Ads
Tần Thiên cùng các nha
hoàn nâng đỡ Đại phu nhân trở lại Thanh Âm viện, vừa mới vào phòng, Đại phu
nhân liền mở mắt, nhướn mày, ôm ngực há miệng phun ra một búng máu.
“Phu nhân, phu nhân…” Các
nha hoàn sợ ngây người, hoang mang rối loạn vội vàng đem Đại phu nhân đến
giường. Lúc này, Trang Tín Ngạn cùng Chu đại phu bước vào phòng, hai người thấy
tình cảnh như vậy cũng vội vàng đi tới.
Bên này, Hải Phú trả lời
câu hỏi của Nguyệt Nương: “Đại thiếu gia thấy sự tình không tốt, lại sợ Đại phu
nhân thân thể không chịu nổi, một bên sai con thông báo để Tần Thiên bảo Đại
phu nhân giả bộ bất tỉnh tạm thời tránh qua bên đây, một bên lại phái người đi
thỉnh Chu đại phu.”
Nguyệt Nương vuốt vuốt
ngực, vẫn còn thất kinh nói: “Thật may có Đại thiếu gia, Đại thiếu gia nghĩ
thực chu đáo…” Tiếp theo lại cảm thấy đau lòng, nếu không phải Đại thiếu gia
thân có tàn tật, phu nhân làm sao bị người khác bức đến nước này? Luận tư chất,
luận tài cán, ai có thể cùng Đại thiếu gia so sánh?
Bên kia, Chu đại phu bắt
mạch cho Đại phu nhân, Tần Thiên thấy hắn lại thở dài, nhíu mày, một lòng lo
lắng hỏi, “Chu đại phu, phu nhân có sao không?”
Trang Tín Ngạn cũng đứng
ở một bên khẩn trương nhìn Chu đại phu.
Chu đại phu bắt mạch
xong, nói: “Bệnh tình phu nhân vốn cần được tĩnh dưỡng, nay lại bị kích thích,
can âm hư, tâm hoả vượng, cũng may Đại phu nhân vừa rồi phun ra máu tụ ở trong
ngực, nếu không, lần này bệnh tình thật sự khó cứu chữa! Lão phu sẽ kê đơn,
giúp phu nhân điều dưỡng thật tốt, trong một thời gian dài, nhớ lấy không thể
lại chịu đựng kích thích, bệnh tình có thể sẽ tăng thêm…” Nói tới đây, Chu đại
phu không nói thêm gì nữa, nhưng ai cũng đều có thể hiểu biết ý tứ của hắn, mọi
người trên mặt cũng không khỏi toát ra thần sắc lo lắng.
Lam Sơn phụ giúp Chu đại
phu viết đơn thuốc, Nguyệt Nương thưởng bạc, lại dặn dò một hồi, rồi mới sai
người đi xuống bốc thuốc.
Trong phòng chỉ còn lại
Tần Thiên, Trang Tín Ngạn, Đại phu nhân, cùng mẫu tử Nguyệt Nương, Hải Phú. Hải
Phú đã giúp Trang Tín Ngạn bày giấy bút, mài mực. Trang Tín Ngạn đi đến trước
bàn, nhấc bút lên vừa định viết, bỗng nhiên quay đầu chần chờ nhìn thoáng qua
Tần Thiên.
Tần Thiên làm sao không
rõ ý tứ của hắn, đang chuẩn bị biết điều lui ra nhưng Đại phu nhân lại mở miệng
nói: “Tần Thiên, ngươi ở lại đi.”
Tần Thiên đứng ở nơi đó,
nhìn nhìn Đại phu nhân, lại nhìn nhìn Trang Tín Ngạn, chỉ cảm thấy đi cũng
không được ở lại cũng không xong.
Đại phu nhân sắc mặt vẫn
tái nhợt, bà giãy dụa đứng lên, mặt hướng Trang Tín Ngạn, “Tín Ngạn, ngươi đã
quên nương cùng ngươi đã nói cái gì?” Nguyệt Nương thấy phu nhân vất vả, vội
vàng lấy gối chèn vào sau lưng phu nhân, giúp bà dựa vào thoải mái hơn.
