Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 17: Chương 17: Thưởng cho thằn lằn




Edit: Sunny Út

Beta: Sally

“Lúc trưa, ta vừa cẩn thận xem xét thân gia bối cảnh của những người hiềm nghi, trong đó cung nữ tên Thủy Nguyệt khả nghi nhất.” Lục Ngưng Nhiên cầm danh sách đưa qua cho Nghi Phi, tiện đà nói, “Ngươi xem người này, mỗi ngày đi vào nội vụ phủ thời gian đều cách nhau nửa canh giờ, theo lý thuyết, nếu như đi vào nội vụ phủ, thường ngày đều quy định canh giờ, mà nàng, mỗi ngày đều đi tới cùng một nơi, muội muội xem xem, bên trái của nơi này, y theo địa hình, nơi đó gần với Tường Cung, đó lại là chỗ hẻo lánh, ít người qua lại, không dễ phát hiện.”

“Tỷ tỷ có ý, nàng đến đây là giả, giấu tai mắt người khác, vụng trộm đi gặp người khác mới là thật?” Nghi Phi nghiêng đầu nhìn Lục Ngưng Nhiên cẩn thận đoán.

“Lúc chạng vạng, ta đi thăm dò bốn phía, càng khẳng định ý nghĩ của mình.” Lục Ngưng Nhiên buông cuốn sách trong tay, “Càng khả nghi đó là, thân thế nàng không rõ, mà nàng có thẻ bài để đi vào nội vụ phủ là do Lệ Phi cung cấp.”

“Cái gì? Lệ Phi? Nhưng Lệ Phi không phải đã…?” Nghi Phi mở to mắt lên, “Chẳng lẽ việc này cùng Lệ Phi đã mất có liên quan?”

“Lệ Phi nhất định là thoát không khỏi can hệ, nhưng còn có người khác, người này tâm tư kín đáo, hạ cổ toàn bộ những người đã gặp cung nữ kia, hơn nữa lợi dụng bọn họ khiến hậu cung náo động, làm lòng người hoảng sợ, muốn oan hồn tác quái, lợi dụng tử thi này đem ta đưa vào chỗ chết, nếu như việc này thành công, cũng chỉ là oan hồn lấy mạng, biến thành ác ma giết người, tức giết người, cũng không thể kiểm chứng.” Lục Ngưng Nhiên đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng, ngắm nhìn trăng sáng trên cao, “Nếu như ta chưa chết, bắt đầu điều tra, nàng cũng đã có phòng bị, nếu như tra ra người khả nghi, thì chặt đứt manh mối, hoàn toàn không có bóng dáng, thứ hai là không nhìn thấy mặt, thứ ba không có liên hệ gì, coi như không thể nào kiểm chứng.”

“Người này tâm tư rất kín đáo.” Nghi Phi không khỏi tán thưởng, “Vậy hiện tại manh mối của chúng ta bị đứt sao?”

“Cũng không phải, thường thường vật cực tất phản, nhân quá lưu ngân, nhạn quá lưu thanh (câu này theo mình hiểu thì ý nó là thường thì mọi việc đều có để lại chứng cớ, nhìn bên ngoài thì không có gì nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện điểm bất thường), càng không dễ phát hiện, thì càng dễ dàng phát hiện, chúng ta không thể bỏ qua bất kì dấu vết để lại nào.” Ánh mắt trong trẻo của Lục Ngưng Nhiên lóe ra ánh sáng lạnh, bộ đội đặc chủng phải có lực lĩnh ngộ cùng sức quan sát thật cao cùng với năng lực gặp biến không sợ hãi cực nhạy bén.

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Nghi Phi ngước mắt, nhìn bóng lưng màu vàng kia, phóng ra ánh mắt kinh ngạc, hoàng hậu chẳng phải người ngốc nghếch.

“Đợi thì sẽ biết.” Lục Ngưng Nhiên xoay người, nhíu mày, khóe miệng cười bí hiểm.

Nói thì chậm, đến thì nhanh, Lục Ngưng Nhiên vừa dứt lời, Bình Nhi đi thong thả cúi đầu đi đến, “Hoàng hậu nương nương, Nghi Phi nương nương.” Quỳ xuống đất, dập đầu.

“Bình Nhi, điều tra được gì rồi?” Lục Ngưng Nhiên phục lại ngồi ngay ngắn, thần thái tự nhiên nhìn chăm chú vào quỳ trên mặt đất Bình Nhi.

“Nương nương, nô tì đã theo lời những thái giám, cung nữ gặp qua Thủy Nguyệt, cũng vẽ được đại khái hình dáng của nàng, mời nương nương xem qua!” Bình Nhi đứng dậy, cầm giấy vẽ trong tay trình lên Lục Ngưng Nhiên.

Lục Ngưng Nhiên tiếp nhận, mở giấy vẽ, cẩn thận đánh giá nữ tử trong tranh, “Có tra được cái gì khả nghi không?”

“Nghe thái giám nói, nàng không hay nói chuyện, ít thân cận với người khác, dáng đi có chút khập khiễng, chỗ đồng tử có một chấm màu đỏ, còn có, trên mu bàn tay của nàng có vết sẹo lớn, nhìn như là bị phỏng.” Bình Nhi đem những gì tra được ra bẩm báo.

