Ads
Lúc này, hai con dâu của
Trang phủ cũng lục tục đi tới. Phương Nghiên Hạnh và đệ đệ Phương Kiến Thụ đi
cùng nhau, Lưu Bích Quân thê tử của Trang Tín Xuyên được bà vú nâng đỡ theo sát
sau đó. Hai người tiến vào thấy thảm trạng như vậy, đều sợ tới hoa dung thất
sắc, trong miệng gọi tên của phu quân, lệ nóng trào ra.
Hai vị thiếu gia thấy thê
tử đi vào không muốn khiến thê tử lo lắng, cũng không muốn mất mặt với thê tử,
vội vàng nín khóc.
Một bên Tần Thiên vội
tiến lên muốn đỡ Đại phu nhân dậy, nhưng mà thân mình Đại phu nhân rất nặng,
nhất thời nàng không nâng bà lên được, nàng quay đầu muốn gọi Nguyệt Nương,
bỗng nhiên thấy hoa mắt, là Trang Tín Ngạn đi đến bên cạnh Đại phu nhân. Tiếp
theo, Tần Thiên chỉ cảm thấy trên tay buông lỏng, Đại phu nhân đã được hắn đỡ
nâng dậy.
Tần Thiên có chút kinh
ngạc nhìn hắn một cái, không nghĩ tới hắn nhìn qua không có cơ bắp, khí lực
cũng không nhỏ a.
Không nghĩ tới Trang Tín
Ngạn cũng hướng nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, Tần Thiên không kiên
nhẫn, nhẹ nhàng quay đầu đi. Đồng thời nàng xoa xoa tay Đại phu nhân, lại kinh
dị phát hiện, cánh tay rất nóng nhưng ngón tay của bà thì lạnh như băng, lại
nhìn sắc mặt phu nhân, thật sự rất khó coi.
Tần Thiên không khỏi có
chút lo lắng, “Phu nhân, nô tỳ đỡ người đi nghỉ?” Nàng ở bên tai Đại phu nhân
nhỏ giọng nói.
Đại phu nhân chậm rãi gật
đầu, Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn vừa giúp đỡ Đại phu nhân xoay người, phía
sau lại truyền đến thanh âm phẫn nộ của Nhị di thái thái: “Tín Xuyên, con không
cần cầu xin nữ nhân ngoan độc này. Bà ta có bản lĩnh đem con nộp cho quan phủ,
nương cũng có bản lĩnh đem con cứu ra!”
Đại phu nhân tức giận đến
cả người run lên, xoay người lại, căm tức nhìn Nhị di thái thái. Nhị di thái
thái hung hăng trừng mắt với Đại phu nhân, hai mắt đỏ lựng, sắc mặt trắng như
tờ giấy, nhìn qua giống như một con thú vì bảo vệ con mình mà nổi cơn điên.
Nàng ta trừng mắt nhìn Đại
phu nhân, gằn từng tiếng nói: “Nếu con bởi vậy mà xảy ra chuyện gì, nương thề,
nương nhất định sẽ phá hủy Thịnh Thế Trà Hành, làm cho Trang phủ hơn một ngàn
mạng người chôn cùng con! Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, ta nhất định sẽ không buông
tha kẻ khác”.
“Lý Tú Mai!” Đại phu nhân
hét to, “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”
“Đại nương!” Lúc này,
Trang Minh Hỉ thấy hai người cương liệt, sợ không có đường cứu vãn, vội vàng
hướng tới Đại phu nhân quỳ xuống: “Đại nương, người cho ca ca một cơ hội nữa
đi, chuyện này đúng là ca ca sai, nhưng mà, ai lại không phạm sai lầm? Đại
nương đối với hạ nhân trong phủ đều có thể khoan dung, vì sao không thể đối với
ca ca cũng khoan dung một chút, ca ca là huyết mạch của Trang phủ mà!”
Lưu Bích Quân tiến vào
sau, liền theo lời Trang Minh Hỉ nói đó mà hiểu rõ mọi việc, nhìn lại thấy
Trang Tín Xuyên bị thương thê thảm, tâm thần vốn đã hoảng sợ, thấy Trang Minh
Hỉ quỳ xuống, nàng cũng quỳ xuống theo, cầu xin nói: “Đại nương, Bích Quân vừa
mới gả vào cửa, chẳng lẽ người nhẫn tâm nhìn Bích Quân tuổi còn trẻ đã trở
thành góa phụ sao? Đại nương, người tha cho Tín Xuyên lần này đi, Tín Xuyên về
sau nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa !”