Trang Tín Ngạn nhìn Đại
phu nhân một cái, lại xoay mặt hướng nhìn về Hải Phú ra hiệu. Hải Phú hiểu được
ý tứ của hắn, trừ bỏ hắn, Nguyệt Nương cùng với Đại phu nhân, trước mặt người
ngoài, Trang Tín Ngạn nói chuyện với ai, đều do Hải Phú đem lời người khác nói
ghi lại rồi cho hắn xem, nhằm che giấu việc Trang Tín Ngạn biết đọc môi ngữ.
Hải Phú tiến lên viết
xuống trên giấy lời Đại phu nhân vừa nói, đưa cho Trang Tín Ngạn xem qua. Đại
phu nhân ở bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng thở dài một tiếng.
Từ sau khi học được môi
ngữ, điều này giống như là bùa hộ mạng của hắn vậy. Có thể giúp hắn im ắng phân
rõ người bên cạnh có trung lương hay không, cũng bởi vậy thấy lòng người quá
hiểm ác, dễ thay đổi, khiến hắn không dám dễ dàng tin cậy một người nào, cũng
không muốn bí mật này bị bại lộ dễ dàng. Đại phu nhân nghĩ rằng, xem ra muốn
con hoàn toàn tín nhiệm Tần Thiên, chắc còn phải từ từ.
Về phần vì sao muốn cho
Trang Tín Ngạn tín nhiệm Tần Thiên, suy nghĩ của Đại phu nhân rất đơn giản. Bà
thấy Tần Thiên có thiên phú về kinh thương, cảm thấy có thể bồi dưỡng, về sau
nhất định sẽ trở thành người đắc lực cho Trà Hành, mà Trang Tín Ngạn đối với
các việc ở Trà Hành cũng có rất nhiều ý tưởng hay. Nếu để cho con mình tín
nhiệm Tần Thiên, thì đương nhiên là tốt nhất.
Một bên Tần Thiên thấy
Trang Tín Ngạn không hề có vẻ khác thường gì, đành ở lại. Nàng thấy Trang Tín
Ngạn đề bút trên giấy viết ra chữ, bởi vì cách hơi xa, thấy không rõ hắn đang
viết cái gì.
Viết xong, Hải Phú chuẩn
bị cầm tờ giấy đưa cho Đại phu nhân xem, Đại phu nhân tay đưa ra ngăn trở hắn:
“Đọc lên đi.”
Hải Phú lĩnh mệnh, thì
thầm: “Chuyện lần này, Tín Ngạn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, bất quá cần
thời gian vài ngày.”
Lời này vừa nói ra, mọi
người đều nhìn về phía Trang Tín Ngạn, mặt lộ vẻ vui mừng. Tần Thiên đối với
các dòng họ cùng với chế độ kế thừa trong cổ đại cũng không hiểu biết lắm, cho
nên tạm thời cũng nghĩ không ra biện pháp giải quyết, thấy Trang Tín Ngạn lúc
trước đã âm thầm vô thanh vô tức an bài mọi sự thật tốt, hiện tại đã nghĩ ra
biện pháp giải quyết nhanh như vậy, không khỏi thầm than Nguyệt Nương các nàng
quả nhiên nói không sai, Trang Tín Ngạn tuy có tàn tật, nhưng suy nghĩ vô cùng
thông minh linh hoạt.
Đại phu nhân vui vẻ nói:
“Có phương pháp gì, nói mau.”
Trang Tín Ngạn vừa định
viết lên giấy, đã thấy Lam Sơn vẻ mặt lo lắng từ bên ngoài đi vào, “Phu nhân,
Nhị di thái thái mang theo Hồ đại nhân cùng với các vị Tông gia lão gia đang
hướng về bên này!”
Nguyệt Nương đi đến cửa
sổ chỗ nhìn, quay đầu tức giận nói: “Nhị di thái thái này, quả thực bức người
quá đáng, biết rõ phu nhân ngất xỉu rồi, còn không chịu buông tha phu nhân!”
