Ads
Trên đỉnh lư hương khắc
ngân lưu hai chữ vàng “Song Phúc” hương khói lượn lờ, hương thơm thản nhiên
theo khói nhẹ tỏa ra tràn ngập đến từng ngõ ngách trong gian phòng.
Trên đầu giường đặt gần
lò sưởi có châm một ngọn nến, ánh sáng màu cam từ từ chiếu vào hai thân ảnh
đang nằm trên giường.
Tần Thiên và Trang Tín
Ngạn đều đắp chăn riêng, trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, làm cho người ta cả người
mềm nhũn, thoải mái nói không nên lời. Hai người nằm mặt đối mặt, mở to hai
mắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tuy rằng đều có chút ủ rũ, lại luyến tiếc đi
vào giấc ngủ.
Lại nói tiếp, đây là lần
đầu hai người đồng giường cộng chẩm, có điều không nghĩ tới lần đầu này lại là
ở Tạ gia.
“Ngủ đi, sáng mai còn
phải lên đường, chàng đã vài ngày không được nghỉ ngơi rồi.” Tần Thiên nhẹ
giọng nói.
Trang Tín Ngạn mỉm cười,
hắn xoay người, ghé vào trên giường, lấy ra giấy bút từ dưới gối đầu, xoát xoát
viết chữ. Hắn hạ rèm mi, sắc mặt ôn nhu, khóe môi nhếch lên cười yếu ớt, tóc
dài đen như mực theo động tác cúi xuống dưới của hắn, dưới ánh nến nhuộm đẫm
lưu tinh sắc thái, cảnh tượng này tựa như tranh thuỷ mặc thanh nhã tú trí,
khiến người ta kinh diễm, khiến người ta tán thưởng, khiến người ta sinh ra vô
hạn tình cảm đẹp đẽ.
Tần Thiên trong lòng ngọt
ngào, nhịn không được nghiêng đầu qua nhìn hắn đang viết cái gì.
“Ta luyến tiếc ngủ, ta
rất vui vẻ.”
Tiểu tử này… Tần Thiên
nhịn không được cười, nhìn hắn nói: “Đứa ngốc, về sau ngày còn dài …”
Chờ trở lại Trang phủ
rồi, bọn họ còn có thể có rất nhiều rất nhiều rất nhiều ngày tháng tốt đẹp. Vừa
nghĩ đến đây, Tần Thiên cũng nhịn không được vui vẻ, nàng nâng cằm cười, má lúm
đồng tiền nhộn nhạo vui vẻ. Nhìn thấy nàng bộ dáng đáng yêu xinh đẹp, Trang Tín
Ngạn vô cùng yêu thích, nhịn không được nghiêng đầu qua ở trên má lúm của nàng
hôn nhẹ một cái.
“Tín Ngạn, đây là ở Tạ
gia…” Nhìn hắn ánh mắt càng ngày càng nóng cháy, Tần Thiên mặt đỏ hồng sẵng
giọng.
“Ta chỉ ôm nàng một cái,
cái gì cũng không làm.” Trang Tín Ngạn viết xuống giấy, sau đó nâng mắt lên chờ
mong nhìn nàng.
Vốn Tần Thiên muốn cự
tuyệt, dù sao nam nhân rất dễ dàng xúc động. Nơi này là phòng ở dành cho khách
của Tạ gia, bọn họ thật sự nếu làm gì đó, làm dơ chăn chiếu sàng đan, người của
Tạ gia mà biết thì thật không còn mặt mũi. Nhưng vừa tiếp xúc với đôi con ngươi
trong suốt như lưu ly kia của Trang Tín Ngạn, Tần Thiên không thể nói nên lời
cự tuyệt. Nàng muốn cho hắn vui vẻ, muốn hắn cao hứng, không muốn nhìn thấy hắn
thất vọng.
“Chàng cần phải nhớ kỹ
nơi này là phòng dành cho khách của Tạ gia.” Tần Thiên cảnh cáo một câu, thấy
Trang Tín Ngạn gật đầu như gà mổ thóc. Tần Thiên cười cười, vén chăn của mình
ra, chui vào trong chăn của hắn. Hắn hai tay vòng qua, liền đem nàng gắt gao ôm
vào trong lòng, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Tần Thiên gắt gao dán tại
trong lòng hắn, ôm ấp của hắn rộng lớn, cơ ngực rắn chắc, có cảm giác rất an
toàn. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười, hắn cảm giác được, cũng cúi đầu xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, tình ý kéo dài. Sau đó, hắn hôn lên cái trán của nàng, hôn
lên ánh mắt của nàng, lại hôn lên cái mũi của nàng, trong lòng yêu thương càng
nồng đậm, hận không thể đem nàng hòa tan vào trong ngực. Nùng tình mật ý như thế,
làm cho Tần Thiên cũng nhịn không được, vươn đầu ở trên đôi môi hồng nhạt của
hắn hôn nhẹ một cái. Hắn nhếch môi cười cười, dường như thực vui vẻ, sau đó cúi
đầu, hung mãnh hôn môi của nàng. Một nụ hôn lửa nóng kéo dài, nhanh chóng thiêu
đốt nhiệt độ cơ thể của hai người. Thời điểm Trang Tín Ngạn dường như càng ngày
càng không thể khống chế được mình, bỗng nhiên , hai người đều có chút đầu váng
mắt hoa, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ, một cảm giác nặng nề mệt mỏi bỗng
nhiên ập đến. Mơ mơ hồ hồ , hai người cứ như vậy ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Cảm giác này khiến hai
người ngủ thẳng đến tận hừng đông. Khi tỉnh lại, hai người đều có chút đau đầu,
đối với chuyện tối hôm qua có chút mơ mơ màng màng. Hai người chỉ cho là mấy
ngày này quá mệt mỏi, cũng không để ý nhiều.
