Ads
Tần Thiên khập khiễng trở
lại sân viện Đại phu nhân, nghe thấy trong phòng phu nhân truyền ra tiếng cười
nói, hỏi Đan Nhi, mới biết được Tam phòng cùng Nhị phòng đều tới vấn an.
“Nhị di thái thái cũng
đến đây?” Tần Thiên tò mò hỏi.
Buổi chiều hai vị phu
nhân ở trong phòng lời qua tiếng lại, các nàng ở ngoài đều nghe thấy. Không
nghĩ tới vừa xoay người một cái lại đã hòa thuận vui vẻ như vậy.
Chẳng phải rất kỳ quái?
Đan Nhi hạ giọng nói:
“Đúng vậy, đều đến cả đây. Nhị di thái thái, Nhị thiếu gia cùng Tam tiểu thư”.
Tần Thiên đi xuống không
hỏi nữa, với tính tình của Nhị di thái thái, nhanh như vậy đã quay sang vấn an,
chỉ sợ có chuyện muốn nhờ vả.
Lúc này Đan Nhi rất nhanh
phát hiện chân Tần Thiên bị thương, đúng lúc đó Lam Sơn cũng hộ tống Đại thiếu
gia trở về, nàng ta nói với Nguyệt nương rằng Tần Thiên vì cứu Đại thiếu gia
nên bị thương. Nguyệt nương khen ngợi Tần Thiên vài câu, lại tặng dược cho
nàng. Tiếp đó bảo nàng đi nghỉ ngơi, không cần ở lại làm việc.
Tần Thiên trở lại phòng
mình, tắm giặt sạch sẽ, bôi dược xong liền nằm xuống nghỉ ngơi. Mơ mơ màng màng
tai nghe thấy thanh âm nha hoàn trong viện đưa người của Nhị phòng, Tam phòng
tiễn ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp, trong
viện cũng không có ai sai nàng chạy việc ngoài mấy việc nhẹ nhàng lặt vặt.
Nguyệt nương đem chuyện nàng bị thương bẩm báo lên Đại phu nhân, Đai phu nhân
thật cao hứng, triệu gọi nàng, khen nàng là nha đầu tốt bụng, còn thưởng cho
nàng món điểm tâm ngon lành.
Đại phu nhân vẫn sáng sớm
xuất môn, buổi tối thái dương xuống núi mới trở về, mệt mỏi sẽ miễn vấn an vào
buổi tối nhưng việc dùng cơm với Trang Tín Ngạn vẫn không hề thay đổi.
Hiện tại có hai gã sai
vặt theo bên người Trang Tín Ngạn. Nghe người ta nói, Thu Lan và Thải Hà hai
người bị đánh đến mức đau không xuống giường nổi. Bất quá, hạ nhân có quy củ
trong viện không phải là ít, chỉ là Tần Thiên có điểm kỳ quái, Đại phu nhân
tính tình thưởng phạt phân minh, sao không đem Thu Lan các nàng bán đi? Nhưng
rồi nàng lại nghĩ Đại phu nhân chắc có suy tính của bà, hơn nữa đây không phải
chuyện của nàng, nên cũng không nghĩ nhiều.
Cứ như vậy thoải mái qua
vài ngày, thoải mái đến mức Tần Thiên cho rằng làm nha hoàn cũng thật vui vẻ.
Bất quá nàng nghĩ về sau có thể sẽ bị chủ tử tùy tiện đem gả đi, lại không dám
lơi lỏng.
Mười ngày sau, chân của
Tần Thiên đã hoàn toàn phục hồi. Lúc này Nguyệt nương bắt đầu phân việc cho
nàng, việc thứ nhất, đó là buổi sáng đi theo Đại phu nhân đến Trà Hành.
Buổi sáng giờ mẹo thức
dậy, rửa mặt, làm mấy việc trong viện xong, ăn qua điểm tâm, sau đó hai khắc,
Đại phu nhân cùng Nguyệt nương cũng thu thập thỏa đáng đi ra.
Đại phu nhân ăn mặc rất
đơn giản, nhưng vô luận là vật liệu hay đường kim mũi chỉ đều phi thường tinh
mỹ, trang sức trên người tuy rằng không có vàng bạc lấp lánh, nhưng mỗi một
kiện đều là giá trị xa xỉ.
Nghiêm cẩn, trang trọng,
hơn nữa bà vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, khí thế đương gia chủ mẫu cứ như vậy mà
toát ra.
Xuất hành theo bà trừ bỏ
Tần Thiên còn có Lam Sơn, hai ma ma và hai gã sai vặt. Đoàn người đi ra khỏi
đại môn Trang phủ, Nguyệt nương đỡ Đại phu nhân bước lên xe ngựa đã đậu sẵn
trước đại môn.
Tần Thiên và Lam Sơn cùng
các ma ma đi theo bên cạnh xe ngựa, hai gã sai vặt đi đằng sau.
Đi vào dị thế này, đây là
lần đầu tiên Tần Thiên được ra đường, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng
phấn. Nàng theo sát xe ngựa, hai mắt lén lút đánh giá cảnh phố Dương Thành.
Dương Thành là trấn lớn ở
phía nam, sơn thanh thủy tú, phong cảnh như họa.
Trang phủ tọa lạc ở chỗ
phồn hoa nhất trong Dương Thành, đại môn nhà giàu cơ hồ chiếm cứ một con phố
dài này.
