Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 32: Chương 32: Mặc Trúc lâm nguy




Edit: Sunny Út

Beta: Feiyang

Lục Ngưng Nhiên ẩn ẩn tỉnh lại, mở hai mắt, liền nhìn thấy hai mắt Quân Mặc Hàn tràn đầy hỏa diễm nhìn mình. Nàng theo hướng mắt của hắn, cúi đầu, liền nhìn thấy bản thân quần áo không chỉnh, cảnh xuân lộ ra ngoài, ngước mắt, lạnh lùng nhìn Quân Mặc Hàn, lấy chăn, bao vây cảnh xuân, không nói hai lời, nhấc chân, đá Quân Mặc Hàn xuống giường. ( ai~~, Hàn ca chưa ăn được mà đã thê thảm thế này rồi)

“Ai u!” Quân Mặc Hàn bất ngờ không đề phòng nên ngã chổng vó, hắn xoa mông, nghẹn miệng, “Ta là người mới khỏi bệnh, đúng là nữ nhân độc ác mà!”

“Đáng đời!” Lục Ngưng Nhiên không chút khách khí trả lời. Nhìn thấy hắn sắc mặt hồng nhuận, khôi phục bình thường tất nhiên là biết hắn hết bệnh được hơn phân nửa rồi.

Bên ngoài cung nữ nghe được động tĩnh cũng không dám đi vào. Hoa ma ma cúi đầu đi tới, thần sắc đau thương. Khi vào lại nhìn thấy Quân Mặc Hàn ngồi dưới đất cau mày, da thịt lộ ra, lại ngước mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên đang lấy chăn che người, mắt lộ ra hung ác, trong lòng có một tia vui sướng. Nhưng tảng đá trong lòng lại áp chế sự vui sướng kia, quỳ gối trước mặt Quân Mặc Hàn, “Hoàng thượng, công tử vừa nghe nói xong liền hôn mê bất tỉnh, sợ là…”

“Đi!” Bộ dáng nhe răng nhếch miệng của Quân Mặc Hàn biến mất, đổi thành một mặt âm trầm cùng lo lắng, xoay người, đứng lên, “Hoa ma ma, thay quần áo!”

“Ta đi cùng ngươi.” Lục Ngưng Nhiên tất nhiên là hiểu được người Hoa ma ma nói là Mặc Trúc. Nghi hoặc trong lòng nàng lại càng sâu, hài cốt kia đến cùng là ai? Quân Mặc Hàn cực kỳ bi thương mà Mặc Trúc thong dong lạnh nhạt cũng như thế?

“Ừ.” Quân Mặc Hàn hoảng loạn tâm thần nhìn vào mắt Lục Ngưng Nhiên, dần dần yên ổn.

Bình Nhi cơ trí nhân lúc thích hợp mới vào, giúp Lục Ngưng Nhiên trang điểm. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Quân Mặc Hàn đi tới ôm nàng, cho nàng tựa vào vai hắn, “Như vậy sẽ nhanh hơn!”, nói xong liền phi thân rời đi.

Mai viên trải qua một hồi mưa to liền trở nên tiêu điều, trong viện cánh hoa thưa thớt, lá xanh phiêu bạc.

Quân Mặc Hàn lập tức phi xuống đất, buông Lục Ngưng Nhiên ra, thật sâu nhìn nàng một cái, dắt tay nàng đi về phía phòng.

Lục Ngưng Nhiên vốn muốn tránh thoát nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm tình cùng đau thương của hắn, lòng nàng trở nên mềm mại. Đôi mắt kia như nói với nàng, hiện tại chỉ có ngươi có thể tiếp thêm sức mạnh cho ta.

Đẩy cửa vào, nhìn thấy Mặc Trúc yên tĩnh nằm ở trên giường, khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt không thôi. Phảng phất trong nháy mắt liền sẽ biến mất, không có sinh khí, phòng trong tràn ngập nồng đậm đau thương, khó chịu làm cho người ta không thở nổi.

Lục Ngưng Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh này. Nhìn Mặc Trúc nằm yên trên giường, lòng nàng khẽ run rẩy, hắn thật sự không có vướng bận sao? Hắn thật sự muốn bản thân mình rời đi sao?

“Mặc Trúc, ta đã đến, ngươi mau tỉnh lại!” Quân Mặc Hàn chậm rãi tới ngồi bên cạnh giường, vươn tay phải đặt lên bờ vai yếu ớt của hắn, nhẹ giọng gọi, nước mắt lại rơi xuống hai má của Mặc Trúc hòa cùng nước mắt của hắn.

Lục Ngưng Nhiên đờ đẫn ngồi ở bên kia nhìn chằm chằm Mặc Trúc. Vô luận Quân Mặc Hàn gọi như thế nào thì hắn vẫn nhắm mắt không muốn tỉnh lại. Nhưng nước mắt của hắn lại không ngừng chảy xuống làm cho người ta tan nát cõi lòng.

