Bình Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào tử xà trước mắt cư nhiên chậm rãi nâng đầu rắn, thè lưỡi, phát ra thanh âm “Tê“. Bình Nhi sợ tới mức nhảy lê nhưng không cần nghĩ ngợi đứng chắn trước giường, “Không cho làm tổn thương Hoàng hậu nương nương!“, giận dữ hét lên.
Tiếng khóc càng lúc càng gần, một thân ảnh màu lam lập tức xẹt qua trước mặt Bình Nhi. Bình Nhi chân như nhũn ra nhưng vẫn quật cường đứng trước giường, “Hừ, mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ta đều không sợ ngươi.
Ai dám thương hại Hoàng hậu nương nương, ta để bảo bối của ta cắn chết.” Thuận miệng nói ra, liền nghĩ đến bảo bối của nàng. Nàng lập tức huýt
một tiếng, sau đó mới bừng tỉnh đại ngộ: sao nàng lại quên bảo bối chứ?
Hôm qua, ít nhiều chúng nó cũng có công ngăn trở thanh xà tập kích.
Trong nháy mắt hơn mười con hỏa thằn lằn trên đất chạy vào, chỉnh tề xếp hàng dưới chân Bình Nhi. Nhìn thấy Thanh Xà ở phía đối diện, tức khắc
cảnh giác, trên người nháy mắt đỏ lựng lên.
“Đại hỏa, tử xà này muốn đả thương Hoàng hậu nương nương, còn không mau đi cắn chết nó.” Bình Nhi nhìn thấy hỏa thằn lằn dưới chân, liền an tâm không ít, hai tay chống nạnh, cúi đầu nói.
Đại hỏa vung đầu làm người ta kinh ngạc, còn Bình Nhi cũng nhịn không
được che miệng, kinh ngạc không thôi: Chỉ thấy, hỏa thằn lằn đồng thời
hướng không trung bay đi, kết hợp cùng đại hỏa biến thành một con thằn
lằn lớn ngang ngửa Thanh Xà. Thằn lằn cùng Thanh Xà chiến đấu còn Bình
Nhi ở một bên nhìn cuộc chiến. Bỗng nhiên lại nghe được tiếng khóc thê
lương, khi Bình Nhi còn chưa phản ứng lại thì bản thân đã bị hơn mười
con rắn nhỏ vây quanh, nàng thuận tay phủi nó xuống người nàng, những
con rắn này không ngừng muốn bò lên người nàng.
Càng làm nàng buồn hơn là vì sao càng ngày càng nhiều con rắn nhỏ như
vậy? Mắt thấy con rắn nhỏ theo chân nàng sẽ bò lên, nàng kinh hách vô
cùng nhưng cũng không dám đi đâu. Quay đầu nhìn Lục Ngưng Nhiên vẫn an
tĩnh ngủ trên giường, lòng sốt ruột vạn phần, quyết không thể để chúng
tiếp cận Hoàng hậu nương nương. Nàng bày ra bộ dáng anh dũng hy sinh,
đứng ở tại chỗ, tứ chi mở ra không nhúc nhích, đợi con rắn nhỏ trèo lên
thân thể của mình.
Bỗng nhiên nhớ lại phương pháp mà Hoàng hậu đã chỉ dạy để đối phó với
rắn thì nàng lại giơ tay lên, dùng sức đánh lên đầu của chúng nó, mỗi
một quyền đều cực kỳ dùng sức: Bọn chúng đang trèo lên lập tức bị nàng
đánh trúng đầu, choáng váng nặng nề, lung lay té trên mặt đất. Nàng ở
tại chỗ nhạy loạn, hoan hô nhảy nhót, tiện đà càng đánh càng hưng phấn,
không ngừng vung tay.
Trong cung đã loạn cả lên, trên không trung không ngừng ẩn hiện quỷ ảnh màu lam còn nơi nơi đều có vô số rắn.
Kỳ quái là Quân Mặc Hàn ở Kiền Dương cung lại bình an vô sự, không có gặp việc quái dị gì, không có quỷ ảnh, cũng không có rắn.
Quân Mặc Hàn ngồi ngay ngắn trước ngự án, ngoài mặt dường như không có
việc gì nhưng trong lòng lại sốt ruột vạn phần. Sau khi hắn lâm triều
liền vội vàng đến Cảnh Nghi cung, lại truyền đến tin tức Hoàng hậu hôn
mê bất tỉnh. Lúc đó lòng hắn như chìm vào đáy vực, khi Hoa ma ma đem từ
đầu đến cuối báo cho hắn biết thì hắn mới an tâm, đợi hành động cùng
chân tướng tối nay.
Bên này an tĩnh vô cùng, bên kia lại gào khóc thảm thiết, Lý Đức Phúc đẩy cửa mà vào, đi đến bên cạnh Quân Mặc Hàn, “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương chưa truyền tín hiệu.” Lý Đức Phúc trong lòng cũng lo lắng, từ khi Hoàng hậu nương nương tính
tình đại biến, ngay cả Hoàng thượng tính tình cũng thay đổi không ít.
