(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 51
Ra khỏi Trường An, trên đường lên đông bắc.
Ý định của con thỏ nhãi ranh là đi Bột Hải1 trước, sau đó xuất phát từ Thượng kinh thành, men theo bờ đông sông Thất Tinh, rồi xuôi dòng Bỉ Kim ra biển Nhật Bản.
Lòng ta biết hắn cố ý đánh vòng đường xa, nhưng vẫn là nghe thấy ù tai chóng mặt, Vì vậy quăng luôn bản đồ cho hắn, nói cứ đi theo ngươi là được, chả sợ ngươi bán ta đi.
Tuy rằng biết Ngự Vương còn đang thong dong tự tại ở dưới Hoàng tuyền, thế nhưng ta vẫn chậm chạp chưa nguôi nỗi buồn đau mất hắn.
Hắn luôn nói hắn thích ta mặc y phục nhẹ nhàng nhã nhặn, vấn mớ tóc dày dài thành một búi cao cao.
Ta cũng từng muốn dốc hết khả năng thay đổi bản thân như hắn mong muốn, nhưng mà ai cũng biết, thực chất ta chỉ là một kẻ tục nhân, không thay đổi được.
Loại tâm tình này duy trì đại khái nửa tháng, ta mới chậm rãi tiêu tan. Ta tự nhủ mình, nửa tháng đã qua, hắn có lẽ mới hạ cờ được nửa canh giờ. Hắn nhất định không có chuyện gì nữa, kể cả không lấy được Phượng hoàng châu của cây thần Phù Tang, cùng lắm thì ta cũng không cần sống, ở lỳ trong cung điện của Trọng Hoa quân không chịu đi là được.
Vì vậy đột nhiên ta ý thức được tự do rồi!
Ta tóc tai bù xù chạy lên phố, ra sức mua vài món y phục diễm lệ, sau đó dưới ánh mắt khinh bỉ của con thỏ nhãi ranh và Dạ, vô cũng thỏa mãn khoác thêm áo dài tím than thêu chi chít mẫu đơn đỏ chót.
Ta thích nhất loại y phục màu sắc thế này. Nếu để Ngự Vương nhìn thấy, kết cục chỉ có một —— hắn nói, “Tục!” sau đó ra lệnh cho ta, “Cởi!” cuối cùng ném ra ngoài cửa bảo cung tỳ, “Đốt!” .
Trên đường ta vứa tính toán chuyển đổi thời gian nhân gian địa phủ, vừa cắm đầu cắm cổ vào sòng bạc ngầm, đánh bạc suốt một tháng.
Thời gian đó có một đêm ta thắng trăm lượng hoàng kim, cũng có một lần thua thảm, thiếu chút nữa định lột da con thỏ nhãi ranh, bán lấy bạc.
Vì chuyện này con thỏ nhãi ranh tức giận không thèm để ý đến ta mất mấy ngày.
Có một đêm ta say, híp hai mắt mờ mịt, ta lắc lắc lư lư đi tới quắp vào bả vai hắn, định xin lỗi, kết quả khẩu khí có chút lưu manh, ta nói, đều là đàn ông cả, so đo như thế làm cái gì, ta cũng đâu đem bán ngươi thật.
Hậu quả con thỏ nhãi ranh đẩy ta ra, hung hăng trợn mắt lườm ta. Nói, ngươi không nên thô tục như thế. Lại còn uống với ông chủ sòng bạc đến nỗi nồng nặc mùi rượu thế này.
Ta nói, thế này mới chân chính là ta. Trước mặt Ngự Vương ta cũng không dám uống nhiều như vậy.
Lắc đầu, ta còn bảo, ta nói cho ngươi, ta không có say hà hức.
Con thỏ nhãi ranh viền mắt đỏ au, nói, nếu ngươi không thích ta, không muốn để ta thân cận với ngươi, cũng đừng chà đạp chính mình như thế.
Ta quýnh lên, ta nói ta không có mà, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chưa nói xong, hắn đã bỏ chạy.
Cuối cùng ngay cả Dạ cũng không xem nổi nữa, mấy ngày nay rời khỏi sòng bạc rồi, hắn vẫn lải nhải ta sa đọa chết thôi, thật đúng là phải để cho Ngự Vương quản lý. Nếu không thì lần này ra khỏi thành Trường An, thiên nga lập tức hóa vịt giời.
