Ads
Ngày hôm sau, Từ chưởng
quỹ đã nắm bắt được tin tức tường tận. Năm Trà Hành lớn khác trong Dương Thành
đã bí mật liên hợp lại, lấy giá thấp hơn Thịnh Thế ba lần để cướp khách.
“Đại thiếu phu nhân, cần
phải nhanh nghĩ biện pháp.” Từ đại chưởng quỹ lo lắng nói: “Nay, khách thương
còn chưa tập hợp, tin tức chưa được truyền khai, đợi đến khi khách thương các
nơi đều tụ tập tại Dương Thành biết được tin này, nếu chúng ta còn chưa có biện
pháp ứng phó, lần này việc đặt hàng trà thu chúng ta sẽ thất bại thảm hại!”
Thấp hơn ba lần? Tần
Thiên nghe được tin tức này âm thầm kinh ngạc. Lợi nhuận lá trà mặc dù cao,
nhưng với cái giá này cơ hồ cũng không thể kiếm lời. Các lão bản ở Trà Hành
khác đều là lão thương gia, tất nhiên không phải hạng người ngu xuẩn như vậy,
chuyện hại người lại ảnh hưởng đến lợi ích của mình sao có thể làm ra?
“Tin tức này có thể tin
được không?” Tần Thiên hỏi.
“Tuyệt đối tin cậy, đây
là ta từ trong miệng một lão thương khách mà thám thính được, hắn nói, ngũ đại
Trà Hành đã sớm phái người truyền tin cho hắn, hắn không tin lắm nên đã tự mình
đến Dương Thành. Vào thành rồi, ngũ đại Trà Hành còn phái người bàn bạc với
hắn, hành động vô cùng nhanh chóng mạnh mẽ. Có điều hắn sợ trong đó có điều dối
trá, nên tạm thời còn chưa quyết định.”
Tần Thiên trầm ngâm một
hồi, nhân tiện nói: “Ngươi lại phái người cải trang thành trà thương đến từ bên
ngoài cùng ngũ đại Trà Hành bàn bạc xem sao, hiểu biết tình huống cụ thể rồi
lại trở về hồi báo.”
Hai ngày sau, Từ chưởng quỹ
hồi báo tin tức, tình thế so với Tần Thiên trong tưởng tượng còn ác liệt hơn.
Nàng lập tức triệu tập các chưởng quầy, quản sự của Trà Hành họp mặt, cùng nhau
thương thảo phương pháp ứng đối. Đồng thời biết mọi người có vẻ tín nhiệm Đại
phu nhân, lại mời Đại phu nhân đến Trà Hành. Trang Tín Xuyên thân là quản sự
cũng được gọi đến.
Nội viện trong đại sảnh
Trà Hành, Tần Thiên thỉnh Đại phu nhân ngồi ở chính vị. Đại phu nhân trước mặt
mọi người ở Trà Hành kiên quyết không chịu, chỉ cùng Trang Tín Ngạn ngồi ở bên
trái thủ tọa.
“Đó là vị trí đương gia,
nay con mới là gia chủ Thịnh Thế!” Đại phu nhân trước mặt mọi người nói.
Các quản sự thủ hạ phân
bố ngồi ở các nơi nghe thấy câu nói này, đều ẩn ẩn lộ ra vẻ mặt không cho là
đúng. Trang Tín Xuyên lại trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Tần Thiên coi như không
nghe không nhìn thấy, bảo Từ chưởng quỹ đem kết quả tìm hiểu được nói cho mọi
người biết.
Từ chưởng quỹ mặt đầy vẻ
ưu sắc đem tình huống nói một lần,
“Ta dựa theo đương gia
chủ mẫu phân phó, tìm người giả dạng làm khách thương bên ngoài cùng bọn họ bàn
bạc. Vốn tưởng rằng giá thấp như thế, trong đó nhất định có gian dối. Không
nghĩ tới, đối phương cấp ra điều kiện giống như bình thường, còn dám hứa hẹn
nếu có gì sai trái sẽ bồi thường gấp mười lần, có thể thấy được cũng không phải
lừa gạt.”
