Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 147: Chương 147: Chương 123




Công chúa điện hạ khóc ra khỏi sân viện A Dung, lau nước mắt một đường thẳng tới chính viện của phu nhân Thành Dương bá, tiếng khóc bi thương rải cả một đường, nghe thật đau lòng.

Chân ngắn vọt nhanh vào chính viện, vừa vào cử, A Nguyên cũng không nhìn những người khác đang ngồi, chỉ nhào vào lồng ngực phu nhân Thành Dương bá, tựa như muốn khóc ra hết nỗi chua xót và bi khổ, kêu lên: “Dì làm chủ cho con với!” nói xong xoắn xuýt rúc vào lòng phu nhân Thành Dương bá đang kinh ngạc, nàng cảm thấy ôm thế này thực sự ấm áp, vặn vẹo, thút tha thút thít nức nở chờ Dì đòi lại công đạo cho mình.

“Đây là…… Làm sao vậy?” Túc Vương Phi dẫn A Nguyên đến Trạm gia làm khách, phu nhân Thành Dương bá thấy A Nguyên nhìn đông nhìn tây liền biết đứa nhỏ này muốn ở bên A Dung, xưa nay bà đâu phải người cổ hủ, bèn bảo A Dung đưa Công chúa điện hạ cười tít cả mắt về viện của nó, để hai đứa trò chuyện cho tốt, sao vừa được một lát A Nguyên đã khóc rồi?

Cúi người vỗ vỗ người A Nguyên, thấy cô nương này rầm rì ở trong ngực, đầu cũngkhông ngẩng lên, phu nhân Thành Dương bá nhẹ nhàng hỏi: “A Dung làm gì con rồi?”

“Con làm gì A Dung đấy?!” Túc vương phi đồng thanh với phu nhân Thành Dương bá, chính là vì bất đắc dĩ, cảm thấy A Dung thật sự xui xẻo, phải dính vào một cô vợ thế này.

Cho dù là mẹ ruột, Túc Vương Phi vẫn phải nói một câu công đạo, mỗi lầncon nhóc này khóc kinh khủng nhất thì chính là nó đã làm ra chuyện xấu gì rồi, ác nhân cáo trạng trước mà.

“Lời này thật là...” Phu nhân Thành Dương bá thấy A Nguyên rúc vào lòng mình, liền trừng mắt với Túc vương phi đang bĩu môi như tiểu cô nương vậy, thở dài: “A Nguyên ngoan ngoãn như vậy, sao Vương phi có thể nói lời làm tổn thương con bé?”

“Dạo gần đây mắt ngươi không tốt lắm nhỉ?” Thấy phu nhân Thành Dương bá nói ra hai chữ “ngoan ngoãn”, cái đuôi nhỏ của con nhóc kia vẫy nhiệt tình, hiện tại Túc vương phi quả thật không lo lắng về vấn đề mẹ chồng nàng dâu gì đó, bà lo là khuê nữ nhà mình mê hoặc mẹ chồng đến đầu óc choáng váng, bắt nạt con rể tốt của bà, bèn rất là bất bình mà nói: “A Dung còn chưa nói xem có chuyện gì xảy ra đâu, Cẩm Tú ngươi sao có thể bao che con nhóc này thế chứ? A Dung biết được sẽ đau lòng lắm!” Dứt lời liền thò người sang chọc vào thân mình mềm mụp của A Nguyên, hừ hừ: “nói xem, con làm gì rồi?”

“A Nguyên bị tổn thương mà!” Phu nhân Thành Dương bá phu nhân ôm nhóc con, đẩy bàn tay hung tàn của Túc Vương Phi ra.

Nhóc con lại gào lớn hơn nữa.

Hai con dâu của phu nhân Thành Dương đang ngồi ngơ ngác nhìn hai vị phu nhân mộtngười mẹ chồng, một người mẹ ruột điên đảo với nhau, cũng không biết nên nói gì mới phải.

Nhóc con còn nháo loạn hơn, lại còn thực không biết xấu hổ mà kêu gào oai oái, sau này hai chị em dâu còn phải tất cung tất kính mà gọi vị này một tiếng ‘Đại tẩu’.

Ai cũng nói trưởng tẩu như mẹ đó.

Ha ha…

“Cẩm Tú ngươi lại vì A Nguyên mà đẩy ta!” Túc vương phi nhìn lên án bạn tốt của mình, lúc sau cũng bất chấp còn trưởng bối ở đây, quay cả mặt cả người đi hướng khác, đau khổ.

Đôi mẹ con này thật sự không phải là tới đòi nợ từ kiếp trước chứ?

