Ads
Phương Nghiên Hạnh do dự
muốn cự tuyệt. Nhưng lại thấy nếu mình cự tuyệt, hoặc là Tần Thiên tiếp tục mệt
nhọc, hoặc là Đại phu nhân sẽ quan tâm đến việc này. Người đầu tiên quả thật
khó có thể chiếu cố, mà người sau lại phải an tâm bảo dưỡng thân thể, càng
không thể lao lực. Bản thân đã là người của Trang phủ, hai tỷ đệ vẫn luôn thâm
chịu đại ân của Trang phủ, nay Trang phủ cần nàng, chẳng lẽ nàng thật sự trốn
tránh co đầu rút cổ không bước ra? Đừng nói đến người khác nghĩ về nàng thế
nào, chính nàng cũng sẽ xem thường bản thân mình.
Đang không biết nên lựa
chọn ra sao, Tần Thiên còn nói một câu, khiến Phương Nghiên Hạnh xác định tâm
tư mà đáp ứng nàng.
Tam di thái thái biết
việc này, trước mặt Trang Tín Trung trách cứ nàng: “Ngươi đáp ứng sao lúc trước
không cùng ta thương lượng, có phải ngươi cũng giống như người khác, không đem
ta để vào mắt?” Nói xong, lôi kéo tay con khóc: “Ta biết, ta xuất thân không
tốt, cũng khó trách ngay cả nội tức cũng xem thường ta…”
Trang Tín Trung là người
thành thật và hiếu thuận, vội vàng dỗ mẫu thân, còn nháy mắt với Phương Nghiên
Hạnh, để nàng nói lời nhẹ nhàng với mẫu thân. Phương Nghiên Hạnh tính tình mềm
mại, trong lòng tuy rằng không vui, nhưng vẫn thuận theo dỗ hai câu.
Thấy nội tức chịu nhịn
trước mặt mình, Tam di thái thái cũng vừa lòng, ngừng khóc, nói tiếp: “Con đáp
ứng quản lý hậu viện không phải sẽ đối nghịch với Nhị phòng? Con đừng xem Nhị
phòng hiện tại có vẻ như bị áp chế, ta nói cho con biết, Nhị di thái thái con
người kia rất lợi hại, con không ứng phó được, về sau có khi lại thêm phiền
toái, đến lúc đó chỉ sợ cố gắng lấy lòng cũng đã muộn. Con nhanh đi từ chối,
chúng ta chỉ để ý sống sao cho tốt, đừng nhúng tay vào.”
Phương Nghiên Hạnh nói:
“Nương, người có biết Tần Thiên nói với con điều gì không?”
“Nói cái gì ?”
“Nàng nói, ngươi nếu
khinh thường bản thân, người khác sẽ không chút khách khí giẫm lên ngươi.”
Phương Nghiên Hạnh nhìn Tam di thái thái: “Nương, chúng ta vẫn đều lùi bước
không dám xuất đầu lộ diện, nhưng người nhìn xem, người trong phủ ai đối tốt
với chúng ta? Lần trước nương sinh bệnh, Nhị di thái thái ngay cả đại phu cũng
không mời đến xem cho người, cuối cùng vẫn do con cầu Đại phu nhân bà mới sai
ngươi thỉnh Chu đại phu đến. Không nói tới việc này, người nhìn xem đồ ăn của
chúng ta như thế nào, thứ nào mà không phải là đồ thừa của người khác, người
nhìn xem thái độ của hạ nhân đối với chúng ta ra sao, nương, người cũng đành
nhẫn nhịn ăn thứ đồ ăn như vậy, vì ngại ngần không dám trách tội phòng bếp? Bởi
vì người biết cho dù nói, người khác cũng sẽ không coi người ra gì”.
Tam di thái thái thay đổi
sắc mặt mấy lần, xấu hổ khóc òa: “Con đang trách cứ ta ư?”
Trang Tín Trung thấy mẫu
thân khóc, lại nhìn về phía Phương Nghiên Hạnh, ý bảo nàng không cần nói thêm
nữa, ai ngờ Phương Nghiên Hạnh luôn mềm mại nhã nhặn nhưng không hề để ý đến
hắn tiếp tục nói: “Nương, con không trách người, nếu một mình mình chịu ủy
khuất cũng đành thôi. Nhưng nương, người nhìn Tín Trung, người nhìn Minh Lan
xem, người đã bao giờ thấy Tín Trung dám nói chuyện lớn tiếng trong Trang phủ?
