“Hạ quan là tri huyện mới nhậm chức, Vương Uông Luân, tham kiến hoàng hậu nương nương!” Thanh âm nam tử truyền vào tai Lục Ngưng Nhiên. Nàng ngước mắt thấy đã
có hơn mười người quỳ gối cách đó không xa, dẫn đầu là một nam tử tuổi
chừng hai mươi lăm, thân mặc quan bào, phía sau là bộ khoái cùng sai
dịch.
“Vương tri huyện bình thân.” Lục Ngưng Nhiên trong lòng đối với hiệu suất làm việc của Quân Mặc Hàn cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới
chỉ có mấy ngày mà hắn đã an bài người khác tới. Lục Ngưng Nhiên vốn cảm thấy Quân Mặc Hàn không đơn giản, cho nên luôn âm thầm xem xét cùng thử thăm dò thực lực của hắn. Nhưng hắn che giấu vô cùng tốt, hiện tại xem
ra hắn đã sớm chuẩn bị.
“Cám ơn hoàng hậu nương nương!” Uông Luân không dám ngẩng đầu, cúi đầu đứng dậy, cách Lục Ngưng Nhiên ba thước, tiện đà mở miệng, “Hạ quan biết hoàng hậu nương nương đang ở đây tra án nữ tử mất tích trong
ba tháng nay, nên đến để hoàng hậu nương nương sai bảo.”
“Vương tri huyện đến đúng lúc lắm, bản cung có việc cần các ngươi đi làm.” Lục Ngưng Nhiên đánh giá Uông Luân, cử chỉ hào phóng, biết nhìn mặt người, hẳn là người có thể xử án.
“Hoàng hậu nương nương cứ việc phân phó.” Uông luân tiện đà tiến lên một bước, trả lời, “Không biết hoàng hậu nương nương muốn phân phó hạ quan làm gì?”
“Nhanh đi xem xét nữ tử mất tích trong vòng ba năm ở Hạnh Hạch
thôn, tra rõ tư liệu về các nữ tử mất tích trong ba tháng nay, bao gồm
việc: Các nàng mất tích như thế nào, đặc điểm, sở thích, lúc mất tích có chuyện kỳ quái nào xảy ra? Mặc quần áo gì đều phải hỏi rõ ràng, càng kỹ càng tốt.” Lục Ngưng Nhiên thấp giọng ra lệnh, đi dọc theo bờ sông, đến Hạnh Hạch thôn.
“Hạ quan tức khắc sai người đi làm.” Uông Luân lĩnh mệnh, liền
xoay người phân phó bộ khoái làm việc, còn hắn thì vẫn dè dặt cẩn trọng
theo sau Lục Ngưng Nhiên, đợi sai bảo.
Lục Ngưng Nhiên tiếp tục đi về phía trước, mọi người đều vào Hạnh Hạch
thôn. Người trong thôn chưa bao giờ gặp người xa lạ với cách ăn mặc như
thế nên đều đóng cửa, không dám ra. Thôn trưởng vội vàng tới nghênh đón, nhìn thấy quan phục của Uông Luân, vội hành lễ, “Tiểu dân là thôn trưởng, không biết đại nhân đường xa đến đây nên không thể tiếp đón từ xa, mong đại nhân trách phạt.”
“Thôn trưởng, không biết tư liệu của thôn dân có ở chỗ ngươi không?” Uông Luân hiểu thân phận của Lục Ngưng Nhiên không thể cho người khác biết, nên mở miệng hỏi trước.
“Có, đều ở trong từ đường.” Tin tức của thôn trưởng cũng rất linh thông, tất nhiên biết tri huyện bây giờ đã thay đổi người.
Nhìn tri huyện mặc quan bào trước mắt, tất nhiên hiểu đây là tri huyện mới nhậm chức, lập tức xoay người đón vào.
Lục Ngưng Nhiên theo mọi người đến từ đường, thấy khi thôn dân thấy thôn trưởng đều mang thần thái khiếp đảm, hơn nữa thần sắc vội vàng cứ như
nếu mình bất cẩn sẽ bị mất mạng vậy.
Mọi người đi tới từ đường, Lục Ngưng Nhiên lập tức đánh giá xung quanh.
Uông Luân không dám thả lỏng, ra lệnh thôn trưởng đem hồ sơ của thôn dân mang ra, còn hắn cẩn thận tra từng cái.
Có nghi vấn đều phải hỏi. Khi điều ra xong đã là buổi chiều, mặt trời
ngã về tây. Lục Ngưng Nhiên cũng đã đem toàn bộ thôn đại khái thăm dò
một phen, cảm thấy trong thôn lộ ra quỷ dị.
