Ads
Uống dược của Chu đại
phu, nghỉ ngơi một đêm, Đại phu nhân đã khá hơn nhiều. Buổi sáng ngày hôm sau
lại muốn đến Trà Hành làm việc. Nguyệt Nương lo lắng thân thể của bà nên tất
nhiên không chịu.
“Phu nhân, Chu đại phu
dặn dò ngàn vạn lần, phu nhân phải tĩnh dưỡng một thời gian, người mới tĩnh
dưỡng chưa được bao lâu, chưa thể đến Trà Hành được? Phu nhân tốt xấu gì cũng
nghỉ ngơi ở phủ vài ngày được không?”
Đại phu nhân kiên quyết
bước xuống giường nói: “Ta đã không có việc gì , ngươi cũng không phải không
biết hiện tại Trà Hành đang trong tình huống như thế nào. Chuyện kia của Tín
Xuyên còn phải nhanh chóng xử lý, Tri phủ bên kia đang chờ câu trả lời của ta,
ta không thể có nửa điểm sai lầm, ngươi bảo ta sao có thể an tâm ở nhà tĩnh
dưỡng?” Nói xong gọi Lam Sơn cùng Tần Thiên, bảo các nàng giúp bà thay quần áo
rửa mặt chải đầu.
Nguyệt Nương biết tính
tình Đại phu nhân, nói một là một, không biết nên khuyên bà như thế nào, nhớ
tới Tần Thiên bình thường lắm kế hay, liền hướng nhìn nàng ra hiệu.
Tần Thiên ngày hôm qua
nghe thấy Chu đại phu nói bệnh tình khá nghiêm trọng, cũng hiểu được Đại phu
nhân lúc này không nên đi làm vất vả. Thích một người tự nhiên sẽ quan tâm
người này, Tần Thiên thật sự không hy vọng phu nhân thân thể có vấn đề gì.
“Phu nhân, hiện tại là
thời điểm cuối thu nắng gắt, người bình thường đều chịu không nổi, huống chi
phu nhân hôm qua mới bị say nắng”. Tần Thiên cùng Lam Sơn đem phu nhân dìu đến
trên giường, Lam Sơn cũng nói: “Đúng vậy, phu nhân, nha đầu chúng ta còn khỏe
mạnh như thế, vậy mà đi dưới ánh nắng mặt trời còn cảm thấy choáng váng đầu,
phu nhân vừa ra ngoài, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng nặng thêm.”
Đại phu nhân còn muốn nói
gì đó, Tần Thiên lại cười đánh gãy lời bà: “Phu nhân, người thường nói với nô
tỳ, làm việc gì cũng phải có tinh thần, chính phu nhân cũng đã nói như vậy,
chẳng lẽ lại không đúng? Phu nhân không nghỉ ngơi cho tốt, sao có tinh thần làm
việc? Vừa ra ngoài, vạn nhất lại té xỉu hoặc bị say nắng, chẳng phải càng kéo
dài thời gian bình phục, càng thêm chậm trễ công chuyện ở Trà Hành?” Nói xong,
không nói thêm hai lời đem hai chân Đại phu nhân đặt luôn lên giường.
“Phu nhân, thân thể khỏe
mạnh mới là tiền vốn cho cách mạng!” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân cười nói.
“Cách mạng?” Đại phu nhân
khó hiểu.
Không cẩn thận nói ra,
Tần Thiên che miệng lại, thụt vai cười gượng hai tiếng, “Chính là ý nói làm
việc.”
Đại phu nhân tay vỗ nhẹ
trên người Tần Thiên một chút, “Ngươi nói nhiều điều thật kỳ quái mà …” Nói
xong bất đắc dĩ cười cười, cũng không còn kiên trì đi Trà Hành nữa.
Nguyệt Nương mặt lộ vẻ
vui mừng, lúc này Bích Ti bưng chén thuốc tiến vào, Nguyệt Nương tiếp nhận đưa
đến bên giường nói với phu nhân: “Phu nhân, người tốt nhất nên an tâm nghỉ ngơi
vài ngày, đừng làm cho chúng ta lo lắng .”