Minh Lan thì càng không cần phải nói tới, ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng
chẳng thèm để ý sắc mặt của nàng”.
Nhớ tới nữ nhi của mình
vẫn luôn sống trong ủy khuất, Tam di thái thái cũng rất khổ sở.”Đây đều là
mệnh, chúng ta đành phải nhận mệnh thôi” Tam di thái thái khóc nói.
Phương Nghiên Hạnh lắc
đầu: “Nếu đây là vận mệnh, con cũng không muốn nhận mệnh. Con không muốn tương
lai con của con ở Trang phủ cũng phải ẩn mình giống như vậy, con không muốn nó
bị người khác xem thường. Con muốn nó là một tiểu chủ tử đường đường chính
chính, thẳng lưng mà sống, ai cũng không dám bắt nạt, không dám coi khinh. Nay
Đại thiếu phu nhân đã cho con cơ hội, giúp con ở Trang phủ lập uy, con sẽ
cố gắng làm thật tốt, sẽ không bởi vì sợ Nhị di thái thái mà lui bước”. Nói
xong, Phương Nghiên Hạnh cũng không chờ Tam di thái thái đáp lời, xoay người
trở về phòng.
Trang Tín Trung dỗ mẫu
thân xong, liền theo đi vào, thấy Phương Nghiên Hạnh ngồi ở đầu giường rơi lệ.
Phương Nghiên Hạnh ngẩng
đầu nhìn hắn một cái, “Chàng cho dù oán ta, ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý
không riêng gì vì những điều đó, Trang phủ đối với hai tỷ đệ chúng ta ân trọng
như núi, nay Trang phủ cần ta, ta dù thế nào cũng không nên cự tuyệt.”
“Ta làm sao có thể trách
nàng.” Trang Tín Trung ngồi vào bên cạnh, ôm nàng vào lòng, “Đại nương đối với
ta cũng ân trọng như núi? Nhưng ta cũng không thể báo đáp. Nghiên Hạnh, về điểm
này, ta không bằng nàng.”
Nghe thấy lời nói săn sóc
của trượng phu, Phương Nghiên Hạnh trong lòng mềm nhũn, dựa sát vào trong lòng
hắn, “Đừng nói như vậy, Đại nương nhất định biết chàng khó xử, sẽ không trách
chàng.”
“Nhưng trong lòng ta vẫn
luôn áy náy, cảm thấy rất có lỗi với Đại nương.” Trang Tín Trung thấp giọng
nói, “Bất quá ta tuy rằng không thích Nhị phòng, nhưng có một chuyện, ta đối
với bọn họ thật ra lại ngàn ân vạn tạ.”
“Chuyện gì” Phương Nghiên
Hạnh ngạc nhiên nói.
Trang Tín Trung ôm chặt
kiều thê, cười nói: “Nếu không có bọn họ, ta sao có thể lấy được nàng làm vợ.
Nghiên Hạnh, ta bất quá chỉ là con của vợ kế không quyền không thế, lại có thể
lấy được một thê tử ôn nhu hiền lành như nàng, đây thật sự là phúc khí của ta,
cả đời này, ta sẽ dùng toàn lực không để nàng chịu ủy khuất.”
Nghe xong lời này, Phương
Nghiên Hạnh trong lòng ngọt ngào giống như mật đường.
***
Thanh Tùng viện
Tần Thiên đem việc này
nói cho Trang Tín Ngạn: “Nghiên Hạnh tỷ tỷ đã đáp ứng ta rồi. Bắt đầu từ ngày
mai, ta sẽ không cần vì mấy việc vặt trong phủ này mà phiền não nữa.”
Trang Tín Ngạn nhìn nàng
gương mặt gầy sọp đi, đau lòng không thôi, hắn lấy ra một tập giấy, viết xuống:
“Vất vả cho ngươi.”
“Cũng không có gì…” Tần
Thiên cười nói, ánh mắt nhìn về phía trang giấy thô ráp, nàng lấy lại hỏi, “Đây
là cái gì?” Bất quá nhìn thoáng qua, liền bị nội dung trên đó hấp dẫn, một lát
sau, nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa khâm phục.
