Ads
Cùng lúc đó, Tam di thái
thái tâm tình tích tụ đến tâm sự với Nhị di thái thái, nói về việc Tần Thiên
muốn kiểm toán.
“Sớm biết như vậy, lúc
trước ta đã không mua những thứ kia, hiện tại cũng sẽ không khiến người khác
chê cười.” Tam di thái thái liên thanh thở dài.
Nhị di thái thái nhãn
châu chuyển động, nặng nề mà vỗ bàn: “Xảo Vân, ngươi bị nhi tức của ngươi lừa
rồi! Nàng ta cùng nha đầu chết tiệt kia hợp nhau tính kế ngươi đó!”
Tam di thái thái cả kinh
nói: “Sao lại nói như vậy?”
“Ngươi ngẫm lại xem, nha
đầu chết tiệt kia cùng nhi tức của ngươi quan hệ vô cùng tốt, lúc trước luôn
tin tưởng nhi tức ngươi, do đó nha đầu chết tiệt kia mới đưa quyền quản lý hậu
viện giao cho nàng ta, đã khá lâu như vậy, cũng không gặp nàng ta điều tra kiểm
toán, sao lúc này bỗng nhiên lại làm như vậy, nhất định là nhi tức ngươi đã đem
sự tình nói cho nàng biết, hai người hợp lực đối phó ngươi !” Nhị di thái thái
mở to hai mắt nhìn, vỗ bàn!
“Cái gì? Nghiên Hạnh dám
đối với ta như vậy?” Tam di thái thái cắn răng đứng lên, nàng vốn là lòng tích
tụ uất ức, không biết nên phát tiết thế nào, nay nghe Nhị di thái thái nói như
vậy, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là có chuyện như vậy! Tần Thiên thì nàng
không dám chọc, nhưng Phương Nghiên Hạnh thì giống như đồ ăn nàng có thể xơi
trọn! Lập tức, nàng cầm trong tay khăn lụa vung lên: “Ta tìm nàng tính sổ!” Nói
xong, một bên thấp giọng mắng, một bên vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng chân trước vừa đi,
Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân sau lưng tiến vào, hai người quay đầu nhìn Tam
di thái thái vội vã như bị lửa liếm mông chạy đi, Lưu Bích Quân hỏi: “Nàng ta
làm sao vậy?”
Nhị di thái thái nhíu mày
cười: “Tam phòng có trò hay để xem rồi!” Tiếp theo sắc mặt trầm xuống: “Ta thật
muốn nhìn xem, Phương Nghiên Hạnh này về sau còn có dám giúp nàng ta quản gia
hay không! Vị trí quản gia sớm hay muộn ta cũng phải đoạt lại!”
Hai người đi vào phân
biệt ngồi xuống, Nhị di thái thái nhìn về phía Trang Minh Hỉ: “Hôm nay sao con
không đến Trà Hành giúp ca ca!”
Trang Minh Hỉ thản nhiên
nói: “Nương đã quên rồi sao? Tần Thiên đã trở lại, Đại nương từng nói qua, Tần
Thiên sau khi trở về Trà Hành sẽ không cần tới con nữa!”
“Tần Thiên này thật sự là
sao chổi mà!” Nhị di thái thái vẻ mặt phẫn hận: “Nàng một ngày còn ở Trang phủ,
chúng ta một ngày cũng đừng nghĩ tới việc xuất đầu lộ diện!”
Lưu Bích Quân liếc mắt
nhìn Trang Minh Hỉ, bỗng nhiên cười nói: “Nương, người muốn đối phó với Tần
Thiên rất dễ dàng, trước mắt đã có một cơ hội tốt!”
“Cơ hội gì?” Nhị di thái
thái vui vẻ hỏi.
Trang Minh Hỉ trong lòng
biết rõ ràng, cũng không động thần sắc, bưng chén trà chậm chạp uống.
Lưu Bích Quân khóe miệng
hàm chứa một tia cười ái muội: “Có điều nếu con nói ra, sợ sẽ đắc tội tiểu cô!”
Nhị di thái thái quay đầu
nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt một cái, lại quay đầu nói với Bích Quân: “Đều là
người một nhà, có cái gì đắc tội với không đắc tội chứ, nói đi.”
Trang Minh Hỉ khóe miệng
tràn ra một tia thản nhiên cười lạnh.
Lưu Bích Quân khóe miệng
tươi cười càng sâu sắc: “Tần Thiên cùng Tạ gia công tử một mình ở chung mấy
ngày mấy đêm, đổi lại là phủ khác, nhất định sẽ bị hưu!”
“Nhưng phu nhân đã nói
rõ, không cho phép nhắc lại việc này nữa!” Nhị di thái thái nhíu mày, tiếp theo
cắn răng nói: “Cũng không biết nha đầu chết tiệt kia cho bọn họ uống bùa mê gì,
một người rồi lại hai người đều bảo hộ nàng ta như vậy!”
“Nương, phu nhân bảo hộ
nàng là vì bà còn chưa rõ ràng chuyện này lợi hại ra sao! Bà ngốc lăng trốn
trong nhà, hiểu biết không còn thông linh như trước kia nữa! Nếu toàn Dương
Thành mọi người đều biết việc này, đều sẽ đàm tiếu về Trang phủ, thậm chí có
thể chỉ vào mũi Tần Thiên mà chửi mắng! Cho dù Đại phu nhân còn ngồi yên, nhưng
dòng họ Trang thị cũng chịu không nỏi! Đến lúc đó là kết cục gì, không phải
sáng tỏ sao?”
Lưu Bích Quân cười nói.
