Nằm trên giường một
tháng, rốt cuộc có thể xuống giường.
Bất kể Trang Tín Ngạn mỗi
ngày bận rộn cỡ nào, đều dành một canh giờ trở về cùng ta tản bộ.
Có một lần ta thấy hắn
mặt trời lên cao vội vã trở lại, trên trán đầy mồ hôi hột, ta có chút đau lòng,
liền nói: “Ngươi bận rộn cũng không cần chạy về, trong nhà còn có nhiều người
như vậy, ai cũng có thể theo ta tản bộ.”
Hắn đi tới đỡ tay của ta,
cẩn thận từng li từng tí dìu ta đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tản bộ chẳng
qua chỉ là phụ, chủ yếu là ta muốn gặp nàng.”
Hắn nhìn ta mỉm cười,
gương mặt tuấn mỹ giống như có loại sáng rỡ, làm cho người ta mục huyễn thần
mê.
Trong lòng ta ngọt ngào,
cúi đầu xuống, bên tai truyền đến thanh âm của hắn: “Tần Thiên, còn nhớ rõ con
đường này không? Lần đầu tiên lúc gặp nàng, mẫu thân bảo nàng đưa ta trở về,
kết quả nàng vì cứu ta lại ngã bị thương ở chân.”
Ta quay đầu lại nhìn hắn
một cái, thấy hắn nhìn về phía trước, mỉm cười, vẻ mặt đó, giống như linh hồn
xuất khiếu, trở lại trong ký ức của hắn chính là cảnh tượng kia.
Tiếp hắn lại đưa cho ta
một tượng đất, thợ làm tượng đất này tay nghề thật tinh xảo, sắc thái diễm lệ,
ta vừa nhìn liền thích, ta cười nhận lấy: “Thật là xinh đẹp”
“Nàng thích nhất là mấy
thứ này, lúc nàng tức giận, chỉ cần ta đưa một tượng đất nhỏ ra trước mặt nàng,
nàng sẽ lập tức cười. Chỉ là, ta hiểu rõ, lúc đó nàng căn bản vẫn tức ta.” Hắn
ôm eo của ta, vui mừng nói.
Hắn thân mật khiến cho ta
ngọt ngào, nhưng vừa nghĩ tới, tất cả sự thân mật của hắn đều vì một Tần Thiên
khác, trong lòng không khỏi có chút chán nản.
Có lẽ nhận ra ta có chút
không vui, hắn nhìn hai bên một chút, thấy chung quanh không có người, rất
nhanh cúi đầu xuống, hôn môi ta, tư vị ngọt ngào, lại khiến ta vui sướng. Ta ôm
thật chặt hắn, tựa sát vào trong lòng hắn lắng nghe tiếng tim đập của hắn.
Chúng ta vừa đi vừa nói,
rất nhanh đến Thanh Âm viện, ta biết nơi này là viện của bà bà.
Nói đến bà bà này lại
càng làm cho người ta vui vẻ.
Thường nghe người ta nói,
quan hệ mẹ chồng nàng dâu là mối quan hệ khó xử lý nhất trên đời. Thế nhưng bà
bà này thật sự rất khác biệt. Ta sau khi tỉnh lại, bà mỗi ngày đều tới thăm hỏi
han ân cần, quan tâm khắp nơi, dáng vẻ ánh mắt dường như không phải là nhìn con
dâu, rõ ràng là nhìn nữ nhi mà mình yêu thương.
Bà thấy ta thường thường
buồn buồn không vui, cho là ta vì chuyện “Mất trí nhớ” mà phiền não, liền an ủi
ta nói: “Quên mất thì cứ quên mất đi, coi như con cái gì cũng nhớ, con không
phải vẫn là Tần Thiên đó sao? Con cứ an tâm, ta cùng Tín Ngạn một chút cũng
không ngại.”
Nói xong trong lòng ta
thật là ấm áp. Không khỏi cảm thán Tần Thiên này mệnh thật tốt, tướng công
chung tình, bà bà thương yêu, Trong nhà hòa thuận, không có tiểu thiếp thông
phòng chán ốm. Gia cảnh còn giàu có như thế. Những cảnh tượng lục đục đấu đá
trong tiểu thuyết xuyên không hoàn toàn không có, ngày thảnh thơi khiến người
than thở.