Ta nổi giận, ta nói hồi trẻ ta chính là lăn lộn trên giang hồ như thế, ngươi thấy ta không tốt, vậy phải oán sư phụ ta không có giáo dục tốt.
Tình trạng này tận đến khi chúng ta tới lãnh thổ Bột Hải, ta mới ít nhiều thu liễm một chút.
Bột Hải là nước lớn ở Đông Hải, phỏng theo Trường An kiến thiết ngũ kinh, Thượng kinh phủ Long Tuyền, Trung kinh phủ Hiển Đức, Đông kinh phủ Long Nguyên, Tây kinh phủ Áp Lục, Nam kinh phủ Nam Hải.
Bởi vì mang theo ngự ấn của Ngự Vương, chúng ta thuận lợi đi vào lãnh thổ Bột Hải, một mạch đến Thượng kinh.
Thượng kinh Long Tuyền phủ cho ta cảm giác đặc biệt giống ‘Trường An thu nhỏ’. Cư dân chủ yếu là người Mạt Hạt Túc Mạt và người Đột Quyết, tuy rằng người Hồ không nhiều bằng Trường An, nhưng người Nhật Bản thì thật là không ít, khắp nơi đều nghe thấy líu lô điểu ngữ2.
Trên đường đi thực là mỏi mệt. Đặt xong tiền phòng trọ, ngựa giao người hầu dẫn đi ăn cỏ, chúng ta bò thẳng vào đại sảnh, chiếm đóng một cái bàn ăn.
Ta gọi một bàn đồ ăn cay xé lưỡi. Con thỏ nhãi ranh ăn không quen, với theo đòi chút đồ thanh đạm.
Dạ bồng bềnh.
Hắn hận nhất xem chúng ta dùng bữa, bởi vì hắn không ăn được.
Rót trà xong, con thỏ nhãi ranh đưa cho ta, đột nhiên nói, “Đại nhân, đột nhiên ta nhớ Ngự Vương điện hạ rồi.”
Đúng là ngạc nhiên. Ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn lại nói.
“Khi có mặt hắn, ngươi đặc biệt quy củ, không thể đánh nhau, không thể bài bạc, lại càng không thể giở giói nhậu nhẹt.”
Lại nhắc lại chuyện đêm đó, xem ra đứa nhỏ này ghi thù rồi đây.
Ta cười khổ mà nói, “Ngươi thích ta cái dạng gì, ta liền cái dạng ấy.”
Hắn nói, “Đại nhân cái dạng gì đều là đại nhân, ta đều thích.”
Ôi đứa nhỏ này…
Ta cười ngặt nghẽo, “Trước khi ta vào cung, chính là cùng sư huynh lớn lên như thế đấy. Hơn nữa con trai đánh nhau rất bình thường. Lần trước nếu không phải con bạc kia trêu ghẹo ta, còn chửi ngươi là hồ ly tinh, ta cũng chả đánh gã làm gì.”
Hắn cãi bướng, “Ai bảo ngươi lột sạch tiền của gã, hơn nữa ta vốn chính là hồ ly tinh, là đại nhân kích động mà thôi.”
“Phải phải. Ta sai rồi sai rồi.”
Ta nhịn cười, quay đầu đi nói, “Đừng có học Ngự Vương, chỉ biết múa mép chơi chữ như vậy chứ. Nếu không phải vì hắn là hoàng tử, thì cái loại cứng đầu cứng cổ tay trói gà không chặt như hắn sớm muộn cũng bị người ta bắt nạt chết rồi.”
Con thỏ nhãi ranh cúi đầu, không nhìn ta.
“Hồi đại nhân ở Ngoại Ti Tỉnh, ở bên người Ngự Vương, ta cảm thấy ngươi đặc biệt ôn hòa, rất đẹp, rất thiện lương. Không giống như mấy ngày nay, không ai quản thúc ngươi, ngươi liền bài bạc, thắng bạc thua bạc đều uống rượu, ngươi uống rượu, còn vừa uống liền say, thời điểm say, còn đặc biệt yêu nghiệt.”
Yêu nghiệt? Hắn bảo ta yêu nghiệt… ?
Ta tránh né ánh mắt của hắn, có phần kinh hãi.
Đứa nhỏ này lại bắt đầu tư xuân rồi. Tiểu hỏa cầu cũng không cần. Hồ ly cái cũng không tác dụng nữa. Ta còn có thể làm sao đây.