Thấy Túc Vương phi hầm hừ, phu nhân Thành Dương bá thầm tự hỏi vấn đề nhân quả luân hồi này một chút, một tay ôm nhóc con rầm rì, một tay vuốt lông nhím Túc vương phi, cười nói: “Sao lại đối xử với Vương phi như thế được? Chỉ là nóng nảy thôi, chúng ta qua bao nhiêu năm tình cảm, Vương phi không hiểu ta sao?” Quả nhiên thấy Túc Vương phi mặt mày hớn hở xoay người lại, ôm cánh tay của bà cười, thấy hai mẹ con này thật giống nhau, phu nhân Thành Dương bá liền bất đắc dĩ mà thở dài nói: “Sao lớn như vậy rồi mà vẫn yết ớt như vậy?”

Bà không có khuê nữ ruột, mà hai người này… lại không khác khuê nữ là mấy.

“Đừng bao giờ xua đuổi ta như vậy nữa, ta buồn.” Túc vương phi liền đưa ra yêu cầu vô lý của mình.

“Được.” Phu nhân Thành Dương bá nhét điểm tâm vào trong tay bà, thấy bà cười hì hì ngồi trở lại ăn điểm tâm, lúc này mới cúi đầu vuốt khuôn mặt nhỏ của A Nguyên, thấytrên mặt chẳng có chút nước mắt nào, biết con nhóc này là sét đánh không mưa, nhưng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ cười nói: “nói cho Dì xem nào, rốt cuộc làm sao vậy?”

“Dì, khi nào con mới có thể thành thân?” A Nguyên ưu thương hỏi.

“A Dung làm gì con?” Loại ý tứ muốn gả này quá rõ ràng, phu nhân Thành DƯơng bá cúi người đã ngửi thấy được hương khí nhàn nhạt thuộc về A Dung trên người A Nguyên, tức khắc cảm thấy có chút không ổn.

A Dung nghẹn đến hơn hai mươi tuổi, sẽ không nhịn không được mà…

A Nguyên e thẹn mà không nói lời nào, đôi mắt xinh đẹp đong đầy nước mắt, cúi đầu nghịch hà bao của mình.

Túc vương vừa mới vén mành vào đã thấy phu nhân Thành Dương bá dỗ dành thê tử nhà mình vui vẻ, còn thấy khuê nữ phá sản tự đến hỏi nhà chồng mình bao giờ có thể gả vào, thì oán hận văng mành xuống, quay đầu ra ngoài, mắng Thành Dương bá cònđang không hiểu vì sao ông không vào nhà, “Quản vợ ngươi đi!” Quả thực không thể khiến Vương gia tức hơn nữa!

Thành Dương bá dùng ánh mắt như nhìn người não tàn mà nhìn Túc vương đang tức giận bất bình, hồi lâu mới quay đầu, mặc kệ.

Túc Vương thấy da mặt Thành Dương bá cũng không chút thay đổi, cảm thấy tên nàythật là thần kỳ. Đương nhiên, không thần kỳ thì năm đó cũng không thể khóc la nhất nhất phải cưới một tiểu nha đầu, cưới về nhà để cung phụng. Túc vương chẳng chút lan quyên gì tới việc này vẫn tận tình khuyên nhủ: “không có khí thế trượng phu gì cả. Phu nhân này của ngươi phải quản chặt, tùy tâm sở dục như vậy, sau này có ngày ngươi phải khóc đấy.”

Thành Dương bá đờ đẫn nghe xong, nhàn nhạt mà nói: “không liên quan tới Vương gia.” Xét thân phận cao quý của Vương gia, Thành Dương bá cũng không nói “Mắc mớ gì tới ngươi!” Trắng trợn đơn giản như vậy sẽ đánh hỏng tâm can Vương gia mất.

Túc Vương lại thần kỳ mà nghe hiểu, trong lòng tức giận đến muốn chết, ông dùng sức mà chỉ chỉ vào Thành Dương bá, lại thấy Thành Dương bá cũng không nhìn ông cái nào, tự mình vào nhà.

Túc Vương muốn mắng chửi người, mắng tên không coi Vương gia bằng cái bàn đồ ăn kia, lại thấy ngoài sân đang có một thanh niên tuấn tú tuyệt luân đang vội vã tiến vào, thấy xiêm y hắn có chút toán loạn, lại không giấu được một tân hơi thở tú nhã, Túc vương tức khắc nghẹn thở, chỉ vào A dung nói: “Sao lại nôn nóng như vậy! Dáng vẻ mọi hôm của ngươi đâu?!”

“Tham kiến Vương gia.” A Dung lại không tức giận, chỉ tiến lại đây, thi lễ thật sâu với Túc vương, làm đủ bổn phận tiểu bối.

A Dung xưa nay có lễ, chỉ có điều đoan chính như vậy lại hiếm có. Trong lòng Túc vương thập phần vừa lòng, đứng trên bậc thang cao cao quan sát thanh niên tuấn tú này một chút, nghĩ đến sau này cũng thành con rể mình thì rất đắc ý, đang muốn bày ra uy nghi cha vợ, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên cần cổ trắng trẻo thon dài giấu sau cổ áo có chút hỗn độn, tim chợt xiết chặt, cả người run run, suýt ngã từ trên bậc thang xuống dưới.