Hoàng thượng trước đây, tuy rằng thường xuyên mỉm cười nhưng lại không có cảm tình gì. Hoàng thượng bây giờ khác với ngày xưa, ngẫu nhiên sẽ toát ra
chân tình, thật sự là khó được.
“Chờ.” Quân Mặc Hàn trong lòng rất lo lắng cho Lục Ngưng Nhiên. Hắn không rõ vì sao lòng mình lại bất an như thế, đối với Lục Ngưng
Nhiên, hắn hiện tại rất mâu thuẫn. Hắn biết rõ bản thân không thể, không thể tới gần nàng, nhưng càng kháng cự lại càng hãm sâu. Điều này làm
cho hắn giãy dụa không thôi, mỗi khi nghĩ đến đây thì hắn liền phiền
chán bất an.
Trong Cảnh Nghi cung, thằn lằn cùng Thanh Xà tiếp tục đại chiến, Bình Nhi ra sức đánh rắn nhỏ, ngăn cản chúng nó.
Nhưng sức của một người thật sự rất mỏng manh, càng nhiều con rắn nhỏ chậm
rãi bò lên giường làm Bình Nhi kinh hoảng không thôi, trời ơi nàng nên
làm như thế nào cho phải? Trong lòng thỉnh thoảng kêu lên: Hoa ma ma,
ngươi ở nơi nào a, rắn muốn bò lên giường, Hoàng hậu nương nương có nguy hiểm a!
Đàn xà lớn theo tiếng sáo từ không trung, chậm rãi bò đến bên giường.
Bình Nhi sốt ruột không thôi nhưng lại bị cách trở không thể đi lên.
Nhìn rắn nhỏ trèo lên cánh tay Hoàng hậu nương nương, nàng cắn răng,
nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, hận mình không là người bị cắn.
Một thân ảnh màu vàng phá cửa sổ mà vào, lập tức bay về trước giường đem Lục Ngưng Nhiên bế ngang, rút kiếm chém đứt xà, phi thân rời khỏi
giường, đến trước ghế cẩn thận buông nàng xuống. Ngay sau đó hướng về
phía những con rắn nhỏ, vung đao, xà bị đâm, đảo mắt, lại biến mất không thấy.
Trong chớp mắt, trừ bỏ Thanh Xà đang cùng hỏa thằn lằn dây dưa cũng đã
không còn con rắn khác. Bình Nhi sùng bái quỳ trên mặt đất, khấu tạ nói, “Đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng thượng!”
“Chiếu cố tốt Hoàng hậu.” Quân Mặc Hàn nhìn chăm chú vào nữ tử đang ngủ say, trong lòng mặc niệm nói: Kiên trì một chút.
Quân Mặc Hàn thu kiếm, bay ra ngoài cửa sổ, tìm về hướng tiếng sáo. Vừa
bước ra ngoài điện liền nhìn đến bốn gã tay cầm đao, ánh mắt dại ra, bao vây hắn. Hắn lạnh mặt, quanh thân tản ra hơi thở chết chóc.
Kiếm vừa ra khỏi vỏ đã hướng về phía hắc y nhân cách hắn gần nhất, đâm
vào trái tim. Hắc y nhân không chết, vươn tay rút cây kiếm đang đâm vào
hắn ra, trên mặt không có một tia đau đớn, sau đó giơ đại đao trong tay, hướng Quân Mặc Hàn lao tới.
Quân Mặc Hàn thầm kêu không ổn, đám này dĩ nhiên là tử sĩ. Bụng đầy nghi hoặc: Ở Hậu cung sao lại có có tử sĩ? Quan sát đám tử sĩ trước mặt, đều có một thân võ công cao thâm, nhất định không phải là người trong cung. Lòng không khỏi nhớ tới, những tử sĩ này ắt hẳn có người thao túng và
đã chuẩn bị từ lâu, bằng không như thế nào hao tổn tâm cơ, thao luyện ra tử sĩ như vậy?
Mà bọn họ tựa hồ sớm chờ hắn, ý đồ ngăn cản hắn lại, khi nhìn thấy thân
ảnh màu lam bay vào trong điện thì lòng bỗng nhiên trầm xuống. Lục Ngưng Nhiên chắc chắn có nguy hiểm, theo bộ pháp hành tẩu thì đám người này
đều không phải người thường. Hắn rút kiếm muốn thoát thân, lại bị vây
khốn ở bên trong, không thể đi ra.
Nhất thời, rút kiếm, “Dám đụng đến nàng, chết!”, lạnh giọng mở
miệng, rút kiếm, hướng tới tử sĩ trước mặt đâm tới, tìm kiếm tử huyệt
bọn họ. Thời gian cấp bách, phải dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bọn
họ.
“A, quỷ a!” Bỗng nhiên, nội điện truyền đến tiếng kêu thảm
thiết của Bình Nhi, khiến cho Quân Mặc Hàn cả người lạnh băng. Hắn đột
nhiên phát hiện bản thân luôn không khống chế được lo lắng nàng.