Lùa đậu hũ Ma bà3 vào bát, ta bưng lên, dùng bát cơm ngăn trở ánh mắt hắn, và một miếng lớn.
“Đại nhân, ăn cay sẽ bị nhiệt.”
“Ờm.”
“Đại nhân…”
“Ờm ờm…”
Con thỏ nhãi ranh thở dài, xé xuống một cái đùi gà, “Nơi này là Bột Hải, dù sao ngươi cũng nên bớt phóng túng một ít, đừng đi sòng bạc nữa. Nghỉ ngơi mấy ngày lập tức xuôi đông…”
“Ờm ờm…”
“Đại nhân! !”
Một tiếng thét chói tai xuyên thủng màng nhĩ.
Ta sặc ngay một ngụm đậu hũ, thiếu chút nữa chết vì cay.
Ho điên cuồng một hồi, ta hai mắt lệ đẫm mông lung tu một bát trà lớn, sau đó phát hiện con thỏ nhãi ranh đã đứng lên, ôm lấy Dạ vừa lao bổ tới.
Dạ không bình thường.
Hắn tựa hồ có chút khó chịu, liên tục cau mày, quan trọng chính là, trên trán còn dán một tờ phù chú vàng ệch.
Thần sắc con thỏ nhãi ranh vô cùng ngưng trọng.
Ta cảm thấy sự tình không đúng lắm, vội vàng giơ tay xé đi phù chú trên trán Dạ.
Đúng lúc này ta nghe thấy sau lưng một thiếu niên hô, “A!! Hắn là quỷ!! Không thể xé!!”
Tới khi thiếu niên nói xong, ta đã vo phù chú thành một nắm, rồi nghệt ra.
Dạ nháy mắt liền lên tinh thần.
Không đợi ta quay đầu lại, đã giương nanh múa vuốt nhào xuyên ta tấn công tới.
“Grào grào!!! Oắt con vắt mũi chưa sạch nhà ngươi!! Muốn chết phải không!!!”
Con thỏ nhãi ranh không nhịn được phì cười. Đồ ăn của khách khứa xung quanh đều bị Dạ cuốn theo gió lạnh lật tung, tiểu nhị thét chói tai có quỷ rồi chạy biến.
Ta bị quỷ phong thổi đến hoa đầu chóng mặt, vội vàng xoay người nhìn lại.
Một thiếu niên nhỏ tầm hơn mười tuổi mặc trang phục đạo sĩ lỗi thời, bên hông còn dắt một nắm phù chú.
Nhưng người đã bị Dạ đè xuống đất. Dạ vung mấy trảo, gương mặt thiếu niên lập tức sưng vù, cái mặt nhỏ bình thường vốn rất tuấn tú, bị ăn mấy trảo miệng liền run run.
Ta vội ôm chầm Dạ, dở khóc dở cười nói, “Đừng đánh nữa, đánh nữa nó sẽ khóc mất.”
Dạ nghiến răng nghiến lợi, “Đã bao nhiêu năm chưa đứa nào dám dán phù lên trán ta! Ngươi đồ đạo sĩ oắt con! Ngươi đồ nhãi con miệng còn hơi sữa, ta xem ngươi muốn ăn đòn.”
Ta ôm chặt Dạ, hết dỗ lại khuyên.
Đứa nhóc kia co ro trên mặt đất, tủi thân đến chóp mũi cũng đỏ sựng.
Run rẩy giơ tay, chỉ vào Dạ, “Oán… Oán linh ngàn năm…”
Chỉ về phía con thỏ nhãi ranh, “Ngươi ngươi ngươi là hồ ly tinh…”
Lại chỉa vào người ta, môi run lập bập, nói, “Thứ… Thứ này giống con người quá…”
Ta tức khắc buông Dạ ra, xoa xoa đầu hắn, cười nói, “Dạ, lên, cào nó cho ta…”
…………………………………………..
1. Bột Hải: vương quốc Triều Tiên Parhae, tồn tại từ năm 698 đến năm 926, thuộc vùng Manchuria (nay là đông bắc Trung Quốc) và Siberia.
2. Ám chỉ tiếng Nhật, thường bị ví như tiếng chim hót líu la líu lô. (sao lại kì thị như dzậy chứ, nghe hay mà >.