Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
Hoàng thượng hôm nay không vào triều, khiến cho cả triều oanh động, cầm
chính yêu dân như Hoàng thượng cư nhiên cũng có ngày miễn vào triều.
Toàn bộ trong cung truyền đi vô số lời đồn: nghe đồn Hoàng thượng từ khi đăng cơ tới nay, đêm qua lần đầu tiên ngủ cùng Hoàng hậu, lại ở trong
Cảnh Nghi cung, đây chính là thiên hạ kỳ văn a! Lại nghe đồn, trong Hậu
cung hôm qua có một khối hài cốt, Hoàng thượng gặp thi cốt, cảm xúc sa
sút, cảm nhiễm phong hàn, thánh thể ôm bệnh nhẹ.
Lúc chạng vạng, Hoa ma ma cúi đầu đi tới trước mặt Lục Ngưng Nhiên, “Hoàng hậu nương nương, có gì phân phó?”
“Hoa ma ma, chuyện liên quan đến Mặc Trúc cùng Hoàng thượng, ngươi bẩm báo chi tiết cho ta có được không?” Lục Ngưng Nhiên đi thẳng vào vấn đề hỏi.
“Ai, việc này phải bắt đầu từ trước khi Mai Phi nương nương vào cung.” Hoa ma ma sớm dự đoán được Lục Ngưng Nhiên sẽ hỏi nàng, mà trong lòng
nàng đối với Lục Ngưng Nhiên càng lúc càng coi trọng, xem Lục Ngưng
Nhiên như là Mai Phi năm đó.
Nhớ tới
lúc mới gặp Lục Ngưng Nhiên, nàng vênh mặt hất hàm sai khiến, hoàn toàn
chưa đem bà để vào mắt. Tuy rằng bà trong lòng biết rõ Mai Phi, đối với
hành vi của Lục Ngưng Nhiên mở một mắt nhắm một mắt, sau này nàng càng
thêm nghiêm trọng, toàn bộ Hậu cung oán khí tận trời, điều này làm cho
nàng càng đau lòng. Sau chuyện kim đâm kia, tính tình nàng đại biến, thủ đoạn sắc bén, thông minh cơ trí, bắn ra bốn phía, làm Hoa ma ma vui
sướng không thôi.
“Hoa ma ma cứ từ từ mà nói.” Lục Ngưng Nhiên ngồi nghiêm chỉnh, chìa tay ý bảo Hoa ma ma ngồi cùng bên cạnh, chăm chú lắng nghe.
“Lão nô là nha hoàn hồi môn của Mai Phi nương nương, từ lúc vào hậu
cung vẫn luôn ở hầu hạ bên cạnh nương nương. Mai Phi nương nương là tài
nữ thời đó, dung nhan khuynh thành nhưng lại bị tiên hoàng cưỡng đoạt.
Tính tình Mai Phi nương nương lãnh ngạo, không cam lòng như thế, nhưng
mà tiên hoàng lại lấy tánh mạng của mọi người trong gia tộc của Mai Phi
nương nương áp chế cho nên Mai Phi nương nương đành phải nhẫn nhục chấp
nhận.” Hoa ma ma mỗi khi nhớ tới, xót xa không thôi.
Lục Ngưng Nhiên không nói, lẳng lặng nghe.
“Lúc đó, tiên hoàng đối với Mai Phi nương nương cực kỳ sủng ái, mấy
tháng sau, Mai Phi nương nương liền có mang long thai, tiên hoàng càng
vui mừng. Nhưng thế sự khó liệu, Mai Phi nương nương ngày đó lại sinh ra một cặp song sinh. Ở Vân Triêu quốc, song sinh sẽ mang đến bất hạnh,
trong đó một đứa buộc phải chết, Mai Phi nương nương thương con vô cùng
nên tuyên bố chỉ sinh hạ một hoàng tử, một đứa phải đem giấu đi, quả
thực không có thiên lý.” Hoa ma ma không khỏi lã chã rơi lệ, “Cho nên Mặc Trúc công tử chính là Hoàng tử, hắn thuở nhỏ không được chăm
sóc kỹ, thân hư thể nhược, sau này vào mỗi đêm trăng tròn thì toàn thân
sẽ rét run. Mai Phi nương nương giấu kín hắn trong Mai viên, mỗi đêm sẽ
gặp, đi làm bạn với công tử.”
“Sau này thì sao?” Trong đầu Lục Ngưng Nhiên quanh quẩn thân
ảnh cô đơn của Mặc Trúc dưới ánh trăng. Hắn là hoàng tử không ai biết,
trừ Mai Phi, Hoa ma ma, Hoàng thượng, không ai biết hắn tồn tại. Trách
không được hắn luôn như có như không tản ra khí tức u buồn, đây là tiếc
nuối cả đời của hắn.
“Sau này? Tiên hoàng có mới nới cũ, nhiều năm cũng không đến cung
của Mai Phi nương nương, Mai Phi nương nương cũng được tự do. Mà Hoàng
thượng hắn khi đó lại luôn mình đầy thương tích trở về, Mai Phi nương
nương thấy vậy, đau lòng vô cùng, suốt ngày buồn bực không vui. Sau này, tiên hoàng không biết vì sao đột nhiên đi vào tẩm cung, đem nương
nương…” Hoa ma ma thương tâm nỉ non, “Sau đó không lâu, Mai Phi nương nương liền có thai, mà thân thể của nàng ngày càng sa sút. Hoàng
thượng biết chuyện nên cho dù bị thương cũng không để cho Mai Phi nương
nương thấy.”