Nghe xong lời của Từ
chưởng quỹ, các quản sự người người sắc mặt đều hắc như đáy nồi, rốt cuộc dù
sao cũng đều là những người đã lăn lộn trong buôn bán, nên cũng không có ai lộ
vẻ bối rối. Trừ bỏ Trang Tín Xuyên, vị thiếu gia này chưa từng dụng tâm đối với
sự vụ của Trà Hành lên tiếng kêu đầu tiên: “Nếu quả thật là như vậy, lá trà so
với chúng ta cũng không quá thua kém, điều kiện và giá cả lại có lợi như vậy,
trà thu của chúng ta sao còn có thể bán ra ngoài?” Tiếp theo nhìn về phía Tần
Thiên, lớn tiếng nói: “Đại nương nếu đã tín nhiệm ngươi như vậy, có thể thấy
được ngươi cũng có chút bản sự, nay chính là lúc ngươi vì Trà Hành xuất lực!
Không biết đương gia chủ mẫu có phương pháp ứng đối gì không?”
Nghe xong lời này, tất cả
mọi người nhìn về phía Tần Thiên đang ngồi ở chính vị.
Tần Thiên mỉm cười, không
chút hoang mang: “Nếu triệu tập các vị đến, cũng không phải do mỗi mình ta tự
ra quyết sách. Ta muốn trước hết nghe thử ý kiến của mọi người.”
Trang Tín Xuyên cười
nhạt: “Sẽ không phải là do ngươi chưa có phương pháp ứng đối chứ.”
Mọi người trầm mặc, một
số người âm thầm lắc đầu. Hiển nhiên trong lòng đồng ý với cách nói của Trang
Tín Xuyên. Đối với Tần Thiên, những người làm việc lâu năm ở Trà Hành không tâm
phục, thậm chí trong trong lòng còn có sự khinh thị, lúc này cũng không cho
rằng Tần Thiên sẽ có phương pháp ứng phó.
Tần Thiên không để ý tới
điều này, bình tĩnh nói với bọn họ: “Các vị có ý kiến gì cứ việc nói ra.”
Thấy vậy, chúng quản sự
bắt đầu không nhìn Tần Thiên mà trực tiếp hướng tới Đại phu nhân biểu đạt ý
kiến của mình.
Lý nhị chưởng quầy đầu
tiên lên tiếng, từ sau khi Lưu nhị chưởng quầy có liên quan chặt chẽ với Nhị
phòng bị Thịnh Thế đuổi đi, Lý chưởng quầy vốn là Tam chưởng quầy được thăng
chức thành Nhị chưởng quầy. Vị trí tam chưởng quầy tạm thời chưa có ai tiếp
nhận. Hắn nhìn về phía Đại phu nhân, nói: “Phu nhân, đã đến nước này, Thịnh Thế
chúng ta chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là án binh bất động, hoặc là cũng
áp dụng giống vậy.”
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn
chăm chú vào Lý nhị chưởng quầy. Lý chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt no
đủ, tướng mạo hoà thuận, đối với người khác vẻ mặt luôn tươi cười, nay quản lý
đại đường, là người am hiểu nhất việc bàn bạc với khách nhân. Hắn vốn là gia nô
của Trang phủ, sau lại được chuộc thân thoát tịch, trở thành lương dân, nhưng
vẫn đối với Trang phủ trung thành và tận tâm.
Lý chưởng quầy tiếp tục
nói: “Đối phương rõ ràng muốn lấy chiêu bài này đả thương người, loại sinh ý
này cũng không lâu dài, chúng ta coi như buông tha cho sinh ý của trà thu, ngồi
chờ bọn họ thất bại! Này đó là án binh bất động. Về phần áp dụng giống như vậy,
cũng không cần Lý mỗ phải giải thích.”
Hắn vừa dứt lời, Từ đại
chưởng quỹ liền vẫy tay phản đối: “Không được, buông tha sinh ý trà thu tổn
thất quá lớn, Lý chưởng quầy không còn nhớ rõ năm trước, cũng bởi vì buôn bán
trà thu khó khăn sẽ ảnh hưởng đến mùa đông, thiếu chút nữa khiến Thịnh Thế duy
trì không được hay sao?” Lời này lập tức đưa tới lời phụ họa của một số người.
Năm trước nguy nan mọi
người trong lòng vẫn còn sợ hãi, sự tình như thế thật sự không muốn trải qua
lần thứ hai.
“Không sai, mua bán trà
thu có liên quan đến sự duy trì của Trà Hành vào mùa đông, nếu buông tha sinh ý
trà thu, để duy trì hai mùa thu đông sẽ tốn bằng lợi nhuận của hai mùa kia. Một
năm trôi qua, cơ hồ sẽ không có lợi nhuận. Tổn thất quá lớn, tốt nhất nên tìm
biện pháp khác.” Giang quản sự ở phòng thu chi nói.