“Tín Ngạn, ta nhất định
phải dạy ngươi học nói, ngươi thông minh, có năng lực như vậy, ngươi hẳn phải
hoàn mỹ” Tần Thiên nhìn hắn tuấn nhan như ngọc, thì thào nói.
Trang Tín Ngạn bị nàng
nhìn trên mặt ửng đỏ, khóe miệng lại nổi lên ý cười ôn nhuận, ánh nến chiếu
vào, tươi cười này càng lộ ra xinh đẹp, tựa như bình minh mới nhú, ánh trăng sơ
phóng, như sao sáng rung động lòng người.
Tần Thiên mất chút khí
lực mới dời mắt khỏi khuôn mặt hắn.
Nam nhân này, căn bản
chính là ông trời một tay tạo ra kiệt tác…
Nàng đem lực chú ý lại
tập trung lên tờ giấy kia, viết trên giấy thô ráp là kế hoạch của hắn, đây là
một kết hoạch lớn mật, bởi vì hắn muốn gieo trồng, sản xuất, tiêu thụ hợp làm
một, ý tưởng này nếu trở thành sự thật, đó là khi thời đại tư bản chủ nghĩa nảy
sinh.
“Ngươi làm sao có thể
nghĩ ra như vậy?” Tần Thiên có chút kích động nhìn hắn.
“Ngươi chẳng lẽ không cảm
thấy hướng trà nông thu trà quá mức bị động? Số lượng căn bản là không đủ”.
Trang Tín Ngạn viết xuống, “Nay, triều đình đã ‘Khai cấm biển’, Tần Thiên ngươi
có biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Dưới ánh nến, trong đôi
mắt lưu ly của Trang Tín Ngạn giống như có ngọn lửa thiêu đốt, sáng rỡ kinh
người, khiến cho lòng người phấn chấn.
“Nghĩa là về sau chúng ta
có cơ hội đem lá trà bán ra hải ngoại nhưng hiện tại Trà Hành chúng ta lượng
chè tươi thu được chưa thỏa mãn được nhu cầu, chúng ta phải nghĩ biện pháp tăng
số lượng chè tươi, phụ thuộc vào người khác, không bằng chúng ta tự mình gieo
trồng”.
Thấy Tần Thiên chậm chạp
không lên tiếng, Trang Tín Ngạn có chút do dự, “Như thế nào, Tần Thiên ngươi
cảm thấy không tốt?”
Tần Thiên rất có thiên
phú kinh thương, Trang Tín Ngạn cũng công nhận như vậy, nếu nàng khác thường,
vậy kế hoạch này phải suy nghĩ thật cẩn thận.
“Không phải a, ta thấy
rất khá. Kỳ thật ta cũng có ý tưởng này”, Tần Thiên cười nói.
Nàng có ý tưởng này không
hề kỳ quái, nàng có thể tham khảo nhiều kinh nghiệm của các tiền bối, việc sản
xuất tiêu thụ cho cung cầu ở thời đại trước của nàng mà nói cũng không có gì
đặc biệt. Nhưng Trang Tín Ngạn không giống như vậy, hắn là người của thời đại
này, hắn không thể tham khảo kinh nghiệm của bất cứ ai, tất cả ý tưởng này đều
do hắn cân nhắc nghĩ ra, hắn chính là người khai sơn thuỷ tổ.
Quả thật rất giỏi a…
Tần Thiên trong lòng trừ
bỏ sợ hãi than thở, vẫn là sợ hãi than thở.
“Ngươi cũng có ý tưởng
này?” Trang Tín Ngạn cũng là vẻ mặt tán thưởng, ý tưởng này của hắn đã có từ
rất lâu, dần dần mới thành hình, nhưng nàng trở thành đương gia chưa được bao lâu?
Vậy mà đã suy nghĩ thành thục như vậy, trách không được lúc trước mẫu thân lại
nhìn trúng nàng.
“Không nghĩ tới chúng ta
lại nghĩ giống nhau ” Tần Thiên cười nói, bỗng nhiên, nàng nghĩ đến câu nói
“Thần giao cách cảm”, không tự chủ được mà đỏ mặt.
