Ads
Thời điểm cùng nhau
thương nghị, Trang Tín Ngạn đã từng nói qua với Tần Thiên, Tuần phủ đại nhân họ
Tống, tuy xuất thân võ quan, nhưng trong dòng tộc thúc phụ từng là Thái phó của
Thái tử, cho nên luôn thích người đọc sách.
Mà vị Tống Thái phó này
cũng có thể nói là một nhân vật truyển kỳ của triều đại, hắn vốn là thư đồng
của đương kim hoàng thượng Cảnh Nhân Đế, cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc.
Cảnh Nhân Đế tám tuổi đăng cơ, triều chính có thể nắm giữ toàn quyền trong tay,
chính là do vị Tống thái phó này cùng Cảnh Nhân Đế bày mưu tính kế, lật đổ
quyền thần, thuận lợi thân chinh, sau đó vị Tống thái phó cũng có công lớn
trong việc ứng phó với phản loạn các nơi. Nhưng một người có tài năng như vậy,
cũng không yêu quyền lợi, không thích phú quý, Cảnh Nhân Đế hứa ban cho hắn
quan to lộc hậu hắn hết thảy đều không cần, chỉ nhận trách nhiệm giáo dục Thái
tử.
Trên ý chỉ phế Thái tử
nhắc đến một loạt tội đã phạm phải, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, Thái tử
lúc còn trẻ là người hiền đức, khiêm cung lễ nhượng, rất có thiên phú trị quốc,
trong ghi chép đều nói hắn có năng lực phi phàm, “Hoàng Thái tử trời sanh bản
tính lương thiện”, bản thân Cảnh Nhân Đế cũng khen ngợi Thái tử làm việc “Thật
chu mật mà tường tận, lấy việc giai dục minh tất ý, tâm tư giống với trẫm, trẫm
không nhịn được mà vui sướng. Chăm chỉ cần cù, công việc chính vụ, vững vàng
như núi thái sơn, giúp trẫm ở biên ngoại, tâm ý thư sướng, sự vô phiền nhiễu,
nhiều ngày ưu nhàn, còn cần gì phải lo lắng?”
Tống Thái phó dốc lòng
dạy dỗ nên một vị Hoàng thái tử văn võ toàn tài. Nhưng ngay lúc Tống Thái phó
rời đi được mười mấy năm, vây quanh Thái tử là một đám a dua nịnh hót, kết bè
kết cánh, cũng bởi vì Cảnh Nhân Đế kiêu căng cùng cưng chiều, dần dần dưỡng
thành tính cách không ai chịu nổi, mãnh liệt vô lý, bất thường táo bạo, gây thù
hằn vô số, cuối cùng dẫn đến bi kịch Thái tử bị phế.
Mọi người đều nghĩ rằng,
nếu Tống Thái phó vẫn ở lại bên cạnh Thái tử và Hoàng Thượng, có thể phát sinh
sự tình ngày hôm nay hay không?
“Như vậy Tống Thái phó vì
sao phải rời đi?” Tần Thiên hỏi Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn viết xuống
giấy: “Loại chuyện cung đình bí sử này ta chỉ là kẻ phàm phu tục tử sao có thể
biết rõ? Bất quá ta nghĩ, có thể khiến Tống Thái phó rời đi không một tin tức
mười mấy năm, nhất định đã xảy ra chuyện khiến hắn cực kỳ đau lòng.”
Tần Thiên cảm thán nói:
“Trên đời này tuy rằng có nhiều kẻ âm hiểm giả dối, tâm tư khó lường, nhưng vẫn
tồn tại người phẩm chất chính trực cao thượng, tựa như vị Tống Thái phó này,
hoặc tựa như mẫu thân vậy.”
Nguyên nhân vì biết chắc
chắn vẫn có người như thế tồn tại, mọi người dù bị cuộc sống ăn mòn trong lòng
tan nát, vẫn có thể lưu giữ tốt đẹp cùng hy vọng.
“Nhưng muốn trở thành
người như vậy khẳng định phải hy sinh rất nhiều.”