Buôn bán trà giả cũng
không phải việc nhỏ, nếu muốn đem Trang Tín Xuyên giao cho quan phủ, khẳng định
là kết cục lưu đày, trong nội tâm, Đại phu nhân cũng không muốn tuyệt tình đến
vậy. Hơn nữa một khi nháo đến quan phủ, chuyện Thịnh Thế buôn bán trà giả cũng
sẽ sáng tỏ, đối với danh dự Thịnh Thế sẽ là đả kích trí mạng, mà Nhị di thái
thái có Hồ đại nhân làm chỗ dựa, chỉ cần bỏ ra chút bạc, có lẽ sẽ giúp cho
Trang Tín Xuyên miễn tội, kết quả, chẳng những không thể giáo huấn hắn, ngược
lại Thịnh Thế danh dự lại bị tổn thất, thật sự là tiền mất tật mang .
Lúc này Đại phu nhân thấy
Trang Minh Hỉ cùng Lưu Bích Quân đều quỳ xuống khẩn cầu, trong lòng đã có suy
tính.
Bà nhìn Trang Minh Hỉ
nói: “Minh Hỉ, Đại nương chẳng lẽ chưa bao giờ cho ca ca con cơ hội hay sao?”
Nói xong, Đại phu nhân chỉ về phía Trang Tín Xuyên: “Những năm gần đây, ta đã
cho hắn bao nhiêu cơ hội rồi? Xa xôi không nói tới, chỉ ngay mấy tháng trước
thôi, ca ca con cân thiếu khi thu mua chè tươi của trà nông, ta cũng tha thứ
cho hắn, ta chỉ bảo hắn tự mình đến xin lỗi trà nông, nhưng mà hắn bằng mặt
không bằng lòng, lôi kéo Tín Trung đi thay thế, còn cho rằng ta không biết gì
sao?”
Đại phu nhân bởi vì quá
mức kích động, thanh âm có chút run rẩy.
Trang Tín Xuyên cùng
Trang Tín Trung đều chột dạ cúi đầu, Nhị di thái thái lại không có lời nào để
nói, hừ lạnh một tiếng.
Đại phu nhân thở sâu, thẳng
lưng, kiên quyết nói: “Được rồi, đối với Tín Xuyên là huyết mạch của lão gia,
ta cũng sẽ không tuyệt tình…”
Nghe đến đó, người của
Nhị phòng trên mặt ai cũng lộ ra thần sắc vui mừng. Nhị di thái thái lại là vẻ
mặt đắc ý, mà Trang Tín Xuyên như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài.
Nhưng những lời kế tiếp
của Đại phu nhân khiến tâm hắn đang thả lỏng bỗng nhiên lại căng thẳng.
Đại phu nhân gằn từng
tiếng, thanh âm lạnh thấu xương: “Nhưng sự thực rõ ràng, Tín Xuyên thấy lợi
quên nghĩa, là kẻ duy lợi, không xứng đáng với vị trí đương gia trong tương
lai, ta không thể đem tâm huyết vất vả cả đời xây dựng sự nghiệp của lão gia,
càng không thể đem vận mệnh của hơn một ngàn người trong Trang phủ giao vào tay
ngươi! Ta tuyên bố, vị trí gia chủ của Thịnh Thế từ nay về sau cùng Trang Tín
Xuyên không có chút quan hệ, ta sẽ lựa chọn người khác!”
Lời nói này tựa như thiên
lôi đánh xuống đầu mọi người, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngây
dại.
“Được rồi, các ngươi đưa
bọn họ mang về đi, tất cả lui xuống!” Đại phu nhân mệt mỏi khoát tay, ý bảo gia
đinh thả bọn họ ra! Xoay người liền giữ chặt tay của Tần Thiên, ý bảo nàng đỡ
bà đi vào.
Tần Thiên một tay nâng
Đại phu nhân, một tay cầm tay bà, cảm thấy tay bà so với vừa nãy càng lạnh,
càng run rẩy hơn, lại nhìn sắc mặt bà, lúc này mới phát hiện mồ hôi lạnh đầy
đầu, có cảm giác lung lay sắp đổ.
Tần Thiên âm thầm kinh
hãi.
“Mau đỡ ta đi vào…” Đại
phu nhân vô lực nói một câu, dường như hơi thở mong manh.
Tần Thiên gật đầu, Nguyệt
Nương thấy thế cũng đi tới, hai người giúp đỡ phu nhân mới vừa đi hai bước, Nhị
di thái thái giãy dụa ra khỏi trói buộc của gia đinh, lại như sói như hổ xông
tới phía bọn họ.
“Giang Hoa Anh, ngươi
đừng đi, ngươi là kẻ tiểu nhân bội bạc, ngươi cùng ta phải nói cho rõ ràng.”
