Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 159: Chương 159: Chương 130




“Vương gia!”

Quản gia phủ Thành vương bị che ở phía sau chưa phát hiện ra đoàn thể long tử long tôn này, thấy sắc mặt Thành vương tái nhợt đến trán cũng đổ mồ hôi lạnh mà đỡ cửakhông đứng lên được thì tức khắc kinh hãi. Chỉ sợ sức khỏe Vương gia nhà mình khôngtốt bèn vội vàng lại đây nâng đỡ, miệng hỏi: “Vương gia có chỗ nào không khỏe sao? Nô tài đỡ Vương gia đi nghỉ.” Vừa nói vừa lệnh gã sai vặt phía sau lại đây, nhưng bị Thành vương run rẩy gọi dừng lại, Thành vương thấp giọng nói: “Đóng cửa!”

Quản gia ngẩn ra, nhưng mà thấy mắt Thành Vương chứa lệ nóng, quá ư thê thảm, bèn vội vàng sai người đóng cửa.

Hai đứa phá phách phía sau cũng lăn tới, chiều cao còn chưa tới khe cửa, ghé vào cổng lớn nhìn ra bên ngoài liền tức khắc vui vẻ mà kêu lên: “Là cô cô!”

Nước mắt Thành vương rốt cuộc lăn xuống, quản gia cũng rốt cuộc hiểu rõ tại sao vừa sáng sớm mà Vương gia đã “đổ bệnh”, đồng cảm càu nguyện cho Vương gia nhà mìnhmột phen, rồi trước đôi mắt trợn trừng của Thành vương, lão quản gia tuổi già này sai người mở rộng cửa phủ, thuận tiện đi thông báo cho Thành vương phi, không để an nguy của Vương gia nhà mình vào mắt chút nào.

Hai đứa bé xoắn xuýt chạy ra ngoài cửa, nhào vào trong lòng cô cô đi đầu, thánh thót hỏi: “cô cô, cô cô tới chơi với Phụ vương ạ?”

“Phụ vương đâu rồi?” một đứa khác liền cười hì hì bán cha ruột.

A Nguyên ôm lấy đầu hai tiểu quỷ, phất phất tay, phía sau liền có mấy đứa nữa lại đây ôm đùi. Thành Vương chỉ cảm thấy dưới chân mình như nặng thêm ngàn vàng, cúi đầu xuống liền thấy hai con mèo con đang nở nụ cười lấy lòng với mình.

Phượng Lan thế tử Trịnh vương Nhị ca hắn và Cửu Hoàng muội không biết vì sao tính tình thay đổi cùng nhau mỗi bên ôm lấy một đùi hắn, trên gương mặt đầy đất, khôngbiết lăn từ đâu ra. Nhìn thấy dáng vẻ ghét bỏ của Thành vương, hai đứa bé cũng cảm thấy thật ngượng ngùng, thuận tiện xoa mặt vào bộ y phục mới của Thành vương, khi khóe mắt Thành vương như muốn nứt ra, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ lộ ra vẻ trắng nõn. Thành vương lại cúi đầu, nhìn thấy y phục mới toàn vết bẩn thỉu không biết là gì thìhai mắt tối sầm, ngồi sụp xuống mặt đất.

“Hoàng huynh à…” Cửu Công chúa chớp đôi mắt to, đôi tay nhỏ túm lấy người Thành vương, có chút sợ hãi, chỉ là nhận được nụ cười của oàng tỷ, bèn lấy hết can đảm tiến đến trước mặt Thành vương, rúc rúc, lấy lòng mà kêu lên: “đi chơi đi, đi chơi đi.” Dứt lời liền móc ra một viên đường từ trong hà bao, bản thân cắn một nửa, nửa kia đưa cho Thành vương, thành khẩn nói: “Mỗi người một nửa nhé!”

Thành vương yếu ớt nhìn bàn tay đen sì của nàng.

“Ý của Cửu Hoàng muội là Tứ hoàng huynh tốt với muội ấy, muội ấy cũng không nên ăn mảnh, đúng không?” A Nguyên dắt tay hai nhi tử của Thành vương mỗi bên mộtđứa, đi tới cười hì hì sờ sờ đầu của Cửu Công chúa.

Mắt Cửu Công chúa sáng rực lên, gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn Thành vương cực kỳ chờ mong.

Thời buổi này, cô nương nguyện ý chia sẻ đồ mình thích thực sự không nhiều lắm, Thành vương rất cảm động, nhẫn nhịn, cảm thấy Hoàng muội này ngây ngốc còn đángyêu hơn trước kia nhiều, thấy cặp mắt tròn vo vẫn đang nhìn mình, Thành vương nghẹn uất ăn nhanh nửa viên đường còn lại kia, rồi sờ đầu nhỏ của Cửu Công chúa.