“Cho nên người bình
thường đều không muốn trở thành người như vậy, nhưng phần lớn đều rất tôn trọng
bọn họ, bởi vì bọn họ làm được những điều mà mọi người không ai làm được.” Tần
Thiên nói.
Lúc ấy Trang Tín Ngạn nở
nụ cười, sau đó viết nói: “Mẫu thân biết ngươi tôn sùng người như vậy, nhất
định sẽ rất cao hứng, rất kiêu ngạo.”
Xe ngựa thừa dịp trước
khi trời tối ra khỏi thành, Tuần phủ nha môn ở Tô thành lân cận.
Bởi vì Hoàng đế sắp giá
lâm đến Dương Thành, trong thành ngoài thành đều đề phòng sâm nghiêm, ra vào
đều phải kiểm tra. Xe ngựa trước khi hừng đông thuận lợi vào Tô thành, đầu tiên
là nghỉ ngơi sửa sang lại dung nhan ở một khách điếm trong thành, sau đó mới
đến Tuần phủ nha môn bái phỏng.
Tuần phủ nha môn là một
tòa kiến trúc tường trắng cao lớn, trước cửa sư tử đá đứng sừng sững, hành lang
treo dãy đèn lồng màu đỏ, khung đường tuấn mỹ, cao hoành uy vũ, quy chế tráng
lệ.
Đối với quy củ của quan
trường cổ đại, Tần Thiên bây giờ còn chưa hiểu rõ, trước khi đến, nàng từng hỏi
qua Trang Tín Ngạn.
“Người ta đường đường là
nhị phẩm Tuần phủ đại nhân, có thể gặp thương gia như chúng ta hay không?”
Lúc ấy, Trang Tín Ngạn
mỉm cười, viết xuống giấy: “Từ xưa đến nay, trong sự nghiệp quan trường lúc nào
cũng có quan hệ thiên ti vạn lũ không thể nói rõ, ngươi cho là mỗi người đều
cao thượng giống như Tống Thái phó hay sao? Đại đa số người làm quan sẽ không
cự tuyệt tiền tài. Nay Hoàng Thượng sắp giá lâm, Hoàng Thượng ăn, mặc, đi lại,
chỗ nào mà không cần quan viên lo lắng chuẩn bị, đây cũng là cơ hội của không
ít thương gia. Ngươi tin hay không, từ lúc tin tức Hoàng Thượng nam tuần truyền
đến, cũng đã không hề thiếu thương gia phí tâm tư liên lạc với các quan viên,
mấy quan viên này sao lại không chấp nhận, như Trang phủ chúng ta hôm nay đã
chuẩn bị lễ vật, chính là số lượng không nhỏ. Song phương đều có lợi, quan viên
sao lại cự tuyệt không tiếp?”
Sự tình quả nhiên như
Trang Tín Ngạn sở liệu, khi đến cửa hông của Tuần phủ nha môn, liền thấy có
nhiều thương nhân ở tiểu viện sau cửa chờ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong
lòng biết rõ ràng, đây chính là những người đến bái phỏng. Trang Tín Ngạn dung
mạo vốn khí chất xuất chúng, hấp dẫn một số nữ quyến, lập tức nổi bật, như hạc
trong bầy gà, khiến những người còn lại càng không ngừng đánh giá. Trang Tín
Ngạn đứng thẳng lưng, lại ra chiêu bài vẻ mặt lạnh lùng, tư thái thong dong.
Hải Phú đưa lên bái
thiếp, vốn Tần Thiên còn lo lắng có nhiều người cầu kiến thế này, phỏng chừng
phải đợi không ít thời gian, lại không nghĩ rằng không bao lâu sau, liền có hạ
nhân lại đây, nói Tống đại nhân thỉnh bọn họ đi vào. Những người còn lại mặt lộ
vẻ bất mãn, trong đó một người tiến lên hỏi: “Chúng tôi đã đợi rất lâu rồi.”
Hạ nhân của Tuần phủ đại
nhân cũng rất có khí phách, chỉ giương mắt nhìn, không mặn không nhạt nói câu:
“Không muốn chờ nữa thì đại môn ở bên kia.”