Đại phu nhân tiếp nhận
chén thuốc, nhìn gương mặt phía trước toát ra thần sắc quan tâm, trong lòng ấm
áp, cười cười: “Được, nhưng chuyện ở Trà Hành cũng không thể mặc kệ. Ngươi phái
người đi Trà Hành, bảo Từ chưởng quỹ cùng Giang quản sự lại đây một chuyến.”
Nguyệt Nương lên tiếng
trả lời rồi rời đi. Đại phu nhân cầm chén thuốc trong tay uống một hơi cạn
sạch, lại nằm xuống nghỉ ngơi.
Một lát sau, Từ chưởng
quỹ cùng Giang quản sự đi vào.
Đại phu nhân dưới sự trợ
giúp của Tần Thiên, ngồi dậy, lấy lại tinh thần, nói chuyện cùng bọn họ. Bà đầu
tiên nói với Từ chưởng quỹ: “Chuyện lần này, một mình Tín Xuyên tuyệt đối không
thể hoàn thành, hắn không biết tin tức sẽ không nghĩ ra cách làm ăn này? Mà
những trà giả này đến từ đâu? Lại như thế nào có thể chế ra một lượng lớn trà giả
như vậy? Trong Trà Hành nhất định phải có người giúp đỡ hắn, ta đoán đó là Nhị
chưởng quầy, ngươi âm thầm điều tra cho ta, còn có người nào liên lụy dù ít dù
nhiều cũng phải báo lại với ta. Mặt khác, lại phái người đi Thanh châu, bên kia
có không ít người bởi vì giả trà mà tổn hại thân thể, nên nhận lỗi chúng ta
liền nhận lỗi, nên bồi tiền chúng ta liền bồi tiền. Thanh châu nha môn cũng cần
chuẩn bị thích đáng, mặc kệ tốn bao nhiêu bạc nhất định cũng phải áp chế việc
này đi.”
Đại phu nhân vừa nói, Từ
chưởng quỹ một bên gật đầu.
Đại phu nhân lại nhìn về
phía Giang quản sự, “Lần này chuyện tình ít nhiều cũng nhờ Tri phủ đại nhân,
đây là đại nhân tình, chúng ta không thể không hồi báo, ngươi từ phòng thu chi
lấy ra năm ngàn lượng bạc lặng lẽ đưa cho Tri phủ đại nhân.”
“Vâng.” Giang quản sự gật
đầu đáp.
“Mấy ngày nay ta cũng
không thể đến Trà Hành, chuyện ở Trà Hành phiền các ngươi lưu tâm, mỗi tối lại
vất vả các ngươi qua phủ báo lại với ta. Còn có, chè tươi Hổ Khâu năm nay vẫn
chưa thấy đưa tới, năm vừa rồi giờ này đã đưa tới rồi. Từ chưởng quỹ phái quản
sự đi hỏi một chút. Cống phẩm của Dương Thành hàng năm đều có nó, thiếu nó,
chúng ta lấy gì tiến cống? Thiếu cống phẩm danh tiếng là vị trà quý hiếm này,
chỉ sợ sẽ rất khó ngồi vững!” Đại phu nhân tinh tế nói.
Từ Phúc Tuyền nói: “Phu
nhân phân phó việc gì nhất định Phúc Tuyền sẽ làm thoả đáng, phu nhân nên tĩnh
dưỡng thật tốt, Trà Hành không thể thiếu phu nhân được!”
Nói nhiều như vậy, trên
đầu phu nhân túa ra một tầng mồ hôi mỏng, Từ chưởng quỹ cùng Giang quản sự hai
người thấy phu nhân mệt mỏi, liền cáo từ lui xuống.
Thời điểm hai người đi ra
ngoài, Nguyệt Nương đem Giang quản sự kéo tới một bên, tinh tế nói với trượng
phu: “Phu nhân lần này bệnh tình không nhẹ, chuyện ở Trà Hành, ngươi và bọn
tiểu nhị đều phải phí chút tâm tư, đừng đem một ít chuyện lông gà vỏ tỏi đến
phiền phu nhân.”