Có điều vửa mở mắt ra đã
nhìn thấy đối phương, làm cho hai người vui vẻ không thôi, thừa dịp nha hoàn
còn chưa tiến vào, Trang Tín Ngạn thành thật không hề khách khí hôn Tần Thiên
một phen, thẳng tới khi nha hoàn gõ cửa mới lưu luyến buông nàng ra. Hai người
nhìn đối phương cười, trong lòng ngọt ngào đến phát ngấy.
Hội chùa Đan Chu được cử
hành ở bên cạnh thần miếu Đan Chu Y Luân Bối Nhĩ. Khoảng cách từ Quy Phục thành
đến Y Luân Bối Nhĩ ước chừng mất bốn năm ngày lộ trình. Cho nên sáng sớm hôm sau,
mấy người Tần Thiên và người của Tạ gia cùng nhau ngồi xe ngựa xuất phát đến
thảo nguyên.
Tần Thiên gọi người mang
theo trân bảo tài vật đã chuẩn bị dể dâng lên quý tộc Khương nhân, thời điểm
lúc người của Thịnh Thế thu xếp mấy thứ này, Tạ Văn Tuyển có phái người ở bên
cạnh nhìn qua, thông qua hạ nhân hồi báo, cũng không phát hiện ra đại lễ “Độc
nhất vô nhị” gì. Thịnh Thế mang đến trân bảo tuy rằng xem như quý báu, nhưng
trong mắt bọn họ cũng không đáng bao nhiêu. Bởi vậy, Tạ Văn Tuyển đối với sự
hợp tác lần này với Thịnh Thế càng thêm không có tin tưởng.
Mà bên này, Tần Thiên lại
lặng lẽ gọi Phạm Thiên sang một bên, đưa cho hắn một bao nhỏ, rồi phân phó một
lúc. Phạm Thiên nhìn vật trong tay, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, cũng không
dám có nửa điểm vi phạm.
Với lộ trình này, Tạ Đình
Quân yêu cầu Trang Tín Ngạn cưỡi ngựa, nói cái gì “Trên thảo nguyên không có
nam nhi ngồi xe ngựa.” Tuy rằng Trang Tín Ngạn rất muốn ở cùng Tần Thiên, nhưng
bị ngữ khí của hắn khích tướng, đành cưỡi ngựa giống hắn.
Đoàn xe thêm tiểu đội do
Lâm tướng quân phái tới bảo hộ, tổng cộng có khoảng trăm người. Hành tẩu một
ngày ra khỏi Quy Phục, đi vào một mảnh hoang mạc. Giữa trưa tùy ý dùng cơm, đến
khi trời tối sầm mới dừng lại nghỉ ngơi. Lều trại mang theo chỉ có hạn, phu thê
Tần Thiên, Trang Tín Ngạn lại đành bị bắt tách ra. Bất quá bọn họ cũng biết đây
là việc không còn cách nào khác, cho nên chỉ có thể nhân lúc buổi tối cắm trại
nghỉ ngơi, hai người mới vụng trộm đến chỗ không người lặng lẽ nói chuyện.
Cứ như vậy đi khoảng năm
ngày, mới tới nơi.
Vừa tiến vào thảo nguyên
Y Luân Bối Nhĩ, liền có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt ở nơi này.
Đại mạc mênh mông vô
ngần, dọc theo đường đi hiếm thấy có người, chỉ ngẫu nhiên rải rác nhìn thấy
lều trại của Khương nhân bình dân, cùng với đàn ngựa, đàn bò. Nhưng đến nơi
đây, thường xuyên có thể thấy các đoàn xe đến từ các nơi. Tạ Uyển Quân dọc theo
đường đi tâm sự rất nhiều, ít khi mở miệng, hiện tại có lẽ cũng bị không khí
náo nhiệt này cuốn hút, nói cũng nhiều hơn.
Đối với Mạc Bắc, Tạ Uyển
Quân rõ ràng so với Tần Thiên quen thuộc hơn hẳn, nàng chỉ vào đoàn xe đủ loại
kiểu dáng bên ngoài nói cho Tần Thiên biết, đoàn xe này là của bộ lạc kia, đoàn
xe nọ là của bộ lạc này.
Tần Thiên hỏi: “Sao muội
biết?”
Tạ Uyển Quân nói với
nàng: “Trên thảo nguyên, các bộ lạc đều có minh kỳ (lá cờ) của riêng mình, chỉ
cần nhìn minh kỳ là biết. Bởi vì hội chùa lần này do Cáp Y Lạt Ma tự mình chủ
trì, cho nên các đại minh chủ trên thảo nguyên đều đến dự.”
Không chỉ như thế, Tần
Thiên còn được biết, tham gia còn có các minh vương quý tộc, cùng với các nam
nhi dũng sĩ dưới trướng. Bởi vì sau hội chùa đó là đại hội thi đấu thể thao
trên thảo nguyên. Các nam nhi dũng sĩ đều phải ở đây đấu các hạng mục như cưỡi
ngựa, bắn tên, đấu thương, người thắng cuối cùng, sẽ được Cáp Y Lạt Ma ban phát
kim đao, trở thành “Kim đao dũng sĩ” tiếng tăm lừng lẫy một năm mỗi năm một lần
trên thảo nguyên. Tóm lại, đây là một sự kiện vô cùng náo nhiệt. Đối với Tần
Thiên mà nói, người đến càng nhiều, đối với nàng càng có lợi!