(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 42
Ta nháy mắt cứng đờ, nhìn Ngự Vương trân trân.
Bộ dáng hắn thế này, mũ vàng đai ngọc, áo gấm long bào, thực sự rất khí khái, suýt nữa ta đã quên, hắn mới hai mươi tuổi.
Giơ tay lên, toan chạm vào mặt hắn.
Ngự Vương vẫn hạ mi nhìn ta, đột nhiên ta phát giác, diện mạo hắn rất giống Ngự thái phi, nhất thời ngơ ngác, còn ảo giác rằng người đàn bà đó đang ngồi ngay trước mặt ta.
Mấy ngày nay, hắn biểu hiện thực sự quá xuất sắc.
Hắn quá dịu dàng.
Thực sự là đã quá dịu dàng.
Từng giọt từng giọt từ từ thấm xuống đáy lòng đã khép kín rất nhiều năm của ta, thậm chí làm ta suýt quên mất, một ngày tuyết lớn nửa năm trước, hắn còn cố ý đưa một bát rượu độc, muốn xem ta uống cạn.
Bên tai ta Dạ vẫn thét lanh lảnh.
“Đại nhân! Hắn muốn giết ngươi!”
Ta tát một phát ra sau, trúng ngay giữa mặt Dạ.
“Đừng rống nữa. Ta biết rồi. Điều này có gì kỳ quái đâu.” Ta phải biết từ lâu, kỳ thực chưa từng có gì thay đổi. Chẳng phải ta chỉ là một quân cờ trong tay hắn sao, một ngày nào đó sẽ chơi chán.
Dạ bị ta phủi bay như ruồi, không cam lòng bay loạn xị trên đầu ta.
Ngự Vương túm lấy tay ta, hỏi, “Ngươi đang nói chuyện với ai?”
Ta lắc đầu, Ngự Vương lại hỏi, “Huyệt câm của ngươi giải rồi à?”
Ta ngẩn ra, thì ra thời gian đã hết. Vì vậy thử ngọ nguậy hai chân, quả nhiên có thể cử động, nhưng mà tê đến căn bản không đứng dậy nổi.
Ngự Vương bước tới, ẵm ta lên. Ta ôm lấy cổ hắn.
“Ngươi ẵm nổi sao.”
“Coi như cũng được.”
Ngự Vương đổi tư thế, cõng ta trên lưng.
Ta nhẹ nhàng tựa đầu dán vào tóc hắn, cười nói, “Dám bắt ngôi cửu ngũ cõng ta, Quý Thanh Hòa thật to gan nhỉ.”
“Ngươi còn nói nhảm, bản vương sẽ quẳng ngươi xuống đất.” Ngự Vương tuy nói như vậy, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập ý cười.
Đã là hoàng đế rồi, còn bản vương với ta.
Ta nhịn không được cười phì một tiếng, cọ cọ lên cổ hắn, “Rõ ràng ta cũng không thấp, tư thế này của hai ta, thật giống như đang cõng đàn bà vậy.”
Ngự Vương không động, sau một khắc quả nhiên ta bị quăng xuống đất.
Ta tứ chi chổng vó, cứ nằm thẳng cẳng giữa sân không thèm dậy.
Ngự Vương tiến lên phía trước hai bước, dừng, lại lùi lại, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi tuyển nam sủng sau lưng1 bản vương? Hửm? Chuyện này bản vương còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”
“Hứ.”
Ánh dương thật chói mắt, ta giơ cánh tay lên che mắt.
Ngự Vương trầm mặc một lát, khẽ dận một chân lên bụng ta, cả giận nói, “Đứng dậy!”
“Không đứng dậy nổi.”
“Ngươi giở trò chơi xấu ta có đúng hay không?”
“Ừ đấy.”
Ngự Vương ngồi xuống bên cạnh, một tay giằng đai lưng ta ra, ta giật bắn mình, không nhúc nhích.
“Bản vương suýt thì quên, Quý đại nhân thích được người ta chiêm ngưỡng.” Ngự Vương nói êm ái, ngón tay đã miết xuống xương quai xanh.
Ta vẫn che mắt, cười nói, “Ngươi dịch lên cao thêm một chút, thì có thể bóp chết ta rồi. Ta đang bị xích cổ tay, dù có thế nào, cũng không thể phản kháng.”
Ngự Vương ngẩn ra, tức thì sầm mặt, “Ngươi đang nói cái gì.”
“Vệ Nhất, chẳng phải do ngươi phái tới giết ta sao.”
Ta chỉ nghe thấy hô hấp Ngự Vương trở nên dồn dập, hắn thực sự nổi giận. Cổ họng bỗng nghẹt lại, Ngự Vương quả nhiên đã xiết lên đó, người cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phun bên tai ta, lạnh nhạt nói, “Ngươi cứ mong bản vương giết ngươi như vậy.”
Ta nhắm chặt hai mắt, theo khóe mắt, lệ từng hạt trộm rơi vào trong cỏ.
“Chúng ta chia tay đi.”
Bàn tay bóp cổ họng ta rõ ràng chấn động, Ngự Vương hỏi khẽ, “Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, chúng ta chia tay.”
Ngự Vương thu tay về, im lặng hồi lâu.
“Vì sao.”
“… Ta còn chưa muốn chết.”
“Ngươi cho rằng bản vương không thể ly khai ngươi?”
“Ly rồi sẽ khai, ư!”
Ta cuộn mình, lăn qua lộn lại mấy vòng, Ngự Vương giận dữ, hung hăng đạp ta một cước.
“Quý Thanh Hòa! Ngươi giỏi!”
