Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 136: Chương 136: Chương 117




Lúc Tưởng Ngự sử nghe nói lão nhạc mẫu nhà đường huynh đại khai sát giới giết tới cửa, thì hai mắt tối sầm, chỉ thiếu ngất xỉu.

Đường huynh này đầu óc không tốt lắm, cưới Huyện chủ tôn thất còn không dừng lại. Để huynh ấy không bị Cung Thuận Quận chúa dũng mãnh xử lý, Tưởng Ngự sử sầu trắng tóc, cuối cùng quyết định đưa đường huynh này làm quan xa kinh thành, khôngnão tàn khiến Quận chúa chướng mắt thì là xong rồi.

Yên ắng được mấy năm, đường huynh vương giả trở về.

Nếu không phải có tố chất tâm lý tốt, Tưởng Ngự sử chỉ có thể hộc máu. Lúc này đây ông cũng không nói với thê tử, nhi tử, khuê nữ, khoác xiêm y liền ra cửa, thẳng tới phủ Tưởng Nhị Lão gia, tranh thủ đoạt lại một mạng của đường huynh này từ tay Quận chúa.

Vừa mới vào cửa liền nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, Tưởng Ngự sử giật mình vội vàng tiến vào, máu tươi đầy đất khiến mắt ông cũng hóa đen, nhìn nhìn huynh trưởng còn chưa tắt thở, mới chỉ bị thương, biết là Cung Thuận Quận chúa chưa có ý giết người, ông liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, cho người truyền đại phu tới, tự minh vào cửa, nhìn cũng không liếc đường huynh một cái, chỉ thi lễ với Cung Thuận Quận chúa, cung kính nói: “Thỉnh an Quận chúa.” Dừng một chút mới thấp giọng nói: “không biết hôm nay Quận chúa tới Tưởng phủ là vì chuyện gì?”

“Ngươi hỏi tên súc sinh này đi!” Cung Thuận Quận chúa có ấn tượng rất tốt với Tưởng Ngự sử ôn hòa biết lễ này, ở trong mắt bà, thương thê tử không nạp thiếp đều là nam nhân tốt, lúc này vẻ mặt hơi hòa hoãn, chỉ cười lạnh nói: “Để thứ nữ cướp đoạt hôn sựcủa đích nữa, nếu không phải nề nếp Tưởng gia thanh chính, thì ta thực sự muốn biết xem đây có phải là muốn đánh vào mặt ta hay không?!” Dứt lời liền có một nha đầunhỏ giọng thuật lại sự tình với Tưởng Ngự sử, chỉ thấy Tưởng Ngự sử ngày thường ổn trọng bình tĩnh cũng phải lảo đảo một chút, cả người phát run. một lúc lâu sau, Tưởng Ngự sử mới thở dài nói với Tưởng Thư Lan đứng bên: “Phụ thân con có lỗi với con.”

“Tứ đệ…” Tưởng Nhị lão gia đau đến không ra hình người, mắt thấy đường đệ tới rồi nhưng lại không giương mắt vì mình, tâm hóa tro tàn, nức nở nói: “Bọn họ muốn hại chết mẹ con Tình nương…” Rất có một loại hy vong đường đệ báo thù cho tì thiếp và thứ nữ.

Ngươi vẫn còn nghĩ đến tiện thiếp đó!

Tưởng Ngự sử bị đường huynh não tàn này chọc tức điên, làm A Nguyên vội vàng tiến lên đỡ, lúc này mới lấy hơi, quay đầu lạnh lùng nói: “Còn không kéo hai kẻ này ra ngoài!” Mắt thấy yêu tinh họa loạn gia môn đã bị kéo xuống, Tưởng Ngự sử mới bày ra vẻ mặt thành khẩn nói với Cung Thuận Quận chúa vẫn cười lạnh liên tục: “Lúc này đây là gia huynh sai, huynh trưởng thuận theo Quận chúa xử lý.” nói xong chỉ che mặt hổ thẹn, không thèm nhìn huynh trưởng bị thương nằm trên mặt đất đang khiếp sợ nhìn mình.

