Đêm đen gió lớn, trong quân doanh phòng bị nghiêm ngặt, bên ngoài có binh
lính tuần tra. Lục Ngưng Nhiên mất ngủ, một mình nằm trên giường, mặc dù nhắm hai mắt nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Quân Mặc Hàn:
Hắn vô lại, thương tâm, ôn nhu…
Lục Ngưng Nhiên phiền chán bất an: Sao trong đầu mình lại toàn là hình
ảnh của Quân Mặc Hàn chứ? Không nghĩ nhiều nữa, nàng dứt khoát mở hai
mắt, nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trăng rất sáng, xuống giường, mặc áo
choàng đi ra ngoài.
“Hoàng thượng, đã là canh ba, ngài vẫn nên ngủ sớm.” Thanh âm
bên cạnh vang lên, làm Lục Ngưng Nhiên cảm thấy quen thuộc, là thanh âm
của Lý Đức Phúc, hắn trở về từ khi nào? Ngày đó khi gặp lại Mặc Trúc, vì vừa muốn ổn định triều đình, vừa muốn ra biên quan nên Quân Mặc Hàn để
Lý Đức Phúc đưa Mặc Trúc về triều, đồng thời hạ chỉ để Mặc Trúc làm
Huyên vương gia, tạm thời thay hắn chấp chính còn bản thân lại cùng Lục
Ngưng Nhiên ra chiến trường.
“Không sao, trong triều thoạt nhìn gió êm sóng lặng, kì thực vô cùng mãnh liệt. Ta sẽ nghĩ ra đối sách vẹn toàn, ta sẽ dùng hết khả năng để
Mặc Trúc ổn định triều đình.” Quân Mặc Hàn vùi đầu dựa bàn, nói.
“Công tử, không, Huyên vương gia có Hoa ma ma bên cạnh chăm sóc, lại có Lam thừa tướng bên cạnh hiệp trợ, sẽ không có vấn đề lớn. Hoàng
thượng, long thể của Ngài quan trọng.” Lý Đức Phúc ở một bên tiếp tục khuyên can.
“Việc trong triều thay đổi trong nháy mắt nên trẫm phải chuẩn bị
tốt, dùng khoảng thời gian ngắn để Mặc Trúc nắm giữ quyền lực, ổn định
vị trí này. Đợi chiến sự bình ổn, trẫm sẽ đem ngôi vị hoàng đế nhường
cho hắn.” Quân Mặc Hàn tiện đà nói, “Cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của Mặc Trúc.”
“Hoàng thượng, ngài nghĩ vậy sao?” Lý Đức Phúc hiểu rõ, tuy
rằng đã sớm đoán được chút ít, nhưng lại không vạch trần. Bây giờ Quân
Mặc Hàn lại nói vậy, tất nhiên đã hiểu rõ, đối với Quân Mặc Hàn, ngôi vị hoàng đế chỉ là râu ria.
Lục Ngưng Nhiên đứng lặng ở ngoài, có chút ngạc nhiên. Quân Mặc Hàn có ý gì? Chẳng lẽ hắn không làm hoàng đế? Khổ tâm của Mặc Trúc là gì?
“Đối với trẫm mà nói, Nhiên Nhi so ngôi vị hoàng đế quan trọng hơn.
Trẫm biết nàng muốn cái gì, vô luận nàng đi nơi nào, ta đều cùng nàng
sống chết có nhau.” Quân Mặc Hàn ngước mắt, đôi mắt cố ý liếc về phía ngoài, khóe miệng gợi lên nụ cười hạnh phúc.
Lục Ngưng Nhiên khiếp sợ không thôi, một trận gió lạnh thổi qua, khẽ
rùng mình. Nàng nắm thật chặt áo choàng, ổn định tâm thần, bên tai vẫn
còn quanh quẩn lời nói của Quân Mặc Hàn, “Vô luận nàng đi nơi nào, ta đều cùng nàng sống chết có nhau.” mất hồn mất vía đi về phía trước.
Một bóng đen đột nhiên xẹt qua, Lục Ngưng Nhiên tức khắc thu lại tâm
thần, đề cao cảnh giác, cấp tốc đuổi theo, nhưng đã chậm một bước, theo
tốc độ của người nọ, võ công rất cao.
Bóng đen này đến cùng là ai? Thân ảnh chợt lóe qua thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu Lục Ngưng Nhiên, nàng luôn có cảm giác như đã từng quen
biết.
Đầy bụng nghi hoặc, Lục Ngưng Nhiên đi thẳng về doanh trướng của mình, bỗng thanh âm sốt ruột của Bình Nhi vang lên, “Hoàng hậu nương nương, hơn nửa đêm rồi, ngài đi nơi nào?”
“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Lục Ngưng Nhiên thấy Bình Nhi gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, quần áo trên người có nếp nhăn liền tiến lên xoa quần áo của nàng, rất ẩm ướt, cảm thấy có chút nghi hoặc, “Bình Nhi, lúc nãy bản cung đi ra ngoài, sao không thấy ngươi ở trong lều?”