Giang quản sự nắm tay thê
tử cười nói: “Chúng ta đều là người của phu nhân trong Trang phủ, ngươi quan
tâm phu nhân chẳng lẽ ta không quan tâm? Ngươi yên tâm đi, ta biết nên làm như
thế nào.”
Nguyệt Nương cười cười,
vì trượng phu sửa sang lại vạt áo, ôn nhu nói: “Biết ngươi vất vả, buổi tối ta
sẽ nấu canh ngon chờ ngươi trở về.”
Giang quản sự nhìn thê tử
mỉm cười, Nguyệt Nương mặt nóng lên, cúi đầu xuống.
Mấy ngày kế tiếp, phu nhân
đều ở trong phủ tĩnh dưỡng, ban ngày Tần Thiên liền bồi ở bên cạnh phu nhân,
cùng nàng nói chuyện giải buồn, thời điểm hoàng hôn Từ chưởng quỹ hoặc là Giang
quản sự sẽ đến Trang phủ một chuyến. Bất quá phần lớn đều chỉ nói chuyện tốt,
không nói chuyện xấu, trừ phi có việc bọn họ thật sự không giải quyết được, nếu
không chỉ nói tất cả mọi việc đều thuận lợi, Trà Hành cũng không xảy ra đại sự
gì, để Đại phu nhân bớt ưu sầu.
Về chuyện của Trang Tín
Xuyên, Từ chưởng quỹ điều tra vài ngày liền có kết quả, hồi báo với phu nhân,
phu nhân có chút tức giận nói: “Quả thật là Nhị chưởng quầy, người này
không thể lưu lại Trà Hành, lập tức đuổi hắn. Chuyện này hắn cũng liên lụy, bắt
hắn đi ra ngoài cũng không được nói linh tinh!”
Từ Phúc Tuyền nói: “Nhưng
mà người này là do Nhị di thái thái đề cử vào…”
Đại phu nhân ngẩng đầu,
mở to hai mắt nhìn, cả giận nói: “Để ý gì đến việc hắn là do ai đề cử, chỉ cần
nguy hại đến Trà Hành, cũng không thể lưu lại! Ngươi cứ việc làm theo lời ta
nói, ai có ý kiến, kêu hắn tới tìm ta!”
Từ Phúc Tuyền vội vàng
đáp vâng, lại hỏi: “Như vậy những người khác…”
Đại phu nhân suy tư một
lúc, “Tiểu nhị chế trà giả tuy là bị ép buộc, nhưng đã làm sai thì phải chịu
phạt. Hơn nữa ta cũng không yên tâm để bọn họ ở lại phòng chế trà, như vậy đi,
đưa bọn họ điều đi đến đội vận chuyển. Về phần vài tùy tùng bên cạnh Tín Xuyên
làm xằng làm bậy kia, hết thảy đều đuổi ra ngoài!” Đại phu nhân dừng dừng,
ngẩng đầu nhìn hướng Cúc Hương viện, trầm giọng nói: “Ta muốn làm cho tất cả
mọi người biết, ở Thịnh Thế không chấp nhận nửa điểm lừa gạt, Trang phủ chúng
ta càng không thể trở thành người hám lợi, một gian thương thương thiên hại
lí!”
****
Bên kia, Trang Tín Ngạn
mỗi ngày đều qua hai lần, vấn an làm bạn với mẫu thân. Những lúc đó, phu nhân
đều gọi Tần Thiên vào, thừa dịp cơ hội này bắt Tần Thiên nói càng nhiều .
Tần Thiên đoán, có lẽ là
vì Trang Tín Ngạn không nói được, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ hẳn rất
buồn? Cho nên tìm nàng đến pha trò một chút? Bất quá bởi vì Trang Tín Ngạn
không nghe được, Tần Thiên cũng không ngại trước mặt hắn cùng phu nhân nói
chuyện.
Hôm nay dùng xong cơm
trưa, Trang Tín Ngạn phái người tới xem biết Đại phu nhân đã tỉnh lại sau giấc
ngủ trưa, liền mang theo Hải Phú bọn họ lại đây. Lúc hắn đến, đã thấy Tần Thiên
đang ngồi ở bên giường cùng Đại phu nhân nói chuyện.