Suy nghĩ lung tung cũng
đã đến Thanh Âm viện. Thế Sử ở đây thấy bọn ta đi vào liền nhào tới trên người
ta, tiếp tục dính nước miếng lên mặt ta, có lẽ đã quen, ta thế nhưng thích sự
nhiệt tình này của nó, thời điểm ôm nó vào trong ngực, trong lòng có cảm giác
mềm nhũn.
Trừ Thế Sử ra, Ngũ tiểu thư
Trang Minh Lan cùng đệ muội Phương Nghiên hạnh cũng ở nơi đây.
Hai người đều thân mật
với ta. Phương Nghiên hạnh đã có một trai một gái, hiện tại cũng đang mang thai
đứa thứ ba. Tướng công Trang Tín trung bây giờ là Nhị đương gia của Trà Hành
hiệp trợ Tín Ngạn quản lý Trà Hành, Tín Ngạn đánh giá hắn làm việc càng ngày
càng chu toàn. Nghiên Hạnh còn có một đệ đệ, trước đậu Tiến sĩ, bây giờ đang ở
kinh thành làm quan, hơn nữa được các đại gia tộc coi là đối tượng kén rể, tiền
đồ vô khả hạn lượng.
Mà Trang Minh Lan gả cho
con vợ kế của một thương gia. Mặc dù con vợ kế không có bao nhiêu tài sản để
thừa kế, nhưng nam tử này trung hậu đàng hoàng, đối với Trang Minh Lan toàn tâm
toàn ý, Đại phu nhân đem tòa nhà lân cận Trang gia làm đồ cưới cho nàng, vợ
chồng son hiện tại ở đây, tướng công nàng cũng làm việc trong Trà Hành, hai
người cũng có hai nhi tử, những ngày sau này tình cảm rất ngọt ngào.
Có một lần, Trang Minh
Lan đến thăm ta cùng ta nói chuyện phiếm, thời điểm nói đến hôn sự của mình,
thì ra là năm đó mẫu thân nàng, cũng chính là Tam di thái thái vì nàng tìm một
mối hôn sự, đối phương là trưởng tử của thương gia. Tam di thái thái nghĩ mình
là một thiếp thất, cả đời bị người khác áp chế, cho nên rất hi vọng nữ nhi của
mình có thể gả đi vinh quang, về sau có thể trở thành đương gia làm chủ, uy
phong bát diện. Nhưng Trang Minh Lan lại nghe nói người này còn chưa lấy vợ
trong nhà đã có không ít nữ nhân, Trang Minh Lan không muốn đồng ý hôn sự này,
lại không cưỡng được mẫu thân, liền mời Tần Thiên trước đó giúp một tay, vì vậy
mới có hôn sự này. Tam di thái thái tức giận, khóc lóc ai oán một phen, nhưng
cũng không có hiệu quả, chỉ đành phải thôi.
Nhưng mà bây giờ Tam di
thái thái thân thể tựa hồ không tốt lắm, thường nằm trên giường, Trang Minh Lan
trong khoảng thời gian này liền ở trong nhà, chăm sóc mẫu thân tận hiếu đạo,
quan hệ giữa hai người mới trở nên tốt đẹp.
Ta nói chuyện phiếm với
họ một lúc lâu, Trang Tín Ngạn sợ ta mệt nhọc, lại đỡ ta đi về.
Chưa tới hai tháng, thân
thể của ta đã khôi phục gần như bình thường, trong một đêm, ta cùng Trang Tín
Ngạn có quan hệ phu thê chi thực, tất cả đều là nước đến cừ thành, một cách tự
nhiên, nhưng cảm giác đó rất ngọt ngào. Ta cùng hắn dán vào nhau thật chặt, làm
chuyện tình thân mật của nam nữ, mồ hôi của hắn dính vào trên người ta, nhiệt
độ nóng bỏng muốn đem ta hòa tan, một khắc kia, chúng ta giống như đã dung nhập
thân thể lẫn nhau, là cảm giác tốt đẹp cỡ nào.