“Qùy thủy (kinh nguyệt) của nô tỳ đến, thân mình có chút không khoẻ, cho nên…” Bình Nhi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời, “Thừa dịp đêm khuya, đi giặt….”
“Bên ngoài sương mù dày đặc, nước suối rất lạnh, đừng để bị bệnh, nên đi nghỉ ngơi đi.” Lục Ngưng Nhiên yên tâm không ít, cầm đôi tay nhỏ bé, đi đến bên giường nàng, ấn nàng ngồi xuống giường, “Ngủ đi, ngày mai không được đi đâu, ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong này.”
“Nhưng mà…” Bình Nhi than thở trả lời, “Nương nương bên người không thể không có người hầu hạ.”
“Bản cung tự chăm sóc mình, ngươi cứ ở đây, nghỉ ngơi tốt là được, đây là ý chỉ của bản cung.” Lục Ngưng Nhiên cẩn thận đắp chăn cho Bình Nhi, nhìn nàng cắn môi, bất
đắc dĩ gật đầu, ngủ. Lục Ngưng Nhiên an tâm, đứng dậy, đi về phía giường mình.
Nằm ở trên giường, trong đầu hiện ra hai thân ảnh, một là Quân Mặc Hàn,
một cái khác là bóng đen kia, dần dần nàng lâm vào mê mang, lặng yên
ngủ.
Chỉ cảm thấy thân thể ấm áp, Lục Ngưng Nhiên cảnh giác nhưng lại âm thầm ảo não: Tối nay thật sự là khác thường, sao mình lại bất cẩn như thế,
cư nhiên bị người khác đến gần. Tức giận mở hai mắt, lại nhìn thấy một
ánh mắt thâm tình nhìn mình, Lục Ngưng Nhiên ngây người. Bên tai vang
lên thanh âm vừa nãy, lòng khẽ nhảy lên, hai má đỏ ửng.
“Không có nàng bên cạnh, ta ngủ không được, cũng không an tâm.” Quân Mặc Hàn ôn nhu cười, nằm bên cạnh nàng, ôm chặt nàng.
Lục Ngưng Nhiên im lặng không nói, nàng không biết mình nên đáp lại thế
nào. Lòng của nàng rất loạn, chưa từng hoảng loạn như thế, bị hắn ôm vào lòng, một cánh tay rắn chắc để nàng dựa vào, khiến nàng có sự an tâm
chưa bao giờ có. Nàng lắng nghe nhịp tim vững vàng của hắn, quanh thân
hắn tản ra hơi thở đặc hữu, làm nàng muốn giữ gìn cả đời. Điều này làm
cho Lục Ngưng Nhiên càng thêm kinh ngạc, giãy dụa ngẩng đầu, chống lại
đôi mắt mang vẻ buồn ngủ của hắn, Lục Ngưng Nhiên ngây ra.
Sắc trời dần sáng, Lục Ngưng Nhiên không biết khi nào đã ngủ trong lòng
hắn. Quân Mặc Hàn bị ánh mặt trời chiếu vào, mở hai mắt, nhìn thiên hạ
trong lòng an nhàn ngủ, tinh thuần tốt đẹp. Hắn cảm thấy nếu như cả đời
mỗi ngày tỉnh lại đều nhìn thấy nàng ngủ thì mình sẽ hạnh phúc chết mất.
Khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười hạnh phúc, giờ khắc này, không có bất cứ chuyện gì có thể so sánh được, làm Quân Mặc Hàn cảm thấy vui vẻ hưng
phấn.
Bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, còn có tiếng kèn nổi lên. Lục
Ngưng Nhiên vội vàng đứng dậy, nhìn Quân Mặc Hàn sau đó đỏ mặt, trốn
tránh ánh mắt nóng rực của hắn, xoay người xuống giường, có chút chật
vật.
Quân Mặc Hàn nhìn biểu hiện dị thường của nàng, trong lòng không hiểu
vui sướng, xem ra Nhiên Nhi đã thông suốt, tâm tình hắn cực tốt, “Nhiên Nhi, đêm qua ngủ có ngon giấc không?” Giọng nói ôn nhu, vẻ mặt tươi cười.
Lục Ngưng Nhiên không đáp lời, cách đó không xa Bình Nhi đã chuẩn bị
xong. Lục Ngưng Nhiên tự rửa mặt chải đầu, mặc khôi giáp, cũng không
quay đầu lại, chạy ra khỏi doanh trướng. Quân Mặc Hàn ý cười càng sâu,
tâm tình cực tốt, lập tức mặc giáp, đuổi theo.
Quân đội đã chuẩn bị xuất phát, Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên sóng vai đi trước, Bạch Phi Dương tiến lên một bước nói, “Hoàng thượng, quả nhiên quân địch phái ba vạn nhân mã kêu gào ngoài thành.
Tuyên bố nếu như không mở cửa thành, liền phá cửa thành.”
