Quân Mặc Hàn cả người ẩm ướt trở về doanh trướng, Lý Đức Phúc ra đón. Hắn nhìn bộ dáng chật vật của Quân Mặc Hàn, lo lắng hỏi, “Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có việc gì. Thời tiết quá nóng nên đi tiêu giải nhiệt khí.” Quân Mặc Hàn mở miệng cười nói, cảm xúc khô nóng vừa đánh xuống lúc này lại tăng lên lần nữa, trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh lúc nãy.
“Hoàng thượng, nô tài hầu hạ ngài tắm rửa thay quần áo.” Lý Đức Phúc ngẩng đầu đánh giá bộ dáng si mê của Quân Mặc Hàn, thấy ánh mắt
của hắn lóe ra mê ly liền cảm thấy kỳ quái nhưng cũng bước lên phía
trước cởi bỏ y bào ướt đẫm trên người Quân Mặc Hàn, ý bảo nô tài bên
cạnh nhanh chóng hầu hạ.
Lục Ngưng Nhiên bên này chỉ mặc một kiện áo, Bình Nhi ở một bên vì nàng hong khô tóc, “Nương nương, đều do nô tì vừa rồi không ngăn hoàng thượng.” Bình Nhi trộm nhìn Lục Ngưng Nhiên, thấy nàng trầm mặc không nói, đăm chiêu, tự oán.
“Bản cung mệt rồi.” Lục Ngưng Nhiên nhàn nhạt mở miệng, đứng dậy đi đến bên giường.
“Vậy nô tì hầu hạ nương nương nghỉ ngơi.” Bình Nhi cơ trí buông lược, liền bước lên phía trước cẩn thận đỡ Lục Ngưng Nhiên.
Lục Ngưng Nhiên trằn trọc mãi, trong đầu hiện lên bộ dáng của Quân Mặc
Hàn. Dựa theo tính cách lúc trước của nàng, bị người khác nhìn thấy thì
nhất định là không buông tha, sẽ móc mắt kẻ đó. Nhưng vì sao lúc nãy hắn nhìn thì bản thân chỉ hoảng loạn mà không có một chút tức giận?
Không, nàng hẳn là rất tức giận mới đúng!!! Làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn chứ? Nhưng không hiểu sao trong lòng mình ngược lại còn có một
tia chờ mong.
Nàng nghĩ mãi, ép buộc một đêm, cuối cùng chỉ đưa ra một kết luận: Nàng
thích hắn!!! Điều này sao có thể? Nàng làm sao có thể thích hắn?
Bất khả tư nghị xoay người rời giường, bên trong không có một bóng
người, lại phát hiện trời đã sáng choang. Nhưng hắn đêm qua lại không có đến, hai tay vờn quanh, cảm thấy lạnh băng. Lúc trước được hắn ôm, ngủ
rất ngon, thân thể ấm áp. Hôm nay lại lạnh lẽo như thế, lòng không khỏi
có chút thất lạc, xuống giường, chỉ choàng một kiện áp, “Bình Nhi?”
Lục Ngưng Nhiên thuận miệng hô, trong phòng lại không có một tia phản
ứng. Lục Ngưng Nhiên ra ngoài, cũng không thấy thân ảnh của Bình Nhi. Kỳ quái, xem đệm chăn trên giường vẫn ngay ngắn chỉnh tề, nàng đi đâu?
Nàng nghĩ đến đêm qua Quân Mặc Hàn đột nhiên xông vào với gương mặt sốt
ruột, cảm thấy có chút nghi hoặc. Quân Mặc Hàn luôn luôn trầm ổn, không
có khả năng hoảng loạn xông tới như thế? Chẳng lẽ đêm qua hắn phát hiện
cái gì? Nghĩ nghĩ liền mặc quần áo đi về phía doanh trướng của Quân Mặc
Hàn.
Quân Mặc Hàn bởi vì việc đêm qua cũng một đêm chưa ngủ, vùi đầu phê
duyệt tấu chương, bất tri bất giác trời đã sáng. Ánh mặt trời bắn vào,
vô cùng ấm áp, nghĩ hôm nay thời tiết không tệ liền đứng dậy, muốn ra
ngoài nhưng lại bị Lục Ngưng Nhiên đâm vào lòng, cảm giác được trong
lòng mình có chút mềm mại. Quân Mặc Hàn sau khi xác nhận là người nào,
lập tức chuyển thành vui mừng, xem ra hôm nay có chuyện tốt phát sinh
a!! Sáng tinh mơ liền ôm mỹ nhân, nụ cười càng thêm xán lạn, đem Lục
Ngưng Nhiên gắt gao ôm vào lòng.
Lục Ngưng Nhiên vì bước chân vội vàng, cũng muốn hỏi rõ ràng Quân Mặc
Hàn đêm qua phát sinh chuyện gì cho nên không chú ý, liền gấp gáp tiến
vào, lại không nghĩ rằng lại đâm đầu vào lòng Quân Mặc Hàn. Vừa vội vừa
giận, đang muốn tránh thoát, hắn lại ôm càng nhanh, cảm nhận được ấm áp
quen thuộc, thế nhưng nàng lại thất thần, nhắm chặt hai mắt, tùy ý hắn
ôm.