Trang Tín Ngạn xem đến
đây, khẽ lắc đầu, hắn nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng đang cẩn thận lắng
nghe, nhíu mày, hiển nhiên cũng không ủng hộ biện pháp này. Tần Thiên phát hiện
ra nhìn lại, vừa vặn chống lại ánh mắt hắn, thấy hắn mặt lộ vẻ quan tâm, liền
mỉm cười, tỏ vẻ mình không sao.
Mấy động tác này rơi vào
trong mắt của Trang Tín Xuyên, hắn trong lòng bỗng dưng phát hỏa, như muốn phát
tiết, hoặc như muốn hấp dẫn sự chú ý của Tần Thiên, lúc này kêu lên: “Vẫn nên
áp dụng giống bọn họ thôi! Bọn họ có thể muốn đả thương người khác, chẳng lẽ
Thịnh Thế chúng ta cứ thế bị đàn áp hay sao? Chúng ta liền cùng bọn họ đấu một
trận, làm cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta! Chờ đến lúc bọn họ suy sụp,
trong Dương Thành sẽ không còn Trà Hành nào có thể cùng chúng ta tranh phong!”
Lời này vừa nói ra, cũng
có không ít người phụ họa,
“Không sai, mặc kệ như
thế nào, không thể mất đi khách thương. Giá như nhau, tin tưởng mọi người vẫn
sẽ lựa chọn Thịnh Thế chúng ta.”
“Đúng, tuy rằng tạm thời
không có lợi nhuận, nhưng có thể biểu hiện thực lực của Thịnh Thế chúng ta. Ngũ
đại Trà Hành liên minh không thể công pháp, tương lai chuyện này chắc hẳn cũng
sẽ không phát sinh lại nữa.”
Thấy có người phụ họa
mình, Trang Tín Xuyên rất đắc ý nhìn về phía Tần Thiên, thấy nàng cũng không
thèm liếc mắt nhìn mình một cái, trong lòng không khỏi buồn giận bất bình.
Nhưng cũng có không ít
người phản đối, cho rằng hạ giá quá thấp, cho dù thắng, về sau sinh ý cũng sẽ
chịu ảnh hưởng. Nhất thời hai loại ý kiến trở nên mâu thuẫn, trong sảnh lộn xộn
một mảnh. Ầm ỹ một hồi lâu cũng ầm ỹ không ra kết quả gì, vì thế đều hỏi Đại
phu nhân ý kiến, lại đem đương gia Tần Thiên quẳng sang một bên.
Tần Thiên cũng không thèm
để ý, bưng chung trà bên cạnh lên, thảnh thơi uống.
Trang Tín Xuyên thấy vậy,
liền cười lạnh nói: “Nay đương gia là Đại thiếu phu nhân, nên hướng nàng hỏi ý
kiến mới đúng!” Nói xong nhìn về phía Tần Thiên tú lệ, vẫn thấy nàng không hề
nhìn chính mình, trong lòng càng thêm phẫn hận.
Dám coi thường hắn, hắn
hôm nay thật muốn nhìn xem nàng rốt cuộc có bản sự gì!
Mọi người hai mặt nhìn
nhau, không có người nào tỏ vẻ tin tưởng Tần Thiên. Nhưng thật ra Đại phu nhân
cười nói: “Tín Xuyên lời này thật sự với ý của ta. Tần Thiên, nay mọi người đã
nói ra ý tưởng của bọn họ, không bằng con cũng nói ra suy nghĩ của mình đi.”
Tần Thiên buông chung trà
trong tay, ánh mắt đảo qua các vị quản sự, thấy bọn họ ánh mắt khinh thường,
hiển nhiên đối với nàng không ôm chút hi vọng.
Ánh mắt cuối cùng dừng
lại trên khuôn mặt của Trang Tín Ngạn, thấy hắn đang nhìn mình gật đầu mỉm
cười, như muốn cổ vũ nàng. Tần Thiên cũng mỉm cười lại. Nàng quay đầu, nhìn về
phía các quản sự, thu liễm tươi cười, nghiêm mặt nói: “Nếu muốn hỏi ý nghĩ của
ta, ta cảm thấy, vô luận là án binh bất động, hay áp dụng giống như thế, đều
không phải là thượng sách!”