Trên phố có bốn đường xe
chạy, lúc này trời còn sớm, hai bên đường cái, các loại cao lâu, cửa hàng cái
gì cần có đều có đủ. Trên đường đã có mấy người bán hàng rong, bánh bao, bánh
nướng, mỳ sợi, nóng hôi hổi. Nhìn mấy người bán hàng rong vất vả khuôn mặt tươi
cười, nhưng cũng chính là một trong những cảnh tượng của Dương Thành phồn hoa.
Tần Thiên nhìn nhìn, bất
tri bất giác tươi cười.
Nàng thiên tính lạc quan,
gặp phải chuyện gian nan, nàng cũng có thể tìm được lý do an ủi bản thân, làm
cho chính mình vui vẻ. Chuyện người khác cảm thấy khó chịu, nàng vẫn có thể suy
nghĩ theo chiều hướng tốt.
Không phải chưa từng ăn
khổ chịu mệt, nhưng nàng luôn khiến bản thân sống với tâm trạng vui vẻ thoải
mái.
Làm cho nàng vui vẻ chỉ
đơn giản như vậy. Chỉ là một cảnh tượng thái bình, đã có thể khiến nàng từ nội
tâm phát ra tươi cười.
Xe vừa xuyên qua con phố
dài, phía trước bỗng nhiên rộng mở. Trước mặt có một con sông rộng, nước trong
vắt. Hai bờ sông ngập đầy màu xanh tươi mát, cảnh liễu mảnh mai. Trên sông có
vô số thuyền hoa ban công uốn lượn, rường cột trạm chỗ, tiếng nước khua bì bõm.
Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng ngư dân ca hát.
Qua vài ngày ở chung, Lam
Sơn rất thích Tần Thiên nhu thuận chịu khó. Lúc này, thấy Tần Thiên mở to hai
mắt nhìn, một bộ dáng tò mò mới mẻ, liền nhiệt tình nói cho nàng biết: “Đây là
hồ Bích Thủy, phía trước là Đại Vận Hà, có thể chứa được rất nhiều thuyền to.
Lá trà của Thịnh Thế chúng ta cũng thông qua cảng này vận chuyển đến các nơi.
Nói đến Thịnh Thế danh trà Hổ Khâu là có một không hai trên thiên hạ. Có câu
thơ: Hổ Khâu trễ xuất cốc vu hậu, bách thảo đấu phẩm giai vì khinh. Ý tứ là chỉ
cần trà Hổ Khâu vừa xuất hiện, các lá trà khác đều không thể so sánh được. Hàng
năm cống trà lên Thiên tử, Hổ Khâu bao giờ cũng chiếm một phần”.
Trong giọng nói Lam Sơn
tràn ngập tự hào.
Tần Thiên cười nói: “Sản
lượng Hổ Khâu khẳng định không nhiều đúng không?”
Lam Sơn ngạc nhiên nói:
“Sao ngươi biết?”
“Vật hiếm tất quý, nhất
định do cực kỳ hi hữu mới khiến người trong thiên hạ coi trọng”. Tần Thiên nói.
Lam Sơn có chút ngoài ý
muốn nhìn nàng một cái, “Lời ngươi nói thật đúng, cây trà Hổ khâu sinh trưởng
khó khăn, sản lượng cực ít, bất quá Thịnh Thế chúng ta mỗi ngày đều có biện
pháp thu mua được chè tươi, cho nên, trà Hổ Khâu chính là trấn điểm chi bảo của
Thịnh Thế chúng ta”.
Đại phu nhân cùng Nguyệt
nương ở trong xe ngựa nghe thấy các nàng nói chuyện, khiến cho Đại phu nhân suy
nghĩ, bà nhẹ nhàng thở dài: “Nhân sợ nổi danh trư sợ tráng, nay trà Hổ Khâu có
danh xưng “Thiên hạ trà” khiến cho quan phủ cùng các phú gia tranh nhau lừa
gạt, búp trà còn ở trên cây, đã muốn nhanh hái xuống. Năm vừa rồi số chè tươi
chúng ta thu được chỉ sợ ít hơn một nửa so với năm trước, đến năm nay không
biết sẽ như thế nào đây”.
Nguyệt nương trấn an nói:
“Phu nhân không nên gấp gáp, lão gia lúc sinh tiền cùng phương trượng chủ trì
khu vực trồng Hổ Khâu kết giao rất tốt, dù tình cảnh có thiếu thốn, phương
trượng cũng sẽ lưu lại mấy chục cân cho chúng ta”.
Đại phu nhân vẫn không
thể thoải mái nói: “Năm nay vì trà Hổ Khâu mà tình trạng này còn diễn ra mạnh
mẽ hơn. Nghe nói quan phủ còn đánh dấu niêm phong sẵn ở búp trà lúc còn đang
trên cây, còn bởi vì vậy mà có xung đột với các tăng nhân, ta chỉ sợ sẽ xảy ra
chuyện”.
“Có thể xảy ra chuyện gì
đây? Phu nhân hẳn lo lắng quá mức rồi”. Nói xong, Nguyệt nương lấy ra một ly
trà sâm trong thực hộp vốn mang theo người, đưa tới trước mặt Đại phu nhân:
“Phu nhân uống để bồi bổ tinh thần”.
Đại phu nhân tiếp nhận,
uống một ngụm, sau đó đặt trên cái bàn nhỏ bên trong xe ngựa, quay trở ra vén
rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy Tần Thiên cùng Lam Sơn đang vui vẻ nói
chuyện.
“Tiểu nha đầu này nói
chuyện rất có ý tứ”.
Đại phu nhân quay đầu
cười nói với Nguyệt nương.