Ngự Vương lôi từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa, ném xuống người ta, lại đi vòng ra sau lưng ta, hung hăng đá một cước, “Xem ra bản vương không xích được ngươi nữa! Ngươi cuốn xéo!”
Ta đau đến hít mạnh một hơi, đứng lên, run run nhặt chìa khóa, cất vào trong ngực, cố nén lòng, nhếch khóe môi nặn ra một nụ cười, “Vậy đi, cứ như vậy đi. Sau này ngươi có nhớ ta, cũng đừng quên cạo râu…”
Ta nhắm mắt lại, chờ cước thứ ba từ Ngự Vương.
Cước thứ ba không tới.
Ngự Vương tự mình nhào tới.
Ta bỗng chốc không còn gượng nổi, theo bản năng ôm chầm lưng hắn.
“Thanh Hòa, đừng hờn dỗi nữa, được không? Không phải mới vừa đáp ứng ta rồi sao. Chúng ta bên nhau…”
Thế nhưng ta không kìm được nhớ tới khoảnh khắc chìm vào trong dòng nước.
Cái loại lạnh buốt tận xương này. Cả đời, cũng không quên được.
“Ta chưa đáp ứng.”
“Ngươi đã gật đầu!”
“Ta không gật.”
“Quý Thanh Hòa!”
Ta cắn răng, đẩy Ngự Vương ra, chống người đứng dậy, túm cổ áo hắn, lôi xềnh xệch đến dưới tàng cây.
“Thả ta đi đi.” Tay trái ta dùng sức, “Bằng không, ta sẽ treo ngươi lên cây ngay tức khắc.”
Ngự Vương nhìn ta mắt đỏ lau.
Ta quay đầu đi, chớp mắt mấy cái, nỗ lực giữ tầm nhìn thanh minh, “Ta đến đếm ba một hai ba.”
Ngự Vương ngẩn ra, ngay sau đó, ôm lấy hắn, ta phi lên cây.
Ngự Vương nháy mắt nắm cứng thắt lưng ta, cắm đầu vào ngực ta, ta cảm giác cả người hắn bắt đầu run kịch liệt, ta nói, “Thả ta đi, bằng không ta sẽ buông tay, quẳng ngươi xuống dưới.”
“Thanh Hòa.”
Ngự Vương nói, “Thanh Hòa.”
Ta bắt đầu hít thở cũng thấy đau.
Ta nới lỏng tay một chút, còn kéo y phục của hắn, Ngự Vương lại hét to một tiếng, sau đó túm lấy ta khư khư, ta chớp mắt cảm thấy ***g ngực như ươn ướt.
“Ngươi đi, ngươi đi đi.”
Ngự Vương nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt, “Ngươi muốn đi, thì đi đi…”
Ta có thể đi đâu đây?
Bảo Dạ ôm ta bay khỏi Trường An?
Chạy trốn nơi chân trời góc bể?
Thôi đi.
Bảo Tử Du dọn sạch cho ta gian phòng cũ.
Ta chẳng qua là quay về những ngày trước.
Quay về nằm thõng thượt trên sập quý phi của ta.
Tu ừng ực rượu nho ta giấu kỹ.
Lôi lệnh bài dưới gầm giường ra nghịch, sau đó đột nhiên nhớ tới cái này là Ngự Vương đưa cho, lại quẳng vào gầm giường.
Dạ bay vào, mang theo một luồng hơi lạnh. Đúng lúc ta xoay người nằm úp mặt xuống giường.
Dạ bất thình lình thả người rơi đánh huỵch, thiếu chút nữa đè gẫy cái eo ta.
“Đại nhân.”
“Ửm?”
Ta nguẩy nguẩy mông, nói, “Dạ, dịch sang bên trái một tẹo, đúng ~ ngay chỗ đó ~ thoải mái ghê ~ “
Dạ cào roẹt một nhát lên mặt ta, trên má trái ta xuất hiện thêm ba vệt vuốt mèo. “Đại nhân.”
“Thế nào?”
“Ta tưởng rằng ngươi sẽ tìm ta.” Dạ nằm sụp xuống, đè ta bẹp dí, “Sẽ bảo ta mang ngươi đi…”
Ta nhìn ngắm gian nhà quen thuộc, cửa vào đặt chậu than sưởi mùa đông, chỉ có điều bây giờ đang đốt nhang thơm.
Nhớ đến một lần nọ hắn kéo ta vào phòng, còn đá lật chậu than, suýt nữa đốt cháy thảm.
Sau đó hắn rút hoa khỏi bình, giội nước lên.
Tầm mắt chuyển qua bình hoa, vẫn là tinh phẩm Thiên Trúc.
Trên gối tựa hồ còn vương mùi hương sau khi tắm của hắn.
Kể cả lúc nửa tỉnh nửa mê, ta cũng không quên kiểm tra phần giường bên cạnh.
“Ta không đi.”
Ta chộp lấy móng vuốt Dạ táp tới, cười ha ha mà xoa nắn, “Ta không đi đâu hết.”
“Quý Thanh Hòa ta vốn là một tiểu nhân đê tiện.”
Khóe mắt ta lại nóng.
“Cho dù phải chia tay, ta cũng không rời khỏi Trường An. Ta còn muốn hắn ngày ngày đều có thể nhìn thấy ta, cho dù hắn thực sự muốn giết ta, ta thành ma cũng phải ám hắn…”
……………………………………………………………..
1. Nguyên bản là 背(bối), nghĩa là lưng/cõng/giấu/… Ngươi cõng ta, ta cõng ngươi, ngươi giấu ta, ta giấu ngươi, mệt hai bạn quá đi mất… ==!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});