Nhị di thái thái suy
nghĩ, hai mắt sáng ngời: “Ý kiến hay!”
“Có điều” Lưu Bích Quân
dùng khăn tay che miệng lại, giấu không được vẻ vui sướng khi người gặp họa:
“Tần Thiên sau khi rời khỏi Trang phủ, có lẽ sẽ bước vào Tạ gia, tiểu cô và Tần
Thiên thật là có duyên, đến đâu cũng đều có thể nhìn thấy nàng!”
Tần Thiên lợi hại như
thế, về sau nữ nhi vào cửa cũng thật phiền toái!
Nhưng Tần Thiên nếu không
đi, con sao có thể trở thành đương gia?
Nghĩ vậy, Nhị di thái
thái quay đầu nói với Trang Minh Hỉ: “Minh Hỉ tương lai con sẽ là chính thất,
không cần phải sợ tiểu thiếp kia!”
Trang Minh Hỉ cười lạnh,
chính thất? Chính thất gì chứ? Người ta căn bản là không muốn cưới ta! Các
ngươi cứng rắn quăng ta qua đó, còn trông cậy ta đấu với Tần Thiên?
Lúc này, đối với người
nhà đã hoàn toàn hết hy vọng.
“Con trở về phòng đây.”
Trang Minh Hỉ đứng lên, ra cửa phòng.
Phía sau truyền đến tiếng
mẫu thân kêu gọi: “Minh Hỉ, Minh Hỉ!”
Cùng với thanh âm mơ mơ
hồ hồ của Lưu Bích Quân: “Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hắt đi vậy, …”
Trang Minh Hỉ trong lòng
đau xót, bước ra khỏi viện.
Trở lại sân viện của
mình, Hỉ Thước thần bí theo nàng vào phòng, quan sát cửa phòng một lúc, rồi đem
một phong thư đưa cho nàng: “Có người vừa mới đưa tới.”
Trang Minh Hỉ mở ra thấy,
mặt trên có mấy chữ to nét chữ hữu lực: “Đêm nay giờ Tuất, gặp ở chỗ cũ.”
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu,
hai mắt không ngừng lóe ra.
Tần Thiên cùng Trang Tín
Ngạn mang theo vài người đi vào nhà của Lưu lão đầu.
Bất quá mới rời đi ba
tháng, Lưu gia một mảnh thảm đạm, trong phòng âm khí nặng nề, đồ vật phủ bụi,
cỏ dại sinh sôi, cảnh tượng suy bại.
Lưu Dần cùng thê tử Lí
thị mặc đồ tang quỳ gối trước linh đường, thấy người của Trang phủ tới, Lưu Dần
đứng lên lau trên mặt nước mắt đón đi lên.
Song phương thi lễ, Lưu
Dần thần sắc thản nhiên: “Đại thiếu phu nhân có tâm .”
Trong đầu hồi tưởng lại
lúc trước Trang Minh Hỉ đã thương nghị với hắn: “Lưu lão bản, bình tĩnh mà xem
xét, có Trà Hành nào có thể cho ngươi mua chịu trong năm tháng chứ? Đại tẩu
trước khi đi cũng không phân phó, nghĩ đến chắc cũng vì không muốn để tình
trạng tiếp diễn như vậy. Ca ca ta làm việc nóng vội, khiến lệnh tôn bệnh tình
nặng thêm, việc này là hắn không đúng, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, không
phải việc thiên kinh địa nghĩa sao? Trang phủ chúng ta đối với Lưu gia các
người coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, Lưu lão bản sao có thể không quan
tâm chạy đến Trà Hành náo loạn?”
Không sai, Thịnh Thế quả
thật không có nghĩa vụ cho hắn mua chịu, nhưng lúc trước Tần đương gia lại cho
hắn hy vọng này, nay thay đổi chủ ý cũng phải có một lời công đạo! Phụ thân bởi
vì việc này bệnh tình nặng thêm mà tử vong, nàng bây giờ còn tới làm cái gì?
Vốn đối với Tần Thiên
trong lòng cảm kích, bởi vì tràng biến cố này mà hoàn toàn biến mất.
Có điều Trang phủ cuối
cùng quả thật tốn không ít bạc vì phụ thân chữa bệnh, hắn cũng không thể không
nể mặt đối phương.
Đành đối phó ôn hòa như
vậy.
Bên này, Trang Tín Ngạn
sau khi tiến vào, liền đi đến trước linh đường thắp một nén hương cho Lưu lão
đầu. Hắn hiện tại chỉ biết nói chút lời đơn giản, hơn nữa phát âm không chuẩn,
trừ bỏ Tần Thiên là người nghe đã quen, người khác bình thường đều nghe không
hiểu, hắn từng thử qua trước mặt Hải Phú, Hải Phú cũng là nghe mà mang máng
đoán ra, rất nhiều thời điểm đều không hiểu ý tứ của hắn.
Cho nên trước mặt người
bên ngoài, hắn vẫn không muốn phát ra tiếng, khiến người khác chê cười.
Tuy rằng hắn không nói
được mấy lời có thể an ủi lòng người, nhưng vẻ mặt hắn túc mục, cùng với tư
thái đầy thành ý, đã thành công chiếm được hảo cảm của người trong Lưu gia.
Lưu Dần vốn đối với thiếu
gia bị tàn tật tràn đầy đồng tình, lúc này cũng nghĩ tới tâm bệnh của Trang
phủ, tiến lên hướng Trang Tín Ngạn hoàn lễ.
Đôi bên trong lúc đó
không khí lãnh đạm xấu hổ bởi vậy mà dịu đi không ít.