Ta nghe bằng hữu nói, nữ
nhân lần đầu tiên sẽ đau, nhưng là ta trừ cảm giác vui vẻ ra, một chút cảm giác
đau đớn cũng không có, ta hiểu biết rõ, loại cảm giác này thuộc về một Tần
Thiên khác, thuộc về sự ngọt ngào giữa hắn và nàng. Vừa nghĩ tới đây, ta đố kị
cơ hồ nổi điên. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm ta mở mắt nhìn
người ngủ say trước mặt kia thì chợt bình thường trở lại.
Bất kể hắn và Tần Thiên
kia đã trải qua những gì, có tình cảm thâm hậu cỡ nào, ở trong mắt của hắn,
trong lòng hắn, người hắn yêu chính là ta, về sau hắn còn có thể vẫn yêu ta,
cùng ta ở chung một chỗ, người bồi ở bên cạnh hắn cả đời cũng là ta. Đây là sự
may mắn của ta, ta cần gì phải so đo? Nắm chặt hạnh phúc trước mắt mới là thật.
Ta nghĩ ngợi, lặng lẽ
ngang nhiên xông qua, hôn một cái lên bờ môi của hắn, thời điểm muốn lui về,
thế nhưng hắn lại nhếch môi cười, chợt ôm chặt ta, lật người đè ở trên người
ta, hôn thật sâu. Hơi thở không yên, hắn ở bên tai ta nỉ non: “Nương tử, chúng
ta làm một lần nữa?”
Vừa dứt lời, nụ hôn nóng
rực của hắn rơi xuống, từng cái ấn nóng ở trên da thịt của ta.
Ta nhắm hai mắt lại, rất
nhanh hòa nhập.
Hắn hiện tại chỉ nhớ về
chuyện của hắn và nàng, nhưng không sao, cuộc sống tương lai, ta sẽ đối tốt với
hắn, cùng hắn yêu thương nhau, cùng hắn sinh con dưỡng cái, từ từ, những gì hắn
và ta nhớ lại sẽ thay thế quá khứ trước đó, cuối cùng có một ngày, trong tim
của hắn trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy Tần Thiên bây giờ.
Nghĩ tới đây, trong lòng
ta nóng lên, đôi tay vòng ôm thật chặt trên tấm lưng rắn chắc của hắn, hai chân
quấn lên hông của hắn, thật chặt dính vào trên người hắn. . . . . .
Mỗi một ngày qua đi, rất
nhanh đến tháng tám. Lúc này ta đã mang thai hai tháng. Ta rất cao hứng, điều
này bày tỏ quan hệ của ta và hắn càng thêm thân mật. Hắn đối với ta càng thêm
cẩn thận, trừ bỏ lúc ở Trà Hành, thời gian còn lại cơ hồ đều cùng ta ngán chung
một chỗ, hai người chúng ta cho dù lẳng lặng ngồi cạnh nhau tay cầm tay nói
chuyện cũng cảm thấy rất vui vẻ. Ta cảm thấy được ta giống như rơi vào một hũ
mật, những ngày sau này ngọt ngào phát ngán.
Mấy ngày này, Tín Ngạn
mang ta đi miếu dâng hương. Lúc đi ra vừa vặn có một người đi đường xông tới
trước mặt. Người này cao lớn uy vũ, khí thế bất phàm, mặc một bộ hắc bào, tay
trái mang huyền thiết chỉ ở ba ngón. Ta cảm giác được Trang Tín Ngạn bên cạnh
bước chân hơi chậm lại, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng, nhìn bộ dáng, hắn
biết nam tử này.
Ta tò mò nhìn về phía nam
tử kia, suy đoán thân phận của hắn.
Nam tử kia nhìn thấy
chúng ta, cặp mắt rõ ràng sáng lên, hướng chúng ta đi tới. Trang Tín ngạn buông
ta ra, hướng về phía hắn thở dài: “Tạ đại nhân.”
Ta cảm giác được người nọ
nhìn ta ánh mắt sáng quắc, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, không
khỏi kề tai Tín Ngạn, nhỏ giọng hỏi: “Tin ngạn, đây là người nào?”
