên thấy nàng ta cảm thấy giống như mình đã gặp
được Thiên Tiên. Nàng biết viết chữ, vẽ tranh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất
có cá tính, ta liền suy nghĩ, ta nhất định phải cưới nữ nhân này làm vợ…” Hắn
nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
Trang Minh Hỉ nước
mắt lại rơi xuống.
“Nhưng ta biết rõ nàng
không thể chấp nhận ta, ghét bỏ ta, ta là người thô tục, trừ vung đao múa kiếm,
cái gì cũng không biết, mua cây trâm cũng không đúng ý nàng, lại có bộ dáng xấu
xí này, cũng khó trách nàng không thể yêu thích ta. Ta biết nàng một mực đối
đãi qua loa với ta, nàng chưa từng muốn gả cho ta, nhưng không sao, ta nguyện ý
đối tốt với nàng, ta nguyện ý bảo vệ nàng….”
“Kiều Đại. . . . . .”
Trang Minh Hỉ khóc thành tiếng.
Kiều Đại khẽ mỉm cười,
dung nhan càng trở nên dữ tợn, nhưng Trang Minh Hỉ vẫn nhìn không dời mắt.
“Minh Hỉ, ta không được
nữa rồi. . . . . Sau khi ta chết, nàng
đừng hận ta. . . . . .”
Kiều Đại ánh mắt hơi chậm
lại, tay từ trên mặt nàng dần dần buông xuống.
Trang Minh Hỉ tâm đau
đớn, cầm lấy tay hắn gào khóc: “Kiều Đại, ta có hài tử của chàng rồi, không
phải chàng vẫn luôn muốn ta sinh hài tử cho chàng sao? Ta gả cho chàng, vì chàng
sinh hài tử, chàng đừng chết…. Kiều Đại, Kiều Đại. . . . . . Đừng bỏ lại mẹ con
ta. . . . . . Ta không hận chàng, ta không hận chàng mà. . . . . .”
Bên ngoài mưa càng ngày
càng lớn, sấm chớp ầm ầm không ngừng, trong thiên địa một mảnh hỗn độn, tất cả
bi hoan ly hợp cũng ẩn náu trong màn đêm hỗn độn này. . . . . .
Bởi vì mưa to, hỏa hoạn
trong Trang phủ rất nhanh được dập tắt, nhưng kể từ sau đêm đó, Trang Minh Hỉ
giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không người nào biết tin tức của nàng. Nhị di
thái thái biết được chuyện này khóc trước cửa nhà của Trang Minh Hỉ đến hôn mê
bất tỉnh, mà Trang Tin Xuyên lại nhân cơ hội chiếm đoạt kia tòa nhà lớn cùng
với Thái Bình Trà Hành về tay.
Đáng tiếc, không có Hồ
Tri phủ làm hậu thuẫn, hơn nữa trước đó Trang Minh Hỉ lừa gạt đắc tội với quá
nhiều người, Trang Tín Xuyên bản thân cũng không có bản lãnh, Trà Hành rất
nhanh lâm vào khốn cảnh, Trang Tín Xuyên nóng lòng làm ăn lại bị lừa gạt, đành
phải đem Trà Hành, phủ trạch cùng với tiền riêng của Nhị di thái thái đền nợ.
Mẫu tử hai người không có đồng nào bị đuổi ra đường cái.
Trang Tín Xuyên tức giận
đánh lão bà để hả giận. Lưu Bích Quân cùng hắn đánh nhau, kêu to la hét, đem
chuyện Trang Tín Xuyên bị bất lực nói ra, thì ra là đêm đó hắn và Linh Nhi thời
điểm bị bắt quả tang quá mức kinh sợ, kể từ ngày đó trở đi, hắn căn bản cũng
bất lực với chuyện phòng the. Lưu Bích Quân ngượng ngùng, vẫn luôn giấu giếm,
hiện tại Trang Tín Xuyên hai bàn tay trắng, Lưu Bích Quân cũng không còn nhẫn
nại, không bao lâu liền chạy theo một khách thương tới từ phương bắc.
Mà Trang gia bên này,
thời điểm thu đi đông đến, Tần Thiên cảm thấy thân thể khó chịu, gọi Chu đại
phu đến bắt mạch, hóa ra là mạch hỉ, nàng đã có thai.