“Trẫm muốn đích thân xem bọn hắn phá cửa thành của trẫm như thế nào?” Quân Mặc Hàn lạnh giọng mở miệng, xoay người, lên ngựa, Lục Ngưng Nhiên lập tức lên ngựa, “Xuất phát!” Quân Mặc Hàn ra lệnh, cùng Lục Ngưng Nhiên sóng vai đồng hành, hướng về phía cửa thành.
Ngoài cửa thành, đại quân đến gần, Quân Mặc Hàn cùng Lục Ngưng Nhiên
lạnh nhạt, phía sau tướng sĩ thấy hoàng thượng ngự giá thân chinh, cổ vũ sĩ khí của họ, tinh thần toả sáng, tay cầm binh khí, thanh thế to lớn.
Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn: Hắn vẫn lạnh nhạt tự nhiên, phảng
phất trước mắt tất cả chỉ bình thường, không có một tia sợ hãi cùng lo
lắng. Điều này làm nàng an tâm, bắt đầu thói quen được hắn bảo hộ.
Quân địch nhìn hai người trước mặt, nỗi sỉ nhục của hôm qua làm cho bọn
họ phẫn nộ. Những năm gần đây, bọn họ đều bách chiến bách thắng, chưa
bao giờ bị đánh bại. Nhìn trước mắt, một là hoàng thượng, một là hoàng
hậu, cư nhiên tự mình ứng chiến, làm cho bọn họ càng thêm hưng phấn. Nếu như có thể bắt hoàng thượng cùng hoàng hậu, như vậy bọn họ coi như là
lập công lớn.
Đây là lần đầu Quân Mặc Hàn xuất chinh, lòng hắn lại cực kỳ yên tĩnh,
không có một tia gợn sóng. Đó là bởi vì có thể cùng nàng kề vai chiến
đấu, cho dù chết trận sa trường, hắn cũng không oán không hối, bởi vì
hắn không sợ chết.
Chưa từng nói nhiều, Quân Mặc Hàn rút bảo kiếm, ánh đao chợt lóe, lập
tức vọt về phía trước, Lục Ngưng Nhiên cùng hắn sóng vai đi về phía
trước, phía sau tướng sĩ càng hò hét, “Giết!“
Bên này, quân địch cũng nóng lòng muốn thử, nhưng không dự đoán được,
bọn họ lại dẫn trước một bước, kinh nghiệm sa trường, tự nhiên không
chút sợ hãi, giơ đại đao trong tay, cưỡi ngựa nghênh đón.
Tiếng chém giết, tiếng quát tháo vang vọng phía chân trời. Dưới thành
màu cờ xanh đen ở cùng nhau, xé rách, chém giết, không ai lùi bước, cho
đến chết trận.
Trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông, sát khí tận trời.
Dọc theo đường đi, Quân Mặc Hàn đều xông về trước, thay Lục Ngưng Nhiên
cản chướng ngại, không để nàng bị tổn hại. Lục Ngưng Nhiên cũng hiểu tâm tư của Quân Mặc Hàn, cho nên ở bên cạnh hắn, làm cánh tay của hắn, hai
người vô luận gặp đối thủ mạnh mẽ cỡ nào cũng phối hợp cực kỳ ăn ý, thủy chung sóng vai đi trước, mở một đường máu. Tướng sĩ phía sau đi theo
bước chân bọn họ, không có một tia sợ hãi, họ anh dũng giết địch. Trong
giây lát quân địch bị đánh cho hồn kinh táng đảm, chết vô số, thi thể
khắp nơi.
Quân Mặc Hàn tiến lên, trực tiếp đi vào trận địa của địch, đôi mắt mang
theo tia máu, khóe miệng gợi lên ý cười tà ác, rét lạnh đứng trước mặt
tướng quân bên địch “Ngươi không phải nói muốn phá cửa thành của trẫm sao?”
Tướng quân bên địch cưỡi ngựa liên tục lui về sau, bị khí thế của Quân
Mặc Hàn làm cho kinh sợ, không dám nhiều lời, cầm trường thương, liều
chết.
Quân Mặc Hàn cưỡi ngựa đứng tại chỗ, cười nhạo, đến lúc hắn lao tới, khi hắn còn chưa chạm được Quân Mặc Hàn, bụng đã bị thủng một lỗ lớn, máu
tung toé bắn ra bốn phía, không cam lòng trừng lớn hai tròng mắt, ngã
xuống ngựa.
Hôm nay khác hôm qua, mắt thấy thủ lĩnh bị giết, binh lính không có một
tia lùi bước, vẫn liều chết chống cự, so với chạy về doanh trướng bị
hoàng thượng giết, còn không bằng liều chết chống cự, giết chết một cái, bọn họ cũng đỡ được một phần.
“Một người cũng không lưu!” Quân Mặc Hàn biết bọn họ sẽ không
đào tẩu, một khi đã như vậy, không cần chùn tay. Vẫy tay ra lệnh, nhìn
về phía Lục Ngưng Nhiên bên cạnh, thần thái sáng láng, trong lòng cảm
thấy kiên định, chỉ cần nàng ở bên mình là đủ, những cái khác chỉ là râu ria.