“Còn gì nữa?” Lục Ngưng Nhiên thu hồi cuốn tranh, tà nghễ nhìn Bình Nhi.

“Uhm…” Bình Nhi cúi đầu, “Nga, đúng rồi, trên người nàng có mùi hoa anh túc nhàn nhạt.”

“Hoa anh túc? Làm sao biết được đó là hoa anh túc?” Lục Ngưng Nhiên biết mùi hoa anh túc rất nhẹ, người bình thường rất khó có thể ngửi được mùi của nó.

“Này cũng khéo, nội vụ phủ có một gã công công mẫn cảm với hương hoa anh túc, ngày ấy, vừa vặn hắn trực, cho nên ngửi được mùi hoa anh túc trên người nàng, ngẩng đầu đánh giá nàng một phen, còn cùng nàng nói vài câu, liền nhớ kỹ nàng.” Bình Nhi hai mắt lóe sáng đáp.

“Bình Nhi, ngày mai ngươi đến chỗ Lý công công, điều vị công công kia đến, nói bản cung muốn mượn hắn vài ngày.” Trong mắt Lục Ngưng Nhiên lóe lên một tia giảo hoạt, xem ra hung thủ sẽ nhanh chóng bị nàng bắt được.

“Vâng, nô tì tuân mệnh.” Bình Nhi cúi đầu, nhu thuận đứng về phía bên cạnh.

“Hoàng hậu nương nương, Lý công công ở ngoài điện cầu kiến.” Ngoài bình phong truyền đến thanh âm của một cung nữ bẩm báo.

“Mời.” Lục Ngưng Nhiên nghi hoặc, Lý công công này khuya khoắt tới đây, có chuyện gì?

Nghi Phi ngồi bên cạnh lại khôi phục sự lạnh nhạt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo, cùng Lục Ngưng Nhiên trao đổi ánh mắt, không nói chuyện nữa.

“Lão nô tham kiến hoàng hậu nương nương.” Lý công công xoay người đến, quỳ trên mặt đất, cung kính hành lễ.

“Bình thân.” Ngữ khí bình thản.

“Tạ hoàng hậu nương nương.” Trầm ổn đứng dậy.

“Lý công công đêm khuya tới đây, không biết có gì chuyện quan trọng?” Thanh âm bình thản tiếp tục nói.

“Nương nương, hoàng thượng đặc mệnh lão nô mang đến hơn mười loại thuốc bổ hiếm có, mời hoàng hậu nương nương dùng mỗi ngày.” Lý công công nghiêng người, ba gã thái giám hai tay cầm khay, cúi đầu đi đến, quỳ xuống, ba chén thuốc nóng hổi hiện ra ở trước mắt Lục Ngưng Nhiên.

“Bản cung thương thế cũng không lo ngại, bất quá, hoàng thượng đã ưu ái như thế, kia bản cung liền nhận.” Lục Ngưng Nhiên khóe miệng run rẩy, nàng chán ghét nhất chính là uống thuốc.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đặc mệnh nô tài, nhất định phải tận mắt nhìn nương nương uống xong chén thuốc, mới có thể trở về phục mệnh.” Lý công công tiện đà mở miệng.

“Được.” Lục Ngưng Nhiên nghiến răng nghiến lợi mở miệng, trong mắt lóe lên ngàn cây kiếm, hận không thể đem Quân Mặc Hàn đâm vài cái, sau đó đem ba chén thuốc này đổ vào miệng hắn.

“Đa tạ hoàng hậu nương nương.” Lý công công cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngước mắt, nhìn đôi mắt rét lạnh của Lục Ngưng Nhiên, rụt cổ, tức khắc cúi đầu, âm thầm cảm thán bản thân bất hạnh, đây quả là việc khổ sai.

“Bình Nhi, bảo bối của ngươi chắc là một ngày rồi chưa ăn cơm.” Thanh âm lạnh lùng của Lục Ngưng Nhiên quanh quẩn ở nội điện, tà nghễ nhìn bên mặt Bình Nhi.

“Vâng, nương nương.” Bình Nhi đáp.

“Đem bảo bối của ngươi mang đến đây, hôm nay bản cung muốn thăm hỏi chúng nó.” Lục Ngưng Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm ba chén thuốc kia.

“Vâng, nương nương.” Bình Nhi có loại dự cảm bất hảo, như là có chuyện không tốt muốn phát sinh.

Không lâu sau, Bình Nhi liền ôm một cái bồn rất lớn đến, mà hỏa thằn lằn đang có bộ dáng ỉu xìu phờ phạc, nằm ở trong bồn nghỉ tạm.

“Nương nương, đêm qua chúng nó thật sự rất vất vả a.” Bình Nhi đau lòng mở miệng kể công.

“Bản cung sẽ hảo hảo bồi dưỡng chúng nó.” Lục Ngưng Nhiên khóe mắt hiện lên tia tính kế, ông bạn già a, ông bạn già, ta sẽ hảo hảo đối đãi các ngươi.

“Tạ nương nương.” Bình Nhi cười xán lạn, khoan khoái hành lễ.

“Người đâu, đem ba chén thuốc này thưởng cho công thần đêm qua, hỏa thằn lằn.” Lục Ngưng Nhiên chuyển mâu, nhìn Lý công công, trầm giọng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.