Lời này vừa nói ra, mọi
người ồ lên, đặc biệt Lý chưởng quầy là người đưa ra đề nghị này, cơ hồ trong
nháy mắt mặt đỏ lên, hắn nhịn không được đứng lên, nhìn về phía Tần Thiên lớn
tiếng nói: “Đương gia chủ mẫu lời này có ý gì?” Ngữ khí cơ hồ mang theo một
chút phẫn nộ.
Nàng bất quá chỉ là một
tiểu cô nương hơn mười mấy tuổi, xuất thân gia nô, có thể biết gì chứ? Thời
điểm mình làm việc ở Trà Hành, chỉ sợ nàng còn chưa sinh ra, vậy mà lại nghi
ngờ ý tưởng của hắn! Nếu không nể mặt thân phận Đại thiếu phu nhân của nàng,
hắn còn muốn nói ra mấy lời khó nghe.
Những người còn lại đều
phụ họa theo một trong hai biện pháp, nghe được lời này mặt cũng lộ vẻ hờn
giận. Chỉ có Từ chưởng quỹ cùng Đại phu nhân vẻ mặt mong đợi.
Tần Thiên nhìn về phía Lý
chưởng quầy, không nhanh không chậm, tâm bình khí hòa nói: “Lý chưởng quầy mời
ngồi. Luận về tuổi tác, Lý chưởng quầy là trưởng bối của ta, luận về kinh
nghiệm, Lý chưởng quầy là tiền bối của ta. Bất luận là trưởng bối hay tiền bối
đều là người mà Tần Thiên ta chân thành tôn trọng. Có điều, hôm nay mọi người
nếu triệu tập thảo luận, ý kiến khó tránh khỏi có sự đối lập, không hòa hợp.
Nhưng chúng ta đều biết, mọi người đều vì Trà Hành lo lắng, nếu Tần Thiên trong
lời nói có gì đắc tội, thỉnh Lý chưởng quầy thứ lỗi.”
Những lời nói này rất
chân thành, cũng là những lời tâm huyết của Tần Thiên. Nàng thật sự không biết bản
thân là một đương gia thì có gì tài trí hơn người, bất quá cũng là một người
làm công cao cấp mà thôi. Những người này đều là lão thần tử ở Thịnh Thế, có
bản lãnh thật sự, biết nhìn mặt người khác, không giống hạ nhân trong phủ, nếu
dùng kinh sợ đe dọa sẽ chỉ mang đến hiệu quả ngược lại. Muốn được bọn họ tôn
trọng, bản thân cũng phải thể hiện thành ý.
Nghe xong lời này, Lý
chưởng quầy cơn tức tiêu tan hơn phân nửa, hắn có chút ngoài ý muốn nhìn Tần
Thiên liếc mắt một cái, một lần nữa lại ngồi xuống. Những người còn lại cũng
không nghĩ tới đương gia chủ mẫu lại nói ra lời chân thành như vậy, ngoài sự
kinh dị, cũng sinh ra một chút hảo cảm. Lúc trước Tần Thiên vẫn làm việc ở
phòng chế trà, trừ bỏ quản sự Phùng sư phó ở phòng chế trà ra, các quản sự còn
lại đối với nàng cũng không quen thuộc. Hôm nay Phùng sư phó bởi vì sinh bệnh
nên không đến đây được.
“Không biết đương gia chủ
mẫu có cao kiến gì?” Từ chưởng quỹ cười nói.
“Cao kiến thì không dám
nhận.” Tần Thiên mỉm cười, đứng lên, đi đến gần mọi người. Gần gũi như vậy, có
thể tiếp cận bọn họ tốt hơn. Nàng nhìn bọn họ, trấn định bình tĩnh: “Ta cảm
thấy, ý tưởng của mọi người đều xuất phát từ việc thấy đối phương cố ý đả
thương người, dựa vào việc thực lực không bằng chúng ta nên mới áp dụng như
vậy. Nhưng mà, ta không rõ, mọi người dựa vào đâu mà có sự tự tin như vậy? Dựa
vào cái gì liền cho rằng đối phương làm như vậy nhất định sẽ không duy trì được
bao lâu? Ngược lại, ta cho rằng thật sự lần này đối phương rất mạnh mẽ. Chúng
ta ứng đối tốt, thì có thể chuyển bại thành thắng, ứng đối không tốt…”
Nói tới đây, Tần Thiên
thanh âm trầm xuống, gằn từng tiếng: “Đó là toàn cục thất bại!”