Đoạn cổ xinh đẹp không ai có thể chỉ trích kia in một dấu răng rất sâu, minh chứngmột chút cho tâm địa hung tàn của Công chúa điện hạ.

thật quá dữ tợn.

Được gã sai vặt đỡ lấy, Túc vương bình tĩnh lại, nghênh diện với đôi mắt trong trẻo của thanh niên tú mĩ kia, có chút vô lực, không nói nên lời, càng có chút chột dạ, lắc lắc tay liền vào phòng, thấy ngay A Nguyên đang nhảy lên, miêu tả sinh động như thậtmới vừa rồi bị A Dung ấn lên mặt bàn cắn mấy miếng như thế nào cho phu nhân Thành Dương bá. Túc vương nhớ lại vết răng in trên cổ A Dung, thực sự kinh hoàng trước công lực đổi trắng thay đen của con bé này,

Oán giận như thật như vậy không hổ là được tu luyện tại hậu cung.

Túc vương phi vừa yên lặng ngồi ăn điểm tâm, vừa giương đôi mắt tò mò nghe khuê nữ kể chuyện, còn Túc vương ngồi cạnh thì uống ừng ực ừng ực một chén trà lạnh, lúc này mới ổn định tâm thần, ngắt lời A Nguyên, chỉ cúi đầu hỏi Thành Dương bá đangbóc hạt dưa, “Định ra một ngày, chúng ta thành thân đi.”

“Phụ vương muốn thành thân?” Lời này khiến nhiều người suy nghĩ bay xa nha, A Nguyên đang cáo trạng với phu nhân Thành Dương bá cười tủm tỉm đến mặt mày hớn hở, nghe được câu này, nhìn nhìn Túc vương tuấn mỹ như đúc, rồi lại nhìn nhìn Thành Dương bá oai hùng cao lớn, lộ nụ cười gian.

Túc vương bị con nhóc này chọc giận đến mũi cũng bốc khói, ôm tim nửa ngày nóikhông ra lời, không thể hiểu được một đứa nghịch ngợm như vậy mà Hoàng huynh ông còn có thể mặt không đổi sắc mà khen là đáng yêu ngoan ngoãn. nói cho cùng làđang ở nhà thông gia tương lai, không tiện đánh con nhóc phá phách này, Túc vươngđã nghĩ đến việc xử nàng thế nào, chỉ cắn răng nói: “Câm miệng!” Sau đó quay ra vị Thành Dương bá thờ ơ đến đầu cũng không ngẩng lên, mà kỳ thật là căn bản khôngnghe rõ này, hỏi: “Trạm… huynh, nếu Hoàng huynh đã tứ hôn cho bọn nhỏ, A Dung cũng lớn rồi, tìm một ngày lành tháng tốt, chúng ta liền chủ trì hôn sự cho chúng nóđi.”

“Ngày tốt gần nhất là mười ngày sau.” Làm một võ tướng, Thành Dương bá vô cùng biết cái gì là thẳng thắn.

Vì Thành Dương bá khắc ghi trong lòng ngày lành tháng tốt gấp đến không thở nổi, Túc vương lại sợ ngây người lần nữa, hồi lâu sau mới cười gượng nói: “nói cho cùng là Công chúa, không nên cấp bách như vậy, huống chi còn có hai huynh trưởng của nó vẫn chưa thành thân, chậm rãi vẫn hơn.” Ông gấp, nhưng cũng đâu vội vã như vậy.

Thành Dương bá yên lặng đẩy hạt dưa đã bóc vỏ về trong tầm tay của phu nhân mình, lại cúi đầu bóc hạt dưa tiếp, tranh thủ trong lúc rảnh rỗi lại cho Túc vương một ánh mắt khinh bỉ lần nữa.

A Dung đứng ở cửa, nghe được muốn cười chết mất, lại chỉ coi như không biết, dịu ngoan tiến vào hành lễ với các trưởng bối, thời điểm hành lễ với Túc vương, dấu răngtrên cổ lại hiện ra lần nữa, liền nghe thấy hô hấp không thuận của Túc vương.

Thầm biểu đạt một chút “trong sạch” của mình đã bị phá hủy trong tay Công chúa điện hạ, A Dung mới vừa lòng đi đến trước người mẫu thân, thấy A Nguyên trong lồng ngực phu nhân Thành Dương bá lắc lắc cái đầu nhỏ mà nhìn mình oán giận, khôngkhỏi ôn nhu nói: “Điện hạ còn giận ta sao? Là ta sai rồi, xin nhận lỗi với điện hạ, lần sau không dám nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.