Sau khi Uông Luân tra xong, đi đến cạnh Lục Ngưng Nhiên, bẩm báo, “Hạ quan đã điều tra rõ ràng, trong hồ sơ không có ai mất tích, có điều hạ quan lại cảm thấy thôn trưởng có chút cổ quái.” Lúc nãy hắn luôn đánh giá thôn trưởng, chỉ thấy hắn cứ lắp bắp, hơn nữa trong mắt lại có tia giảo hoạt, hạ nhân bên cạnh hắn cũng không dám lên tiếng. Hồ sơ tuy rằng xem cũng không thấy vấn đề, kì thực có chút giấu
đầu hở đuôi, tỷ như hỏi hắn cái gì, câu trả lời của hắn luôn gò ép, qua
loa.
“Ừm, chúng ta về trước đi.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu. Lúc nãy
khi nàng đang muốn đến rừng cây phía sau thôn, lại bị một thôn dân ngăn
cản, vừa thấy là gia đinh trong nhà thôn trưởng. Hắn nói rừng cây này
rất nguy hiểm, người nào đi vào cũng không có đường ra, nơi này chính là mê lâm. Nhìn vẻ mặt kích động của gia đinh, xem ra nơi này nhất định có vấn đề.
Về đến tổ trạch, Quân Mặc Hàn đã sai người chuẩn bị cơm, đợi Lục Ngưng
Nhiên trở về. Khi thấy nàng từ xa đi vào, cảm thấy vui vẻ, cái này gọi
là một ngày không thấy như cách ba thu, hắn hiện tại mới lĩnh hội thâm ý trong đó: Một ngày không thấy nàng, hắn đứng ngồi không yên a.
“Bữa tối đã chuẩn bị xong, Nhiên Nhi, nàng mệt nhọc cả ngày rồi, cũng nên dùng bữa đi.” Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên ngồi xuống, càng không ngừng thay nàng gắp thức ăn, tươi cười nói.
“Mấy ngày nay ngươi vội làm gì?” Lục Ngưng Nhiên đã vài ngày
không gặp Quân Mặc Hàn, lúc trước hắn luôn ở bên cạnh nàng, nhưng mấy
ngày trước lại đột nhiên mất tích, làm lòng nàng có cảm giác buồn bã.
“Có việc triều chính, rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt, mấy ngày nay đều phê duyệt tấu chương.” Quân Mặc Hàn không ngờ Lục Ngưng Nhiên lại chủ động hỏi, lòng cảm thấy vui mừng, xem ra nàng đã bắt đầu quan tâm hắn.
“Ừm. Trong cung có xảy ra chuyện gì không?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi.
Đúng vậy, bọn họ cũng rời đi hơn một tháng rồi, hơn nữa lại ở Phượng Nghi
trấn cũng lâu. Trước mắt trong triều đình có Lam thừa tướng, trong cung
có Hoa ma ma, nhưng cũng tránh không được phức tạp a. Huống hồ bây giờ
bọn họ đến đây, lại có chuyện lớn như thế, chẳng lẽ trong kinh thành
không ai không biết sao?
“Tất cả đều tốt.” Quân Mặc Hàn ôn hòa cười nói, hắn không muốn
nàng quan tâm mấy chuyện đó. Hiện tại hắn chỉ muốn ở bên cạnh nàng, vì
nàng che phong chắn vũ, để nàng làm việc nàng muốn.
“Mặc Trúc cùng Nghi Phi có manh mối chưa?” Lục Ngưng Nhiên vẫn
lo lắng Mặc Trúc cùng Nghi Phi. Sau khi xử lý chuyện của Phượng Nghi
trấn, phải chạy suốt đêm, tiếp tục xuống phía nam, tìm kiếm Mặc Trúc.
“Đã phái người đi tìm, nhưng không có tiến triển, Mặc Trúc cùng Nghi Phi tung tích không rõ.” Quân Mặc Hàn nghĩ đến Mặc Trúc, cảm thấy lo lắng, nhàn nhạt nói.
“Ừm, tối nay ta muốn đi Hạnh Hạch thôn một chuyến, nơi đó không đơn giản.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, nhớ tới manh mối hôm nay, nói.
“Ta đi cùng nàng.” Quân Mặc Hàn buông bát đũa, nói.
“Được, bất quá phải mượn bảo bối của Bình Nhi dùng một chút.”
