Ads
Lời Đại phu nhân nói với
Tiểu Mai tựa như sét đánh ngang tai.
Tiểu Mai nhịn không được
kinh hô: “Phu nhân, vì sao? Vì sao Tiểu Đào có thể lưu lại, nô tỳ lại bị đem
bán đi?”
Đại phu nhân ở trên bàn
gỗ dùng sức đập tay xuống, làm lắc lư chung trà trên mặt bàn, bà nhìn Tiểu Mai
cười lạnh nói: “Ta bình sinh ghét nhất kẻ bội bạc, lúc trước các ngươi nếu gặp
phải việc này, coi như có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, há có thể thời
điểm xảy ra tai vạ, lại bán đứng đối phương để đổi lấy bình an của bản thân?
Nay Tiểu Đào một mình liểu chết đổi lấy phúc khí, ngươi cũng không biết xấu hổ
yên tâm thoải mái cùng nàng hưởng chung cái phúc khí này”.
Thanh âm đầy nhịp điệu,
rất có khí thế.
Mấy lời này nói ra khiến
Tiểu Mai xấu hổ không sao chịu nổi.
Nguyệt nương hướng về
phía nhóm ma ma ra hiệu, tiến lên kéo Tiểu Mai. Tiểu Mai vừa vội vừa sợ, luôn
miệng cầu xin. Nhưng Đại phu nhân chỉ cúi đầu uống trà, mày cũng không nâng lên
một chút.
Dưới tình thế cấp bách,
Tiểu Mai quay ra cầu cứu Tần Thiên: “Tiểu Đào, Tiểu Đào, ngươi giúp ta van cầu
phu nhân đi. Ngươi niệm tình ta lúc trước chiếu cố ngươi… Ta cũng không muốn
ngươi bị bán đi, nhưng mà ta sợ hãi mà, Tiểu Đào…”
Tiểu Mai than thở khóc
lóc.
Tần Thiên nhìn bộ dạng
của nàng, có chút mềm lòng, nàng ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân thử nói một câu:
“Phu nhân…”
Lời còn đang nói dở, phu
nhân bỗng nhiên dùng sức ném chung trà đang cầm trong tay, chỉ vào Tần Thiên
lạnh lùng nói: “Ngươi câm miệng, ngươi nghĩ rằng mình có thân phận thế nào, nơi
này không có chỗ cho ngươi nói chuyện”.
Tần Thiên sợ tới mức toàn
thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu, cũng không dám nhiều lời.
Bên kia, ma ma đã đem
Tiểu Mai lôi ra ngoài.
Trong phòng, Nguyệt nương
phân phó bọn nha hoàn thu dọn. Tần Thiên cúi đầu quỳ trên mặt đất, động cũng
không dám động. Nhất thời không có ai để ý đến nàng.
Nàng quỳ đến xương sống
thắt lưng đều đau mỏi, thời điểm nghĩ chắc người khác đã quên mất mình, bỗng
nhiên Đại phu nhân cất tiếng: “Nguyệt nương, ngươi đi nói với ma ma quản sự một
câu, đem Tiểu Đào điều đến viện của ta. Từ nay về sau, Tiểu Đào sẽ là nha hoàn
tam đẳng trong viện của ta”.
Tần Thiên ngẩn ra.
Nàng … nàng đây là thăng
chức?
Có thể từ nha đầu trong
phòng giặt trở thành nha hoàn trong viện của phu nhân, chẳng những tiền lương
được nhiều thêm, quan trọng là nàng có thể thường xuyên diện kiến phu nhân, sau
này muốn chuộc thân sẽ có cơ hội.
Tuy rằng làm nha hoàn ở
viện phu nhân sẽ phức tạp hơn ở phòng giặt nhiều, nhưng mà trả giá như vậy cũng
thật đáng.
Lập tức, Tần Thiên thành
tâm thành ý dập đầu trước Đại phu nhân: “Tạ phu nhân đề bạt”.
Đại phu nhân nặng nề ừ
một tiếng, lại nói: “Về sau ở trong phủ phải tuân thủ quy củ, nếu giống như hôm
nay không biết trên biết dưới, ta sẽ không tha cho ngươi”.
“Vâng”. Tần Thiên nín thở
trả lời.
“Việc ngày hôm nay ai
cũng không được nói ra, nếu để lộ ra ngoài xảy ra chuyện gì, chớ trách ta không
niệm tình chủ tớ”. Lời này Đại phu nhân hướng về phía hạ nhân có mặt trong
phòng nói. Lời nói đơn giản nhưng mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, khiến người
khác cảm thấy uy nghiêm mà e sợ.
Bọn hạ nhân nhất tề quỳ
xuống, đồng thanh vâng dạ.
Hôm nay để không bị đem
bán đi, Tần Thiên bất đắc dĩ đem tình hình thực tế nói ra, vốn đang lo lắng
nhiều người như vậy nghe được, rất nhanh sẽ rơi vào tai Lý di nương, đến lúc đó
còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Phải biết rằng, Lý
di nương tuy chỉ là thiếp, nhưng ở trong phủ địa vị không kém so với đương gia
Đại phu nhân. Theo đạo lý, thiết thấp thấp hèn, căn bản không thể cùng chính
thất so sánh, nhưng tình hình trong trang phủ lại khác.
Đại phu nhân tuy rằng là
chính thất, có năng lực, có quyết đoán, nhưng bà có một nhược điểm: Người con
trai duy nhất của Đại phu nhân – Trang Tín Ngạn bẩm sinh bị điếc.
Mà con trai của Lý di
nương, Trang Tín Xuyên kém Trang Tín Ngạn một tuổi, lại là một người khỏe mạnh
lanh lẹ thông minh.