Người đó không nói thêm
nửa câu, phẫn nộ thối lui, không cam lòng trừng mắt nhìn Trang Tín Ngạn liếc
mắt một cái.
Tần Thiên chú ý liếc mắt
nhìn thần sắc Trang Tín Ngạn một cái, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng mỉm
cười, đúng là nửa điểm ngoài ý muốn cũng không có. Tần Thiên trong lòng âm thầm
bội phục.
Không khỏi suy nghĩ, hắn
nếu không phải bị điếc, còn cần đến Tần Thiên ta nữa không?
Hạ nhân mặc y bào màu xám
dẫn hai người tới đại sảnh ở hậu viện.
Thừa dịp Tuần phủ đại
nhân còn chưa ra, Trang Tín Ngạn lấy vở trên người ra, viết nói: “Đến lúc đó sẽ
dựa hết vào ngươi, ngươi có sợ hay không?”
Tần Thiên nhìn vở trong
tay hắn, trong lòng rất thư thái, từ lần đó nàng đã nói qua, hắn vẫn luôn mang
theo quyển vở, để tùy thời cùng nàng trao đổi, vở và bút than cũng tự mình làm,
cũng không khiến nàng phải quan tâm nữa.
Không ai có thể ghi tạc
mình trong lòng, đổi lại là ai đều đã cao hứng rồi.
Thấy hắn nhìn mình, Tần
Thiên vội vàng lắc đầu cười nói: “Ta không sợ, ngươi yên tâm.”
Nhìn má lúm đồng tiền như
ẩn như hiện bên khóe miệng nàng, Trang Tín Ngạn cũng cười.
“Cứ làm theo lời chúng ta
đã thương lượng qua, sẽ không có sai lầm.”
Tần Thiên gật gật đầu,
tận lực biểu hiện bộ dáng thật sự tin tưởng.
Nhưng làm sao có thể
không khẩn trương đây? Đây chính là quan nhị phẩm a, tương đương với Tỉnh
trưởng ở hiện đại, kiếp trước chỉ được nhìn qua TV, kiếp này lại phải đem hết
toàn lực mặt đối mặt thuyết phục. Tuy rằng Tần Thiên một lần lại một lần trong
lòng tự cổ vũ, lòng bàn tay vẫn nhịn không được đổ mồ hôi.
Nhưng tôn chỉ từ trước
đến nay của Tần Thiên, hoặc không đáp ứng, nếu đã đáp ứng rồi, sẽ dốc hết toàn
lực làm thật tốt.
Nàng thẳng lưng, hít sâu
một hơi.
Lúc này, nghe thấy có
người truyền báo: “Tuần phủ đại nhân đến.”
Hai người lập tức nghênh
đón tận cửa, cung kính hành lễ.
“Dân phụ Tần thị cùng phu
quân Trang Tín Ngạn thỉnh an Đại nhân.”
Sau khi hoàn lễ, Tần
Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống tuần phủ, thấy hắn hơn bốn mươi tuổi, cao
lớn uy vũ, trên mặt có chòm râu, rất khí thế.
Thấy hắn nhìn về phía
mình, khẽ cau mày, mặt không hề biểu lộ chút thần sắc, Tần Thiên trong lòng
rùng mình, vội vàng cúi đầu, biết hắn không khỏi hờn giận vì mình thân là nữ
nhi mà cấp bậc lễ nghĩa không được thỏa đáng.
Đang định giải thích, đã
thấy Tống Tuần phủ quay đầu hướng về Trang Tín Ngạn, hai mắt đột nhiên sáng
ngời.
Tần Thiên tất nhiên biết
vì sao, hôm nay Trang Tín Ngạn mặc một kiện sắc xanh ngọc hoa văn thêu trên tay
áo, ngọc quan thúc phát, quả nhiên thân cao lớn như tùng, lại càng làm nổi bật
dung mạo khí chất xuất chúng của hắn, anh vĩ tuấn tú vô cùng, đi đến đâu cũng
đều khiến người khác chú ý.
Tống Tuần phủ nhìn hắn
cười nói: “Bái thiếp là do ngươi tự tay viết ?”