Cung Thuận Quận chúa lại xua xua tay, lộ vẻ mệt mỏi.

Nếu có thể, bà quả thật muốn làm thịt súc sinh này, chỉ là nữ nhi bà Quảng An Huyện chủ rễ tình đâm sâu với người này, một kiếm vừa rồi vốn hướng về mệnh căn của Tưởng Nhị, lại đột ngột rẽ đi chính là vì phút chần chờ trong lòng Cung Thuận Quận chúa. Thấy Tưởng Ngự sử cũng không bao che, bà trầm mặc một lát, liền nhàn nhạtnói: “Trong phủ, mấy thiếp thất liên tiếp sinh sự thì không thể lưu lại nữa.” Thấy Tưởng Ngự sử gật đầu tuân theo, bà liền chỉ vào Tưởng Nhị đang bi phẫn cười lạnhnói: “Đức hạnh của kẻ này còn làm quan gì nữa, hại người hại mình!”

“Ý của Quận chúa là…”

Cung Thuận Quận chúa nhướng mày, chậm rãi nói: “Ngoan ngoãn ở lại trong nhà đi, chăm sóc thê tử khuê nữ cho thật tốt, nếu để ta biết ngươi lại làm ra chuyện xấu gì, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác.” Nếu hiện tại kẻ nàyđã chết, khuê nữ của bà yêu hắnđậm sâu chỉ sợ sẽ không sống nổi. Đến hôn sự của Tưởng Thư Lan cũng sẽ bị trì hoãn vì tang kỳ, nhẫn nhịn sát tâm trong lòng, Cung Thuận Quận chúa chỉ lạnh băng nói: “Nếu để ta biết, sau này, đừng trách ta tường bước từng bước giết đàn thứ tử thứ nữ này của ngươi, để ngươi biết thế nào là lợi hại!”

“Đa tạ Quận chúa khai ân.” Giữ được mạng, dù mất chức quan nhưng vẫn còn sống, Tưởng Ngự sự không cầu gì hơn. Huống chi ông cũng cảm thấy đường huynh này quá quá phận, chẳng ai lại đi tính kế thân nhân đáng ra phải bảo hộ nhất như vậy cả.

Lúc sau đại phu tới, mắt thấy Tưởng Nhị không chết được, Cung Thuận Quận chúa lại chọc thêm một nhát kiếm lên đùi ông ta, thấy trên cặp đùi thon dài của Tưởng Nhị lão gia xuất hiện hai lỗ thủng đầy máu đối xứng nhau, bà mới mắng: “Nể có Quảng An và Lan Nhi, hôm nay, tha cho mạng chó của ngươi!”

Đại phu chưa từng chứng kiến qua liền quỳ xuống, hơn nửa ngày thấy máy chảy đầy đất mới nhớ ra trị miệng vết thương cho Tưởng Nhị lão gia.

Tưởng Nhị lão gia chỉ có tức hơn chứ không có giảm.

Tưởng Ngự sử coi nhưng không phát hiện, chỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh nóichuyện với Cung Thuận Quận chúa.

đang nói chuyện, liền thấy bên ngoài có tiếng khóc, A Nguyên ra bên ngoài liền thấy Quảng An Huyện chủ vội vàng chạy tới, không nhìn ai cả, chỉ bổ nhào vào Tưởng Nhị lão gia, thấy người trong lòng rên lên, mắt thấy đều là máu của phu quân thì đau lòng muốn chết, ôm ông ta khóc nấc lên, hồi lâu mới ngẩng đầy bi thống nói: “Mẫu thân làm gì vậy? Người không để chúng con sống yên ổn được sao? Vừa đi ra là muốn con chết đi thì mới dừng sao?!” Dứt lời lại khóc rống.

A Nguyên lại sợ ngây người lần nữa.