Lúc trước Đại phu nhân vì
họ còn nhỏ, nên bất đắc dĩ đứng ra chưởng quản. Nay bọn nhỏ chậm rãi lớn lên,
Thịnh Thế Trà Hành tự nhiên sẽ do con cháu quản lý.
Cứ như vậy, vấn đề liền nảy sinh.
Con trai của chính thất
đáng ra là người thừa kế thì bị điếc, không thể nghe, không thể nói, người như
vậy có thể trở thành đương gia sao?
Như vậy, con trai Lý di
nương, Trang Tín Xuyên thừa kế Thịnh Thế Trà Hành tựa hồ là chuyện tình không
thể trì hoãn.
Huống chi Lý di nương còn
có nhà mẹ đẻ phía sau làm chỗ dựa.
Tỷ tỷ của Lý di nương gả
cho một nho sinh, kết quả người này đi thi trúng cử nhân, mưu chức quan, hiện
tại là đồng tri châu đại nhân của Dương Thành.
Trong Trà Hành rất nhiều
việc cần sự hỗ trợ của quan lại, do đó cũng trở thành chỗ dựa của Lý di nương.
Cho nên, Lý di nương tuy
rằng chỉ là thiếp thất, lại hoàn toàn có thể cùng Đại phu sánh vai trong trang
phủ.
Nếu như bị nàng biết việc
này, bản thân mình làm sao thoát khỏi?
Lời nói của Đại phu nhân,
mặc kệ có xuất phát từ tâm tư muốn giúp nàng hay không, Tần Thiên vẫn rất cảm
kích.
Tiếp đó, Đại phu nhân lại
hỏi tuổi tác của nàng, Tần Thiên ngày đó đã nghe Tiểu Mai nói qua, dựa theo đó
mà nói chi tiết cụ thể.
Sau Đại phu nhân lại biết
được tên nàng vốn là Tần Thiên, nhân tiện nói: “Tần Thiên, tuy trời nắng nhưng
đem lại không khí vui mừng, tên rất hay. Về sau cứ gọi ngươi là Tần Thiên đi.
Tiểu Đào tên cũng quá tục”.
Tên Tiểu Đào này thời
điểm nàng vừa vào phủ Tống ma ma thuận miệng gọi, tự nhiên thành tên mới của
nàng.
Có thể được dùng tên
thật, Tần Thiên tất nhiên cao hứng, lại lạy tạ phu nhân. Nguyệt nương thấy phu
nhân mệt mỏi, liền sai Tần Thiên lui xuống.
Trước khi rời đi, Đại phu
nhân còn thưởng cho Tần Thiên hai mươi quan tiền, thật ngoài ý muốn của nàng.
Nguyệt nương theo Tần
Thiên ra ngoài, lén lút nói với nàng: “Phu nhân rất ít quản việc này, có thể
thấy được người coi trọng ngươi, ngươi về sau cần nhớ rõ điểm này”.
Tần Thiên lập tức gật
đầu.
Nếu vào làm việc ở viện
Đại phu nhân, tự nhiên về sau vì bà mà suy nghĩ, đó là đạo đức nghề nghiệp của
nàng.
Nguyệt nương lại gọi một
nha đầu đến, bảo nàng đi đến phòng giặt, nói với Tống ma ma một tiếng, sau đó
phân phó một ma ma để giáo huấn nàng quy củ trong viện.
Đang nói, bỗng nhiên từ
đại môn truyền đến tiếng nha hoàn thông báo: “Lý di nương cùng Nhị thiếu gia
đến”.
Nguyệt nương ngẩn ra, vẫy
tay kêu ma ma mang nàng lui xuống.
Tần Thiên xoay người,
nhìn thấy một đám nha hoàn bao quanh một nam một nữ tiến vào trong viện.
Nữ tử hơn ba mươi tuổi,
mặc một kiện áo màu lam thêu hoa bằng chỉ tơ màu đen cùng màu với đế giày, váy
dài màu trắng, tóc đen dài vấn kiểu, trên cắm mấy cây trâm phỉ thúy nạm vàng,
trước ngực đeo một chuỗi hạt châu phỉ thúy xanh biếc.
Nữ tử mặt mày quyến rũ,
khóe miệng giống như hàm chứa ý cười, nhưng trong ánh mắt lưu chuyển có tia sắc
bén cùng ý tứ hàm xúc, khiến người khác vừa thấy đã cảm giác là một người không
dễ sống chung.
Tần Thiên biết, đó chính
là thiếp thất có thể sánh vai cùng chính thất, Lý di nương.
Nàng ta hơi hơi nghiêng đầu chậm rãi đi vào, đến chỗ nha hoàn hướng nàng ta
hành lễ, nàng ta mang theo ý cười, đuôi lông mày nhướn cao.
Một gã nam tử trẻ tuổi
đang nâng tay trái nàng ta.
Tần Thiên liếc xem qua,
không khỏi giật mình.
Nam tử ước chừng mười
tám, mười chín tuổi. Thân mặc áo bào màu lam hoa thêu trên vạt áo, tay áo dài
rộng càng khiến hắn cao lớn ngọc thụ lâm phong, hơn nữa khuôn mặt trắng nõn,
mặt mày tuấn lãng, nghiễm nhiên là mỹ nam tử chỉ có trong tranh vẽ thời xưa.
Chỉ là, nam tử này ánh
mắt rất ngoan lệ, môi quá bạc, ẩn ẩn làm cho người ta có cảm giác không tốt.
Nhưng cảm giác này cũng không làm tổn hại đến sự tao nhã của hắn, ngược lại còn
làm tăng thêm chút khí chất đặc biệt.
Không cần hỏi, Tần Thiên
cũng biết, đây là đương gia tương lai trong truyền thuyết, Nhị thiếu gia trang
phủ Trang Tín Xuyên.