Quân Mặc Hàn thật không ngờ Lục Ngưng Nhiên không giãy dụa, điều này làm cho hắn vui sướng không thôi. Hắn lập tức đem mũi đưa vào tóc nàng, hít lấy hương thơm độc hữu trên người nàng, lưu luyến không thôi.
Trong trướng yên tĩnh dị thường, rõ ràng nghe được tiếng hít thở lẫn
nhau, không có một tia tạp chất, phảng phất thế gian này chỉ có hai
người họ.
Quân Mặc Hàn yêu thích cảm giác này! Đó là hạnh phúc hắn muốn: Có thể ôm nàng như vậy đã tốt đẹp đến cực điểm!
“Ôm đủ chưa?” Lục Ngưng Nhiên mở hai mắt nhưng lòng nàng khẽ
gợn sóng. Nàng ý thức được rằng thì ra nàng đã có thói quen được hắn ôm
ấp, quen với nụ cười của hắn, quen với hành vi vô lại của hắn, hương vị
trên người hắn. Chỉ cần có hắn bên cạnh thì nàng sẽ cảm thấy vô cùng an
tâm.
“Không đủ, cả đời cũng không đủ.” Quân Mặc Hàn càng ôm chặt
nàng, lắc lắc đầu, vô lại nói. Đúng vậy, sợ là đời đời kiếp kiếp cũng
không đủ, tham luyến cảm thụ hơi thở trên người nàng, lắc lắc đầu mở
miệng.
“Ta có việc muốn hỏi ngươi.” Lục Ngưng Nhiên thở dài, hắn vô lại như thế, chỉ có thể như vậy mới từ bỏ, tiện đà hỏi, “Đêm qua vì sao lại đột nhiên xông vào chỗ của ta?”
Chuyện đêm qua, Quân Mặc Hàn vốn tưởng rằng bản thân sẽ quên, bị Lục
Ngưng Nhiên nhắc tới, trong lòng lại rục rịch, đem môi đặt gần bên tai
nàng, khẽ cắn vành tai nàng nói, “Đêm qua… Nàng nói đi?”
“Ngươi…” Vành tai tê dại làm nàng có chút sợ run, thanh âm có
chút run run, nàng thế nào để hắn tùy ý vô lại, nặng nề dẫm chân hắn,
thừa dịp hắn đau đớn, đẩy hắn ra, “Thật sự là tên vô lại.”
“A.” Quân Mặc Hàn có chút ảo não, cực kỳ ai oán nhìn Lục Ngưng Nhiên, “Thật sự là nhẫn tâm a.” Không quan tâm chân mình đau, lại mang biểu cảm không vui như trẻ con.
“Nói hay không?” Lục Ngưng Nhiên đối với hắn lại thờ ơ, thuận thế ngồi bên ghế, đổ chén trà nóng, uống một ngụm, hỏi.
“Đêm qua là ai khóc ướt quần áo của ta?” Quân Mặc Hàn thu lại
bộ dáng đáng thương, thay đổi biểu cảm, ngồi đối diện Lục Ngưng Nhiên,
cầm cái cốc trong tay nàng, đặt môi vào vị trí nàng vừa uống, nhấp một
ngụm, “Mĩ vị.”
Lục Ngưng Nhiên mặt lộ vẻ đỏ ửng, xấu hổ, người này thật sự vô lại!! Ho khan vài tiếng, lại khôi phục sự trấn tĩnh, “Đêm qua ta sẽ đối với ngươi phụ trách.”
“Khụ khụ, phụ trách? Phụ trách thế nào?” Quân Mặc Hàn bị sặc nước trà, liền họ vài tiếng, kinh hỉ vạn phần hỏi, một mặt chờ mong.
“Đền cho ngươi một bộ quần áo mới.” Lục Ngưng Nhiên ngắn gọn nói, không phải là khóc ướt một bộ quần áo thôi sao, đền cái khác là được.
“Cái gì? Đây là chuyện của một bộ quần áo sao?” Quân Mặc Hàn có chút buồn bực,
“Đúng vậy, không phải là khóc ướt một bộ quần áo thôi sao, chẳng lẽ ngươi nghĩ không đủ?” Lục Ngưng Nhiên thốt ra, mới phát hiện mình lỡ miệng.
“Đúng, ta muốn nàng lấy thân báo đáp, đây không phải là quần áo thông thường.” Quân Mặc Hàn tức khắc mượn nước đẩy thuyền nói, “Đây là long bào, là đại biểu uy nghiêm hoàng gia, tượng trưng cho vô hạn vinh quang.”
“Già mồm át lẽ phải.” Lục Ngưng Nhiên có chút ảo não, sao mình lại tạo cơ hội cho hắn? Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, “Ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi có phải phát hiện cái gì hay không?”