Nếu không phải tiện nhân sinh sự thì chẳng lẽ Cung Thuận Quận chúa ăn no rửng mỡ muốn giết con rể sao? Vì sao Quảng An Huyện chủ không hỏi chuyện gì đã xảy ra?

“Nó tính kế lên hôn sự của Lan Nhi, chẳng lẽ còn là ta sai?!” Cung Thuận Quận chúa bị nữ nhi chỉ biết đến phu quân này chọc tức đến không nhẹ, lạnh giọng quát.

Quảng An Huyện chủ ngẩn ra, chần chờ mà nhìn về phía Tưởng Nhị lão gia, Tưởng Nhị lão gia lại yên lặng rơi lệ, quay gương mặt tuấn mỹ mặt đi, không nói lời nào, dáng vẻ này khiến nàng đau lòng phát hoảng, chẳng chút oán trách, chỉ dừng một chút rồi cầu xin mẫu thân: “Phu quân biết sai rồi, huống chi phạt cũng đã phạt, cầu xin mẫu thân tha cho chàng.” nói tới đây, trước ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Cung Thuận Quận chúa, nàng ta quay đầu nói với Tưởng Thư Lan: “Mẫu thân biết lần này con đãchịu thiệt, phụ thân con cũng đã nhận lỗi với con, đều là người một nhà nào có nhiều cừu hận như vậy? Cho qua thôi, chúng ta đừng gây chuyện khiến trong nhà không yên nữa.”

Nhìn mẫu thân như vậy, Tưởng Thư Lan bưng kín miệng, nhịn không được rơi lệ đầy mặt.

“Ngươi nói gì với Lan Nhi thế!” Thấy cháu gái khóc, Cung Thuận Quận chúa quá mức đau lòng, quay đầu mắng.

“Gia sự của nữ nhi, mẫu thân hà tất can thiệp.” Quảng An Huyện chủ mới vừa dứt lời liền nghênh trọn một bạt tai của mẫu thân, liền thấy ánh mắt mẫu thân nhìn mình tràn ngập thất vọng và lạnh giá, không khỏi ngơ ngẩn.

“Trước kia ta từng đối xử như vậy với ngươi sao?!” Mắt thấy Quảng An Huyện chủ đối đãi với Tưởng Thư Lanlại không vượt qua được trượng phu của mình như vậy, Cung Thuận Quận chúa liền cảm thấy tâm lạnhthấu xương, cũng không biết nữ nhi này biến thành như vậy từ khi nào! Lại tát Quảng An Huyện chủ một cái nữa, bà mới lạnh lùngnói: “Trước kia ta che chở ngươi thế nào?! hiện tại, ngươi lại đối đãi Lan Nhi thế nào?! Ngươi còn đáng làm mẫu thân không?!” Ánh mắt dừng lại trước hai vợ chồng đang co rúm lại với nhau này, hiển nhiên đã coi Cung Thuận Quận chúa là ác nhân, bà nhắm mắt, kéo Tưởng Thư Lan đang nhìn mẫu thân rơi lệ lại bên cạnh, lạnh lùng nói: “Lan Nhi không thể đi theo các người được!” Thấy cả hai ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Bằng không sẽ bị các người làm hư mất! Từ đây, hai kẻ các ngươi không quan hệ gì với ta!”

“Mẫu thân!”

“Đừng gọi ta mẫu thân, ta cũng không dám có nữ nhi không có tiền đồ như ngươi!” Cung Thuận Quận chúa thét lên: “Từ nhau về sau, ngươi không còn quan hệ gì với ta! Nghe rõ chưa!” Bà chỉ vào Tưởng Thư Lan, ánh mắt lại khiến A Nguyên cảm thấy đáng sợ khó nói nên lời, bà lạnh lùng nói: “Từ đây, Lan Nhi chỉ là cháu ngoại của ta, còn ngươi, đừng bao giờ lấy danh hào của ta qua lại bên ngoài!” Có ý muốn nhất đao lưỡng đoạn* với Quảng An Huyện chủ, nói xong thấy Tưởng Thư Lan nhắm mắt lại dựa vào vai mình, không nhìn phụ thân, mẫu thân nữa, bà liền biết cháu gái thực sựđau lòng, ôn nhu nói: “Về sau có bà ngoại ở đây, sẽ vẫn như trước.”