Lục Ngưng Nhiên thản nhiên cười. Nàng tựa hồ đã quen cảm giác Quân Mặc
Hàn ở bên cạnh, lúc hắn nói muốn đi theo mình, không chút nghĩ ngợi mà
đáp ứng.
Đêm dài yên tĩnh, Lục Ngưng Nhiên ngồi xổm bên cạnh hỏa thằn lằn, đem
hải tảo cùng bùn đất đưa cho hỏa thằn lằn, sau đó đem mùi của thi thể nữ tử kia cho chúng ngửi một chút. Nàng nhìn về phía chúng nó, yên lặng
thì thầm, “Ông bạn già, các ngươi phải giúp ta tìm ra đáp án!” Nói xong, vỗ nhẹ nhẹ đầu của chúng, rồi liếc về phía Bình Nhi, “Yên tâm, ta sẽ đem chúng trở về.”
“Vâng, nương nương cẩn thận.” Bình Nhi nhìn về phía Lục Ngưng
Nhiên, tất nhiên đã hiểu nương nương muốn ra ngoài làm việc. Nàng có
chút hâm mộ bảo bối, chúng có thể cùng nương nương đi ra ngoài, mà nàng
lại không thể giúp gì.
Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên mang theo hỏa thằn lằn đi đến mê lâm,
nhìn bốn phía không có tiếng động, gió thổi ào ào. Hai người nhìn nhau
gật đầu, cấp tốc đi vào mê lâm. Quả nhiên, vừa bước vào liền không rõ
phương hướng, cũng may Lục Ngưng Nhiên dẫn theo hỏa thằn lằn, đi theo
chúng nó.
Rừng rậm giao thoa, may mắn có hỏa thằn lằn bằng không bọn họ sẽ lạc
đường, căn bản không thể nào tìm được. Hai người liền theo hỏa thằn lằn
xuyên qua rừng cây, muốn vào sâu đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai của nữ tử. Quân Mặc Hàn cầm tay Lục Ngưng Nhiên, sau đó lén lút đi theo phía thanh âm phát ra.
Quả nhiên cách đó không xa có đèn đuốc. Chậm rãi tới gần, liền thấy ở
đây có một ngôi nhà tranh, bên trong có ánh nến, hỏa thằn lằn đã lặng
yên bò lên nóc nhà. Đại hỏa ngước đầu nhìn thoáng qua Lục Ngưng Nhiên ý
nói cho nàng rằng nơi này có mùi của xác chết kia. Lục Ngưng Nhiên hiểu ý gật đầu, Quân Mặc Hàn ôm nàng phi thân bay tới nóc nhà.
Đẩy cỏ tranh trên nóc nhà ra, chỉ thấy trong góc phòng có mười mấy nữ tử khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, đầu co rúm lại, ôm nhau. Mà giữa phòng, có một nam tử tóc tai bù xù uống rượu, bộ mặt dữ tợn, trên mặt có một
vết sẹo cắt ngang mặt, càng có vẻ khủng bố.
Có một nam tử quần áo đẹp đẽ quý giá đứng bên cạnh, cúi đầu, không dám
lên tiếng, Lục Ngưng Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra, nam tử đó là
thôn trưởng Hạnh Hạch thôn.
Nhìn một góc khác, một xác chết đã khô, quần áo lại hoàn hảo không tổn
hao gì, mà trên người còn có vết máu. Lục Ngưng Nhiên nhớ lại, trong
lòng có dự cảm bất hảo, cũng chỉ có thể tiếp tục án binh bất động, yên
lặng xem xét.
“Đại hiệp, hôm nay người của quan phủ đến xem xét bản thôn có người mất tích hay không, hình như là tra ra một ít manh mối.” Thôn trưởng nịnh nọt cười, nói.
“Hừ, thì sao chứ, thêm mấy ngày nữa thì lão tử ta thần công đã luyện thành, đao thương bất nhập, thiên hạ đệ nhất, sẽ sợ bọn họ sao?” Nam tử dữ tợn kia buông bát rượu, cười to nói.
“Ô ô!” Là thanh âm của một nữ tử trong góc khóc lên sau khi nghe hắn nói.
“Khóc cái gì? Còn khóc nữa đại gia ta tức khắc hút khô máu của các ngươi.” Nam tử dữ tợn quát, đem một nữ tử nho nhỏ túm lên, nhìn nàng. Sau đó
thô lỗ kéo quần áo của nàng, thân mình trần như nhộng, thuận tay quăng
lên bàn, ánh mắt thị huyết, dâm đãng cười ra tiếng, ngay sau đó tàn bạo
hành hạ nàng.