Quẫn bách, nàng đặt trang
giấy trong tay xuống để ở một bên, đồng thời cướp lấy bút trong tay hắn, nói:
“Chính sự đã nói xong, mỗi ngày ta đều vội vàng mệt mỏi với sự tình trong phủ,
cũng không giám sát ngươi thật tốt, để ta xem ngươi có luyện tập theo lời ta nói
hay không?”
Nói xong không khỏi vươn
tay lôi kéo hắn đi đến đệm ngồi xuống.
Hai người khoanh chân
ngồi đối diện với nhau.
“Hiện tại, ngươi phát ra
tiếng cho ta nghe thử”. Tần Thiên cổ vũ cười nói.
Từ khi quyết định dạy hắn
nói, Tần Thiên mỗi đêm đều đã dành thời gian dạy hắn phát ra tiếng. Nhưng việc
“Phát ra tiếng” này đối người thường mà nói đơn giản giống như hô hấp hít thở
vậy nhưng đối với người điếc mà nói lại rất gian nan. Nhiều lúc, Trang Tín Ngạn
dùng khí lực rất lớn vẫn không thể phát ra tiếng.
Trong khoảng thời gian
này bởi vì quá bận bịu, Tần Thiên cũng không có thời gian dạy hắn, bảo hắn tự
mình lĩnh ngộ vài ngày, hôm nay muốn nghiệm thu thành quả.
Tần Thiên cầm hai tay của
hắn, xem như khuyến khích.
“Tín Ngạn, nhìn ta… Đúng,
học bộ dáng của ta, hé miệng, phát ra tiếng, ” Tần Thiên nhẹ phát ra thanh “A”,
nhưng Trang Tín Ngạn hé miệng ra lại không thể phát ra một thanh âm nào cả.
Tần Thiên lắc đầu, tỏ vẻ
không đúng, không có thanh âm, Trang Tín Ngạn có chút sốt ruột, lại dùng khí
lực, khí lực quá lớn khiến hắn mặt đỏ lên, thân mình cứng ngắc, nhưng vẫn như
cũ không thể phát ra một thanh âm nào.
Sau vài lần thất bại,
Trang Tín Ngạn rõ ràng có chút nôn nóng.
“Đừng vội đừng vội.” Tần
Thiên nắm chặt tay hắn, tận lực trấn an hắn, có lẽ do vẻ mặt nàng yên ổn cuốn
hút hắn, dần dần Trang Tín Ngạn cũng bình tĩnh lại, có điều vẻ mặt có chút uể
oải.
Đã được hơn một tháng,
đừng nói tới trò chuyện, ngay cả việc đơn giản phát ra tiếng cũng không làm
được, hắn thật sự có thể học nói sao?
Hắn không khỏi có chút
hoài nghi.
Tần Thiên thấy hắn bộ
dạng này, làm sao không rõ suy nghĩ trong lòng hắn. Trong quá trình học nói, uể
oải cùng nản lòng không thể tránh được, hắn cần là sự ủng hộ và cổ vũ.
Nàng nhéo nhéo tay hắn,
Trang Tín Ngạn cảm giác được ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt có chút áy náy, tựa
hồ thật có lỗi nàng phí nhiều tâm lực như vậy nhưng lại vô dụng.
Nàng hướng tới hắn sáng
sủa cười, “Không có vấn đề gì, chúng ta từ từ mà làm, còn nhiều thời gian mà”,
nàng cũng thấy kỳ quái, lúc trước, nàng thật sự có nghe thấy hắn phát ra tiếng,
tuy rằng rất nhỏ, rất yếu ớt nhưng quả thật có phát ra âm thanh, vì sao hiện
tại lại không thể?
Hơi suy nghĩ một chút,
liền hiểu được, có lẽ lúc đó là lơ đãng, hiện tại cố ý làm ngược lại không
được.
“Tín Ngạn, phát ra tiếng
không cần dùng nhiều khí lực như vậy, ngươi chỉ cần dùng dây thanh…” Nói tới
đây, Tần Thiên nhớ tới hắn căn bản không rõ “Dây thanh” là cái gì, không nghĩ
ngợi thêm, nàng cầm lấy tay hắn đặt lên dây thanh rung động trên cổ nàng…