Chữ? Tần Thiên nhất thời
hiểu ra, bọn họ sở dĩ có thể chen ngang, vấn đề là ở chữ viết, trách không được
hắn lúc trước viết bái thiếp lại dụng tâm như vậy, hóa ra muốn giành hảo cảm
của Tống Tuần phủ vốn ưa thích người đọc sách.
“Đại nhân thỉnh thứ lỗi,
phu quân tai không tiện, không nghe thấy bất cứ thanh âm nào, không thể trả lời
Đại nhân, cho nên mới mang dân phụ tiến đến cùng Đại nhân đáp lời.” Tần Thiên ở
bên nói.
Tống Tuần phủ trên mặt
lập tức hiện ra nồng đậm tiếc hận, liên tục lắc đầu: “Đáng tiếc, đáng tiếc, chữ
viết rất đẹp, có thể nói là phiêu du như mây bay, uy tráng như kình long… Đáng
tiếc, đáng tiếc…”
Tần Thiên biết hắn nói
đáng tiếc là ý chỉ điều gì, đáng tiếc người bị điếc không thể tham gia khoa cử.
“Bất quá thân tàn chí
kiên, người như vậy bản quan bội phục nhất!” Tống tuần phủ cười ha ha hai
tiếng, lôi kéo Trang Tín Ngạn ngồi xuống.
Nha hoàn tiến lên dâng
trà.
Thấy Tuần phủ đại nhân
định bưng chung trà lên uống, Tần Thiên vội vàng hướng về hắn hạ thân, nói:
“Đại nhân xin chậm đã, dân phụ hôm nay tiến đến cầu kiến Đại nhân, đó là muốn
dâng lên một loại trà ngon độc nhất vô nhị, Đại nhân nhấm nháp giống trà ngon
này rồi, sẽ không muốn uống loại trà khác nữa.”
Tống Tuần phủ buông chung
trà trong tay, hắn tuy là vũ phu, nhưng ở quan trường trà trộn nhiều năm như
vậy, tâm tư linh thấu, hắn tất nhiên biết Thịnh Thế Trà Hành tiến đến sở cầu
chuyện gì, hắn nếu đã tiếp bọn họ, sao có thể không cho bọn họ cơ hội nói
chuyện?
Lập tức, hắn nhìn về phía
Tần Thiên trầm giọng nói: “Thịnh Thế lúc trước sở hữu Trà Hổ Khâu thiên hạ độc
nhất, nhưng mọi người đều biết, Hổ Khâu đã bị hủy, Thịnh Thế chỉ trong một thời
gian ngắn như vậy mà đã có thể tìm được trà ngon thay thế Hổ Khâu sao?”
Tống Tuần phủ tướng mạo
uy nghiêm, thanh âm vang dội, khi nói chuyện ánh mắt lợi hại, không giận mà uy,
toàn thân trên dưới tản mát ra một loại khí tức lãnh lợi của người làm quân
nhân, giống như áp lực vô hình, ép bức khiến Tần Thiên không thở nổi.
Tần Thiên cúi đầu, trong
lòng đột nhiên nhảy nhót, Trang Tín Ngạn ở bên cạnh nhìn nàng, có chút lo lắng
nàng ứng phó không được.
Nhưng đúng lúc này, Tần
Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hướng về Tống Tuần phủ mỉm cười, sắc mặt bình
tĩnh, không chút sợ hãi, không chút hoang mang,
“Đại nhân, trà ngon không
phải chỉ nói miệng, mà phải được phẩm (uống thử), không biết Đại nhân có thể
cho dân phụ một cơ hội, để dân phụ tự tay vì Đại nhân pha cho ngài một chén trà
ngon?”
Càng ở thời điểm khẩn
trương, Tần Thiên càng buộc mình phải trấn tĩnh, bởi vì nàng biết, thời khắc
này, trừ bỏ chính nàng, không ai có thể giúp đỡ. Nếu muốn thành công, đầu tiên
phải chiến thắng sợ hãi của bản thân!
Mà về điểm này, cho tới
bây giờ Tần Thiên càng bị áp chế lại càng hăng hái nên nàng chưa bao giờ thất
bại!