Nữ tử trong góc tường không dám lên tiếng, cắn cánh môi, nhắm mắt lại
không dám nhìn. Các nàng mỗi ngày đều trải qua hình ảnh này, lại nghĩ
đến kết cục bi thảm của mình, nhưng không thể làm gì, bây giờ chỉ có thể nhận mệnh.
Mà nàng kia sớm đã ngất xỉu, vô lực mặc hắn muốn làm gì thì làm, đến khi chịu không nổi, trừng lớn hai mắt, hấp hối.
Quân Mặc Hàn ánh mắt lạnh lùng mà Lục Ngưng Nhiên tận mắt thấy một màn
này, một bàn tay bị Quân Mặc Hàn nắm, nàng dùng hết sức nắm lại tay Quân Mặc Hàn, tay kia thì nắm chặt cỏ tranh, hận không thể đem tên cầm thú
này băm thành trăm mảnh.
Lục Ngưng Nhiên không thể nhịn được nữa đang muốn phi thân xuống trực
tiếp cắt cổ hắn lại nhìn thấy một màn làm nàng kinh ngạc. Chỉ thấy hắn
sau khi ngược đãi nữ tử kia, cúi đầu, lúc nàng sắp chết, cắn cổ nàng.
Trong giây lát, nữ tử mềm mại kia biến thành một khối thây khô. Lục
Ngưng Nhiên nhất thời không hiểu, cầm thú này không phải chỉ muốn cường
bạo các nàng sao?
Quân Mặc Hàn nhìn thấy, cảm thấy đã đoán được mười phần, nhìn Lục Ngưng Nhiên, ôm lấy nàng, rời đi trước lại bàn bạc kỹ hơn.
Đột nhiên, phát hiện có người mặc hồng y phá cửa sổ vào. Dùng một cước
đá cầm thú kia, xoay tròn rơi xuống đất, nhìn nữ tử ở góc tường, còn có
nữ tử đã bị cầm thú kia hút khô máu, thây khô nằm trên đất, mâu quang
lạnh lùng, “Hừ, hôm nay ngươi phải chết.”
Thôn trưởng sớm sợ tới mức hốt hoảng chạy ra ngoài, mà đám nữ tử kia
khóc lớn lên, nhìn tỷ muội chết trước mắt, bi thương vạn phần.
Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía biến cố vừa xảy ra, lại nhìn nam tử trước
mặt, khóe miệng giơ lên một chút ý cười, thì ra là hắn, lại nhìn Quân
Mặc Hàn. Còn Quân Mặc Hàn đã xụ mặt, sao hắn ta cứ luôn xuất hiện trước
mặt Nhiên Nhi chứ.
“Chúng ta đi xuống đi, cứu các nàng trước.” Lục Ngưng Nhiên
nhìn Quân Mặc Hàn. Sau đó mở nóc nhà, vào phòng. Họ đột nhiên bay xuống
làm đám nữ tử kêu lên sợ hãi, khi thấy rõ người đến, các nàng đều ngừng
khóc.
“Đừng sợ, chúng ta tới cứu các ngươi.” Quân Mặc Hàn lập tức
đứng bên cạnh các nàng. Các nàng nhìn nam tử tuấn lãng trước mắt, còn có nữ tử khuynh thành tuyệt mỹ, cho rằng là thần tiên hạ phàm, cứu giúp
các nàng, liền gật đầu.
Lục Ngưng Nhiên tức khắc rút chủy thủ, cắt dây thừng trên người các
nàng, dẫn các nàng chạy từ cửa sau ra ngoài. Hỏa thằn lằn sớm ở phía
trước dẫn đường, Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, “Ngươi dẫn bọn họ rời đi trước, ta cản phía sau.”
“Không, nàng mang bọn họ rời đi, ta cản phía sau.” Quân Mặc
Hàn lo lắng cho Lục Ngưng Nhiên. Hắn biết võ công của tên cầm thú kia
hiện tại đã luyện đến giai đoạn cao, hắn sợ mình cũng không phải là đối
thủ của hắn ta.
“Mặc Hàn, ngươi hãy nghe ta nói đây: Hiện tại tình huống khẩn cấp,
chỉ có ngươi mới có thể dẫn các nàng ra ngoài, hãy để Lâm Tiêu đem các
nàng an bài ở huyện nha, còn ta sẽ cẩn thận.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, biết băn khoăn của hắn nhưng bây giờ không phải lúc do dự.