Đại phu nhân hừ lạnh một
tiếng, nhìn về phía Tần Thiên, nói: “Tần Thiên, ngươi tới đỡ ta nằm xuống.”
Tần Thiên đi qua, lúc đỡ
phu nhân nằm xuống, phu nhân bỗng nhiên bắt lấy tay nàng nói: “Nhớ kỹ, ta hôn
mê vẫn chưa tỉnh lại!” Bà nhìn Tần Thiên, thực nghiêm túc nói: “Tần Thiên, ta
biết ngươi là người can đảm mạnh mẽ, điểm này, trong viện không có nha hoàn nào
được như ngươi, cho nên, ta muốn ngươi ra mặt đuổi những người đó đi, ngươi có
sợ không?”
Tần Thiên nắm chặt tay
Đại phu nhân, thật sự nói: “Tần Thiên không sợ.” Quyết không lùi bước, cho dù
là vì chính mình, cũng không thể làm cho Nhị phòng thực hiện được âm mưu!
Đại phu nhân cười cười,
“Ngươi có biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào không?”
“Tần Thiên biết.”
Đại phu nhân gật đầu, lại
nhìn về phía Trang Tín Ngạn: “Tín Ngạn, ta muốn ngươi đi cùng Tần Thiên, Tần
Thiên tuy rằng gan lớn, nhưng chung quy cũng chỉ là một nha hoàn, có ngươi ở
bên cạnh nàng, cũng có thể khiến cho Nhị di thái thái có chút cố kỵ.”
Trang Tín Ngạn nhìn Tần
Thiên liếc mắt một cái, gật đầu.
Bên ngoài, Nhị di thái
thái một bên dẫn Hồ đại nhân cùng mấy vị trưởng bối trong dòng họ đi đến Thanh
Âm viện, một bên nói: “Đại nhân, Thúc công, hôm nay mọi người nhất định phải
giúp chúng ta chủ trì công đạo, đừng để cho Đại tỷ thực hiện được gian kế.”
Thúc công Trang Thành Chí
được Trang Thủ Kính nâng đỡ run rẩy đi tới, hắn nhìn Nhị di thái thái nói: “Tú
Mai, ngươi yên tâm, nếu đáp ứng ngươi rồi, ta thân là tộc trưởng, nhất định sẽ
vì con cháu Trang phủ làm chủ!”
Nhị di thái thái đắc ý
cười, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào Thanh Âm viện.
Tam di thái thái mang
theo nữ nhi cùng Phương thị tỷ đệ đi theo ở phía sau, Phương Nghiên Hạnh đi vài
bước rồi vọt tới bên cạnh Tam di thái thái, lôi kéo nàng nói: “Mẫu thân, vì sao
người lại nói như vậy? Vì sao đối nghịch với Đại nương? Đại nương mới là người
thật tâm đối đãi với chúng ta mà!”
Trang Minh Lan cũng nhìn
mẫu thân hai mắt đẫm lệ hỏi: “Nương, có phải Nhị nương lại lấy hôn sự của con
bức người !”
“Không chỉ là hôn sự của
con, còn có tiền đồ của ca ca con nữa, “Tam di thái thái lau lệ nơi khóe mắt,
“Ta biết là ta thật có lỗi với phu nhân, nhưng ta không có sự lựa chọn nào
khác.”
Phương Nghiên Hạnh nhìn
Tam di thái thái bộ dáng vô cùng đáng thương, nhất thời cũng không biết nên nói
gì.
Nhị di thái thái dẫn mọi
người đi vào Thanh Âm viện, liền thấy một đám nha hoàn ngăn ở trước cửa phòng
của Đại phu nhân. Đứng ở trước đám đông đó là Đại thiếu gia Trang Tín Ngạn,
cùng nha hoàn Tần Thiên mà nàng ta hận nghiến răng nghiến lợi.
“Cút ngay!” Nhị di thái
thái một bên vẫy tay, một bên lớn tiếng nói, “Hồ đại nhân muốn đi vấn an Đại
phu nhân, ai dám ngăn cản!”