Nàng ta đặt tay lên bả
vai bà, dùng sức xoay người bà lại.
Đại phu nhân chỉ cảm thấy
một trận đầu váng mắt hoa, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ít
nhiều cũng may có Tần Thiên chống đỡ. Bà nhìn gương mặt hung thần ác sát của
Nhị dị thái thái, trong đầu trống rỗng, nửa ngày nói không nên lời.
Nhưng mà Nhị di thái thái
lại không buông tha bà, nàng ta gắt gao kéo vạt áo Đại phu nhân, như muốn cùng
bà liều mạng, “Giang Hoa Anh, thời điểm ngươi cần ta, ngươi ba hoa chích choè,
nay lại mượn cớ muốn đá văng chúng ta đi, ta nói cho ngươi, không có dễ dàng
như vậy đâu!”
Động tác của Nhị di thái
thái dường như phát sinh chỉ trong nháy mắt. Tất cả mọi người không kịp phản
ứng, Trang Tín Ngạn mặc dù ở bên cạnh mẫu thân, nhưng do không nghe thấy thanh
âm, đợi đến lúc nhận thấy có điểm không thích hợp, Nhị di thái thái đã xông tới
trước mặt Đại phu nhân.
Trang Tín Ngạn sắc mặt
vẫn bình tĩnh bỗng nhiên giận đỏ bừng, hắn tiến lên ngăn hai tay Nhị di thái
thái, dùng sức đẩy ra! Sau đó bảo hộ ở trước người Đại phu nhân, căm tức nhìn
Nhị di thái thái.
Nhị di thái thái bị hắn
đẩy thối lui vài bước, nếu không phải nhờ Trang Minh Hỉ tiến lên đỡ lấy nàng
ta, chỉ sợ đã té ngã trên mặt đất.
Nhị di thái thái đứng
vững cước bộ mới thấy rõ là Trang Tín Ngạn, lúc này cười lạnh một tiếng, chỉ
vào Trang Tín Ngạn, nói với Đại phu nhân: “Như thế nào, ngươi muốn đem sở hữu
gia sản đều giữ lại cho người con câm điếc này sao? Ha ha!” Nhị di thái thái
cười ha hả, “Ngươi cũng không nhìn xem con trai ngươi có gánh vác nổi hay
không!” Nàng ta tươi cười hốt liễm, oán hận trừng mắt nhìn Đại phu nhân, cắn
răng: “Giang Hoa Anh, ngươi sống là loại người như thế nào thì con ngươi sẽ
nhận mệnh! Không còn hữu dụng thì đem vứt bỏ! Ngươi mới là kẻ chân chính thấy
lợi quên nghĩa! Là ngươi tham lam, là ngươi không muốn buông tha mọi thứ trong
tay, Giang Hoa Anh, ngươi là kẻ tiểu nhân ti bỉ!”
Đại phu nhân tức giận đến
cả người cứng đờ, muốn nói gì đó, lại chỉ cảm thấy dường như ngực bị cái gì
ngăn chặn, một hơi cũng không thở ra nổi.
Trang Tín Ngạn đối mặt
với Nhị di thái thái, tất nhiên đem lời của nàng nhìn xem rành mạch, chỉ là vì
miệng không thể nói, tuy rằng tràn ngập phẫn nộ, cũng không thể biểu đạt, dung
nhan tuấn tú toát ra thần sắc vừa oán giận vừa đau khổ.
Bên cạnh Tam di thái thái
cùng Trang Minh Lan tuy rằng thực lo lắng cho Đại phu nhân, nhưng cũng không
dám tiến lên, cũng không dám lên tiếng, Phương Nghiên Hạnh không nhịn được,
muốn tiến lên, lại bị Tam di thái thái gắt gao giữ chặt.
“Ha ha ha…” Nhị di thái
thái vỗ tay cười ha hả, “Giang Hoa Anh, ngươi nhìn xem con ngươi, hắn có ích
lợi gì chứ? Có ích lợi gì!”
“Ngươi tích chút khẩu đức
đi! Ở Trang phủ, phu nhân mới là đương gia chủ mẫu, phu nhân nói ai cũng phải
nghe theo, phu nhân chọn lựa ai là gia chủ, người khác có tư cách gì, có lập
trường gì đứng dậy phản đối! Dùng một ít lời nói ác độc công kích khiếm khuyết
của người khác, mới chính là kẻ tiểu nhân ti bỉ!”
Thời điểm Nhị di thái
thái đang cười vô cùng vui sướng, bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy cường thế
đánh gãy lời nàng ta!