“Được rồi, cẩn thận.” Quân Mặc Hàn tuy rằng cực kỳ không đồng
ý, nhưng hắn hiểu tính cách Lục Ngưng Nhiên: Nàng một khi đã quyết, thì
không thể thay đổi. Hắn chỉ có thể đáp lại như thế rồi xoay người, theo
hỏa thằn lằn mang đám nữ tử này rời đi.
Bên này, một đen một đỏ đánh nhau ở không trung, còn Lục Ngưng Nhiên lén lút trở về nhà tranh, tìm kiếm manh mối. Ở dưới sàn nàng tìm được một
quyển bí tịch, mở ra, trong lòng hoảng hốt: Nếu hắn luyện thành cái loại võ công tà ác này, nhất định sẽ hại chết tính mạng của nhiều nữ tử vô
tội, người này không thể giữ.
Lập tức, thu hồi bí kíp, đang muốn rời đi, lại nhìn thấy Quý Như Phong
giống như không chống cự được nữa. Hiển nhiên là do võ công của tên cầm
thú kia quá cao, nhớ tới lời hắn nói, vài ngày nữa hắn sẽ đại công cáo
thành, xem ra cần phải ngăn cản ngay.
“Phốc!” Thấy Qúy Như Phong ngã xuống, Lục Ngưng Nhiên tức khắc
đi đến, ném về phía cầm thú một viên đạn khó, lợi dụng tầm nhìn bị che
khuất, nàng nâng hắn lên rồi nhanh chóng rời đi.
Sương khói tan hết, cầm thú kia không nhìn thấy ai, mà nữ tử mình bắt
cũng không thấy. Hắn phá nát nhà tranh thề sẽ bầm thây vạn đoạn người
phá hư chuyện của hắn. Hắn phi thân tìm kiếm Lục Ngưng Nhiên.
“Như Phong, ngươi sao rồi?” Giữa không trung, một đỏ một trắng
xuyên qua rừng cây, mà Lục Ngưng Nhiên gắt gao đỡ hắn. Quý Như Phong ôm
lấy nàng, đi về phía trước.
“Không có việc gì, chỉ trúng một chưởng của hắn. Chỉ cần tìm một chỗ điều tức một lát là được.” Quý Như Phong nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên đang lo lắng cho mình. Tâm
thần hắn hoảng hốt, ngực đau xót, lại phun máu, ngay sau đó, thân thể vô lực, hai người ở không trung ngã xuống.
Lục Ngưng Nhiên ôm chặt Quý Như Phong, biết hắn bị trọng thương. Quý Như Phong dùng hết toàn lực, hai người mới bình yên vô sự rơi xuống đất.
Lục Ngưng Nhiên nâng Quý Như Phong dậy, nhìn về phía bụi gai cách đó
không xa dễ dàng tránh né, đem Quý Như Phong nâng dậy, mở bụi gai, để
hắn ngồi lên bãi đất trống trong bụi gai đó.
“Như Phong! Như Phong! Ngươi tỉnh lại!” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Quý Như Phong đã hôn mê bất tỉnh, lấy viên thuốc nàng mang theo để vào trong miệng hắn. Hắn chậm rãi nuốt xuống, ngay sau đó nàng tiếp tục lay hắn tỉnh lại.
Quý Như Phong cảm giác ngực ấm áp, chậm rãi mở hai mắt. Chiếu vào trong
mắt là hai mắt sáng ngời của Lục Ngưng Nhiên, hắn động động thân thể, “Ta không sao, sẽ tốt thôi.” Nói xong, cứng rắn cường chống đứng dậy.
Lục Ngưng Nhiên cẩn thận nâng hắn dậy. Quý Như Phong khoanh chân ngồi,
tự mình điều tức. Lục Ngưng Nhiên trốn bên cạnh bụi gai, quan sát bốn
phía để ngừa cầm thú kia tới.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời càng đen, Lục Ngưng Nhiên vẫn
không yên lòng, chỉ có thể đi qua đi lại. Đột nhiên có hơi thở dày đặc,
Lục Ngưng Nhiên thầm cảm thấy không ổn, nắm chặt chủy thủ trong tay. Quả nhiên, thân thể nặng nề đứng ngoài bụi gai, đánh giá mọi nơi
Hắn dùng cái mũi hít hít, chậm rãi tới gần bụi gai. Lục Ngưng Nhiên nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quý Như Phong, còn có đôi mày đang nhíu lại:
Xem ra hắn còn cần thời gian, hiện tại chỉ có thể dựa vào nàng. Nói xong nàng liền chém đứt bụi gai, vây quanh bốn phía, đợi khi cầm thú kia
phát hiện bọn họ thì nàng liền phóng hỏa.