“Dù sao nàng đêm qua đã bị ta nhìn… hết, cũng muốn lấy thân báo đáp cho ta, ta sẽ không truy vấn, nàng vốn là người của ta.” Quân Mặc Hàn không để ý đến Lục Ngưng Nhiên mang vẻ mặt tức giận, nói tiếp.
“Đêm qua nàng chạy đi như vậy, nàng có biết ta rất thương tâm hay không?” Quân Mặc Hàn vuốt ngực, hoàn toàn không để ý biểu cảm của Lục Ngưng Nhiên.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi thấy một bóng đen phải không?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi.
“Chẳng lẽ đêm qua bóng đen kia thật sự vào doanh trướng của nàng?” Quân Mặc Hàn thu lại bộ dáng vô lại, cấp tốc phản ứng hỏi.
“Ta hiểu rồi.” Lục Ngưng Nhiên thông qua vẻ mặt của Quân Mặc Hàn đã đoán được, “Ngươi đêm qua nhìn thấy có một bóng đen xông vào doanh trướng
của ta, cho nên ngươi mới đột nhiên xông tới.”
“Đúng vậy, có phải nàng cũng thấy không? Như vậy, hắn có nhìn nàng…”
Quân Mặc Hàn tiến lên, đánh giá Lục Ngưng Nhiên, tức giận hỏi: Hừ, dám
đụng Nhiên Nhi của hắn, nhất định phải cho hắn ta muốn sống không được
muốn chết không xong.
“Đêm qua ta cũng không nhìn thấy gì, hôm trước ta nhìn thấy một bóng đen từ doanh trướng của ngươi xẹt qua, sau đó liền không thấy.” Lục Ngưng
Nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Quân Mặc Hàn, cảm thấy ấm áp, tiện đà nói.
“Người nọ khinh công rất cao, xem ra là người có võ công cao cường, cư
nhiên có thể tự do hành tẩu ở đây, xem ra người này nhất định là ở trong quân doanh.” Quân Mặc Hàn đại thở dài nhẹ nhõm một hơi, không bị nhìn
thấy là tốt rồi. Hắn đứng dậy, tiến lên, ôm Lục Ngưng Nhiên vào lòng,
“Nhớ kỹ, từ giờ trở đi, nàng phải ở cạnh ta, không được rời khỏi tầm mắt của ta.” Nếu người nọ võ công cao cường đến thế, vậy mục đích của hắn
đến cùng là cái gì? Đêm qua hắn đã đuổi theo rất nhanh, nhưng đến doanh
trướng cũng không phát hiện gì, hắn không thể để Nhiên Nhi có gì sơ
xuất.
“Ta cho tới bây giờ còn không phát hiện ra ngươi trừ bỏ vô lại, còn bá
đạo như thế.” Lục Ngưng Nhiên không nói gì, bất quá nàng biết Quân Mặc
Hàn lo lắng cho nàng. Điều này làm cho Lục Ngưng Nhiên có chút nghi
hoặc, bóng đen kia đến cùng là người phương nào? Nếu như đêm qua thật sự xông vào doanh trướng của mình, nàng vì sao lại không cảm giác được?
Chẳng lẽ là người bên cạnh mình? Như vậy sẽ là ai? Bình Nhi? Trong đầu
đột nhiên toát ra hai chữ, làm nàng có chút rét run, chẳng lẽ thật sự là nàng? Không, không có khả năng, nàng sẽ không có võ công a? Lòng nàng
mâu thuẫn, lâm vào trầm tư.
“Không, ta mặc kệ, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta.” Quân Mặc Hàn
càng ôm chặt Lục Ngưng Nhiên. Hắn sợ mất đi nàng, giống như ngày ấy mẫu
phi ở trước mặt hắn biến mất, làm lòng hắn có ý niệm tuyệt vọng. Nếu
không có Lục Ngưng Nhiên thì hắn sống có ý nghĩa gì nữa!
“Hoàng thượng, Bạch tướng quân có việc gấp muốn bẩm báo!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm Lý Đức Phúc.
“Tối nay hẳn báo được không?” Quân Mặc Hàn bất mãn, hiện tại là lúc hắn
cùng Nhiên Nhi tăng tiến cảm tình, mới sáng tinh mơ, than thở, không nỡ
buông Lục Ngưng Nhiên ra, “Tuyên!”
“Vâng.” Lý Đức Phúc đáp.
Lục Ngưng Nhiên rời khỏi cái ôm của Quân Mặc Hàn, ngồi cạnh hắn, âm thầm nghĩ: Bạch Phi Dương sáng tinh mơ có gì việc gấp? Chẳng lẽ Hàn Ngọc
quốc lại xuất binh? Chuyển mắt, nhìn Quân Mặc Hàn.
Bạch Phi Dương nghiêm túc đi đến, “Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng
hậu nương nương, hiện nay Hàn Ngọc Hoàng tự mình mang binh, tình hình
hiện giờ rất nguy cấp.”