Mặc dù thanh âm của ta
rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, đối phương đã nghe thấy, bởi vì sắc mặt hắn
chợt biến đổi, thẳng tắp hướng nhìn ta ·”Nàng không nhớ ta?”
Ta vốn đã không có cảm
tình, lại có chút bị hắn hù dọa, càng dịch lùi vào gần Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn cầm tay
của ta, nhìn hắn nói: “Nội tức kể từ sau khi tỉnh dậy, đã không nhớ rõ chuyện
trước kia.”
Không biết có phải là ảo
giác của ta hay không, ta có thể cảm giác được Tín Ngạn khi nói lời này thì
trong thanh âm biểu lộ ra nụ cười.
Nam tử kia không hề để ý
đến Tín Ngạn, chỉ nhìn chằm chằm ta, thanh âm có chút run rẩy: “Nàng thật sự
không nhớ rõ ta? Một chút xíu đều không nhớ sao?”
Ta có chút tiếc nuối gật
đầu.
Nam tử sắc mặt chợt tái
nhợt như tờ giấy, lay động vô hồn.
Trang Tín Ngạn lôi kéo ta
lướt qua bên cạnh hắn.
Trở lại xe ngựa, ta hỏi
Tín Ngạn: “Mới vừa rồi người đó là ai?”
Tin ngạn cười cười, nói:
“Chỉ là một người râu ria thôi.”
“A…” ta gật đầu một cái,
nếu Tín Ngạn nói chỉ là râu ria, đó chính là người không liên quan. Ở trong
lòng của ta, trừ Tín Ngạn ra, nam nhân đều là râu ria mà thôi. Ta vốn đem Tạ
đại nhân này ném ra sau ót.
Buổi tối hôm đó, ta thấy
Tín Ngạn lấy ra một tờ giấy nhìn ngắm. Ta tiến tới, dường như là một tấm bản
đồ, “Đây là cái gì?”
Tín Ngạn nhìn ta một cái,
cười nói: “Đây là bản đồ của một thành.”
Nói xong, hắn mài mực
viết thơ, mở đầu viết gửi đệ đệ Phương Kiến Thụ của Phương Nghiên hạnh. Viết
xong, hắn đem tấm bản đồ cùng thư tín nhét vào trong phong thư.
“Trong thư chàng và
Phương Kiến Thụ nói gì vậy?” Ta hỏi.
“Không có gì. Chẳng qua
là nhờ hắn giúp một tay, giúp ta đòi lại một khoản nợ cũ mà thôi.” Hắn
nói.
Ngày trôi qua như nước
chảy, rất nhanh tới thời điểm ta lâm bồn. Bởi vì đây là lần thứ hai thân thể
này sinh đẻ, cho nên ta cũng không phải chịu đau nhiều. Một thanh âm vang
dội khóc òa, ta thật dài thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên, tất cả trí
nhớ phun trào, trong nháy mắt nhồi vào đầu óc của ta.
Ta trợn to hai mắt, một
hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
“Tần Thiên, là một nữ
nhi.”
Trang Tín Ngạn cao hứng
đem nữ nhi ôm ở bên cạnh ta, nụ cười trên khuôn mặt hắn, giống như đạt được
trân bảo, “Thật là nữ nhi xinh đẹp.”
Ta nhìn hắn, nước mắt
chợt rơi xuống: “Tín Ngạn, Tín Ngạn…”
Trong lòng vạn phần kích
động.
Thì ra là ta chính là Tần
Thiên, Tần Thiên chính là ta. Trong lúc hôn mê, linh hồn của ta trở lại hiện
đại, lại mất đi trí nhớ nơi này. Đợi đến khi trở về, cũng đã không nhớ rõ nơi
này xảy ra chuyện gì. Thì ra cho tới nay, ta đều ăn giấm chua của bản thân.
Thấy ta rơi lệ, Trang Tín
Ngạn vội vàng ngồi vào bên cạnh ta, kéo ta vào trong ngực, “Thế nào, có phải
rất đau không?”
“Ta chỉ là cao hứng thật
sự cao hứng…” Ta ôm chặt Tín Ngạn, cảm giác mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên
đời.