Hoa ma ma thở hổn hển đi tới, quỳ trên mặt đất, thanh âm nghẹn ngào, “Công tử muốn đi, hôm qua hắn nghe lão nô nói chuyện hài cốt, thoải mái cười, nói hắn rốt cục đợi đến hôm nay không còn vướng bận nữa, nên đi.”

“Không, hắn sẽ không đi, hắn nói muốn giúp ta, muốn ở bên cạnh ta! Hắn sẽ không bỏ lại một mình ta, ta không thể mất đi hắn!” Quân Mặc Hàn nhanh tay túm hai vai của Mặc Trúc, hô to ra tiếng, “Mặc Trúc, ngươi mau tỉnh lại a! Ngươi đã nói sẽ không để ta cô độc một mình.”

“Hoàng thượng! Công tử hắn…” Hoa ma ma sớm nghẹn ngào không nói, quỳ rạp trên mặt đất, thất thanh khóc rống.

Lục Ngưng Nhiên nhìn hai người trước mặt đang thương tâm, trong lòng không khỏi sầu não. Trong hậu cung này, tình thân là thứ lạnh lùng nhất, lại không nghĩ rằng đường đường là vua của một nước thế nhưng vì tình thân cũng liều lĩnh bỏ thân phận, ở trong này đau khổ cầu xin.

Nàng xúc động, vươn hai tay, nắm tay của Mặc Trúc, “Mặc Trúc, ngươi nghe được sao? Người thân đang kêu gọi ngươi, cầu xin ngươi ở lại, ngươi có nghe được không? Chúng ta đều đang chờ ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, ngươi mở mắt ra nhìn xem, nhìn xem a!”

Đôi mắt Quân Mặc Hàn sớm bị nước mắt làm mờ đi, hắn nhìn về phía nàng, trong lòng ấm áp, cảm động không thôi. Tay kia thì phủ trên tay nàng đang nắm tay Mặc Trúc. Giờ phút này lòng hắn đang bị nàng hòa tan.

Tay trái lạnh lẽo bị nắm, ngón tay khẽ động một chút. Lục Ngưng Nhiên đột nhiên trợn to hai mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười xán lạn, “Tỉnh, hắn tỉnh!”

“Mặc Trúc! Mặc Trúc!” Quân Mặc Hàn kích động không thôi, nhẹ giọng kêu Mặc Trúc. Khi thấy hắn dần dần mở hai mắt, nín khóc mỉm cười, khối đá trong lòng cũng nhẹ đi. Hắn cho rằng, hắn sẽ mất đi Mặc Trúc, mất đi người thân duy nhất trên đời này. Nếu như thế thì hắn nên đi đâu?

Chuyển mâu nhìn về phía nữ tử phía sau, cảm động không thôi.

Mặc Trúc rốt cục mở hai mắt, nhìn dung nhan khuynh thành của Lục Ngưng Nhiên, khi nhìn vào khóe mắt nàng, hai tay nắm chặt tay nàng, “Không được rời khỏi ta, không được rời khỏi Trúc nhi!“, dùng sức lôi kéo, Lục Ngưng Nhiên gục ở trong lòng hắn, hắn dùng khí lực toàn thân, không chịu buông tay.

“Mặc Trúc, tỉnh tỉnh! Nàng là ai, ngươi xem kỹ đi.” Quân Mặc Hàn sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói với Mặc Trúc, ý muốn gỡ hai tay Mặc Trúc ra nhưng lại sợ làm hắn bị thương chỉ có thể giận trừng mắt.

“Không, ta không buông ra! Ta sợ buông ra thì nàng liền đi, không cần Trúc nhi, không, không cần!” Mặc Trúc mở to hai mắt, ánh mắt tan rã liều mạng lắc đầu, đem Lục Ngưng Nhiên ôm càng chặt, không muốn nới lỏng ra.

“Xú tiểu tử, ngươi nhìn kỹ lại, nàng là ai?” Quân Mặc Hàn giận dữ hét lên, hai tròng mắt chứa lửa giận nhìn về phía biểu tình bướng bỉnh của Mặc Trúc, nhưng cũng vô dụng, Hắn ngược lại căm tức nhìn Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên thật không hiểu, Mặc Trúc nhìn nhu nhược, lại có khí lực lớn như thế, nàng không thể tránh thoát. Vừa vặn nhìn thấy trong mắt Quân Mặc Hàn chứa lửa giận, nhíu mày, nói, “Nhìn cái gì vậy, cũng không phải ta muốn ôm!”

“Hoàng thượng, công tử đã tỉnh, ngài cũng nên chuẩn bị một chút, vào triều sớm đi.” Hoa ma ma tức khắc tiến lên, nhìn về phía hai người đang giương cung bạt kiếm sặc mùi thuốc súng trước mặt, mồ hôi lạnh đầm đìa chảy ra, nếu như không ngăn cản chỉ sợ là Mai viên đều phải thiêu hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.