Nhất đao lưỡng đoạn: một đao chém đôi.

“Bà ngoại, chúng ta đi thôi.” Tưởng Thư Lan sẽ không oán hận với mẫu thân đã sinh ra nuôi dưỡng mình, cũng không muốn đối mặt với phụ thân và mẫu thân như vậy nữa.

Tưởng Ngự sử thở dài, sờ sờ đầu Tưởng Thư Lan, ấm giọng: “Con nhớ rõ, con có Quận chúa, cũng có Tứ thúc của con, luôn là người một nhà.” nói xong liền lấy ra từ trong ngực một chồng ngân phiếu, dâng lên Cung Thuận Quận chúa, cung kính nói: “Thần biết trong phủ không thiếu thứ này, chỉ là giữ lại để Lan Nhi tiêu dùng.”

Nhà ai tới khuyên can còn mang theo bạc chứ? A Nguyên cảm thấy dượng này thực chu toàn.

Cung Thuận Quận chúa mệt mỏi, dẫn Tưởng Thư Lan rời đi.

“Phu quân.” Quảng An Huyện chủ vội vàng đi chăm sóc Tưởng Nhị lão gialại bị ông ta đột nhiên đẩy ra, lạnh lùng nói: “Ngươi xúi giục mẫu thân ngươi hại chết Tình nương,hiện giờ còn tới làm người tốt, ngươi cho rằng, ta sẽ còn tin tưởng ngươi sao?” Thấy Quảng An Huyện chủ ngây dại, cũng không phân biệt phải trái, tức khắc chửi: “Độc phụ!”

“Phu quân!”

“Cút ngay! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa!” Tưởng Nhị lão gia oán hận tới cực điểm, lại không bao giờ muốnnhẫn nhịn nữa, đẩy Quảng An Huyện chủ vẫn khóc lóc cầu xin sang một bên, không liếc nàng một cái, lạnh như băng mà nói: “Duyên phận phu thê đoạn tuyệt từ đây!”

“Ngày mai, đưa Nhị lão gia tới nông thôn ở Thông Châu đi, ngưng thần tĩnh khí.” Tưởng Ngự sử nhìn đôi vợ chồng này nháo loạn, Quảng An Huyện chủ mất mẫu thân và nữ nhi, lại bị phu quân oán hận, trong lòng thở dài, chỉ nhàn nhạt phân phó với quản gia, thấy quản gia gật đầu, ông chần chờ một lát, liền lắc đầu nói: “Nhị tẩu ở lại trong kinh, bằng không ngày ngày đụng mặt bằng thêm phẫn uất.”

Quả nhiên qua mấy ngày, Tưởng Nhị lão gia bị đưa đến ở nông thôn, trước khi điQuảng An Huyện chủ khóc ra máu, lại bị hưu thư của Tưởng Nhị lão gia ném vào mặt. Hưu thư này tuy rằng không có hiệu lực gì, đảo mặt đã bị Tưởng Ngự sử thiêu, nhưng lại khiến Quảng An Huyện chủ cơ hồ nổi điên, tinh thần không tốt, nhốt mình trong phòng, ngày ngày khóc thút thít, chỉ ngóng trông phu quân có thể hồi tâm chuyển ý. Nàng cũng không biết, chỉ ở Thông Châu mấy ngày, thôn trang Tưởng gia đã bị hộ vệ phủ Cung Thuận Quận chúa oán hận vây lại, Tưởng Nhị lão gia bên trong lại kêu trời trời không biết, nhận hết khổ sở.

Mỗi ba ngày liền chịu một trận roi, quả thực đòi mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.