“Hắn nhất định rất khổ a?” Nhẹ giọng hỏi, hắn luôn tỏ ra ôn nhuận ấm áp nhưng trong mắt cũng không có tình cảm gì.
“Tiên hoàng hoang dâm vô đạo, tàn ngược không thôi. Lúc đó, tiên
hoàng có mười hai vị hoàng tử, cuối cùng lại bị hắn giết hết một nửa.
Hoàng thượng may mắn sống sót nhưng thân mình cũng đầy thương tích.“
Hoa ma ma nhớ tới Quân Mặc Hàn rất quật cường, đau lòng không thôi, “Tám năm trước, tiên hoàng lại nghĩ tới phương pháp mới, đem sáu hoàng tử nhốt cùng với dã thú, chiến đấu cùng với chúng.”
“Quả thực tàn bạo bất nhân, hổ dữ không ăn thịt con, bọn họ là con
của hắn, người thân của hắn thế nhưng lại xuống tay tàn độc, lấy đó làm
niềm vui.” Lục Ngưng Nhiên ra sức đập bàn, phẫn nộ không thôi.
Nhớ tới Quân Mặc Hàn tám năm trước, mới mười lăm sáu tuổi, thân thể gầy yếu làm sao chống cự với móng vuốt của lão hổ? Tâm tình của hắn lúc đó
ra sao?
“Đúng vậy, Mai Phi nương nương biết được việc này, xông vào, trơ mắt nhìn Hoàng thượng bị nhốt chung với thú dữ, cùng chúng chém giết, nàng
có thể nào không đau lòng? Lúc đó, nương nương đang mang thai, kéo thân
thể nặng nề, quỳ rạp trên mặt đất, đau khổ cầu xin. Nhưng tiên hoàng lại giận dữ, trách tội nương nương làm phiền thú vui của hắn, đem nương
nương ra ngoài ra sức đánh hai mươi đại bản.” Hoa ma ma sớm khóc không thành tiếng. Nhớ tới tình cảnh ngày đó, giống như đang rành rành trước mắt, bi thống vạn phần.
“Lòng dạ thật ác độc a!” Lục Ngưng Nhiên càng bi phẫn, nàng
nghe nói tiên đế tàn bạo, cũng không nghĩ tới hắn tâm ngoan thủ lạt như
thế, quả thực là mặt người dạ thú.
“Hoàng thượng vừa chiến đấu với dã thú, trên người đầy vết thương,
vừa gọi Mai Phi nương nương, trơ mắt nhìn máu chảy ra từ người mẫu thân, nhìn nàng bị đánh chết, bị chôn sống, lại bất lực.” Hoa ma ma bất chấp nước mắt đầy mặt, nức nở nói.
Lục Ngưng Nhiên trầm mặc, trong mắt chứa đựng lửa giận, trong đầu hiện
ra hình ảnh lúc đó, thiếu niên dùng thân thể ốm yếu đánh nhau với hổ,
chính mắt thấy mẫu thân chết thảm, lại bất lực, loại này tê tâm liệt phế đau đớn, hắn làm thế nào để chịu được? Hắn đã trải qua thống khổ cho
nên trở nên kiên cường, nụ cười của hắn, nhìn như ôn nhu, lại lạnh băng
đến cực điểm. Lòng Lục Ngưng Nhiên giờ phút này mãnh liệt run rẩy, đau
đớn vô cùng.
“Cuối cùng Hoàng thượng cùng ba vị hoàng tử khác ra khỏi lồng sắt,
chỉ còn nửa cái mạng. Hoàng thượng đau khổ cầu xin tiên hoàng cho hắn
nhìn Mai Phi nương nương, nhưng tiên hoàng lại sai người đem Mai Phi
nương nương vụng trộm chôn đi, không ai biết Mai Phi nương nương chôn ở
nơi nào.” Hoa ma ma thở dài, “Sau này, Hoàng thượng âm thầm tìm kiếm thi thể của nương nương nhưng cũng không thu hoạch được gì. Đến
khi hoàng thượng đăng cơ, đến hôm qua, rốt cục cũng tìm được, cảm xúc
nhiều năm đọng lại của hắn nháy mắt bùng nổ, nhìn thấy hài cốt của Mai
Phi nương nương, sự kiên cường của hắn nháy mắt đã tan rã. Hắn luôn tự
trách mình vào ngày đó không có năng lực cứu mẫu thân, cho tới bây giờ
hắn vẫn tự trách không thôi.”
Nội điện nháy mắt yên tĩnh, trên mặt Lục Ngưng Nhiên đầy lệ quang. Nhân sinh thống khổ nhất đó là cốt nhục chia lìa.
Nàng lại nhớ tới thái độ hôm qua của hắn, nỗi đau nhiều năm như vậy mà
hắn tự mình chịu, hắn bị dày vò trong nhiều năm hối hận, hắn làm thiên
tử lại nhận nhiều đau khổ nhất.