“Thích.” Cửu công chúa phe phẩy cái đuôi nhỏ phía sau, kêu lên.

Dù thích cũng không kham nổi được đám trẻ con này. Thành vương chỉ cảm thấy bụng dạ lộn tùng phèo, che che bụng mình, Thành vương thật muốn hỏi Cửu Công chúa có phải ngày trước đã đắc tội nàng quá sâu mà hiện tai muốn độc chết hắn hay không. Sắc mặt nhăn nhó một chút, hắn liền hỏi A Nguyên: “Muội mang theo đám tiểu quỷ này tới làm gì?!” hắn rưng rưng nức nở nói: “Còn có để người ta sống sung sướng nữakhông? Từ khi có muội, bổn vương, bổn vương cảm thấy cuộc sống này quá ư gian khổ!” nói xong, lau nước mắt bi phẫn gào lên: “Đừng tưởng rằng bổn vương khôngdám đi tố cáo Phụ hoàng! Đừng để bị ăn đánh, biến nhanh đi!”

Thành vương cảm thấy bản thân khí phách ngập trời, lại thấy A Nguyên cười tủm tỉm mà nói: “không biết là ai, mấy ngày này, sắp xếp một mảng vườn lớn để làm đu dây cho chúng ta mà.”

“Vương phi lại phản bội ta!” Thành Vương chẳng đời nào tự thừa nhận là chuẩn bị đu dây ngựa gỗ cho đám nhóc này đâu, cảm thấy vợ không yêu mình, càng đau lòng.

“Lên triều đi thôi.” A Nguyên hòa khí mà vỗ vỗ Thành vương đang đau lòng, cười ha hả an ủi: “Chờ khi trở về, Hoàng huynh cùng chơi đùa với bọn muội, nhất định sẽ vui vẻ.”

“Vui vẻ!” Cửu công chúa gần đây thành cái đuôi nhỏ ở trong cung của A A Nguyên, liền vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

một đám hoàng tôn nhào lên, mỗi người thơm Thành vương một cái, biểu đạt niềmyêu thương dày đặc với Hoàng thúc này, vùng vẫy đi vào trong vương phủ.

Thành vương mang theo gương mặt đầy dấu răng lên triều, dọc đường đều bị dòm ngó.

Lúc lên triều vị Vương gia này thần hồn điên đảo, Hoàng thượng hạ triều liền kêu hắnở lại một bước, mỉm cười hỏi: “Mấy đứa A Nguyên đến tìm con sao?”

Thời buổi này, không phải mỹ nhân có thể khiến Vương gia thần hồn điên đảo mà chính là đám nhóc xưng bá trong kinh thành.

“Phụ hoàng đồng ý cho bọn chúng xuất cung, đương nhiên là tới tai vạ con rồi.” Thành vương thật cảm thấy mình là nhặt được, thở dài thầm kín, thấy Hoàng thượng cười, liền oán giận nói: “Mấy đứa tiểu tử cả ngày chạy trong vương phủ của nhi thần, nhất định phải cùng chơi với con, còn cắn con!” Chỉ chỉ vào mặt mình, Thành vương nhỏgiọng nói: “Rất đau nha, mỗi đứa một miếng, quá kỳ cục!”

Hoàng thượng chưa từng bị đám tôn tử cắn, còn Trịnh vương có nhi tử bị tên này bắt cóc mất, đều bị điệu bộ khoe khoang hư hư thực thực này làm cho khó chịu, trầm mặc trong chốc lát, trước vẻ cam chịu của Hoàng thượng, Trịnh vương trước nay vẫn luôn lạnh lùng đánh đệ đệ.

Thành vương bị tẩn đến kêu cha gọi mẹ, vừa khóc vừa trở về vương phủ của mình, liền thấy đầy vườn là ngựa gỗ bàn đu dây đủ màu sắc, còn có một đám nhóc đang đút thỏ ăn. Thành vương không nhìn ai khác, chỉ một đường nhào tới chỗ Phượng Lanđang ngồi trên con nai, muốn trả thù hoàng huynh một phen, lại bị đám nhóc ôm lấy đùi. Nhóc mập Ngũ Hoàng tử rúc vào người Hoàng huynh, giang tay ôm lấy, đôi mắt vô cùng chờ mong. Chờ mong như vậy khiến Thành vương trầm mặc, yêu lặng khiêng đệ đệ lên, đệ đệ chỉ chỗ nào đánh chỗ nấy.

“Hoàng huynh muội nói một đằng nghĩ một ẻo.” A Nguyên đang ngồi ở Thủy Các mỉm cười nhìn Thành vương vừa bế nhóc mập vừa nắm tay Cửu Công chúa ngồi xổm câu cá bên hồ ở xa xa, nhấc cần lên lại bắt được một con rùa, hiện tại còn đang cùng nhau lật qua lật lại bắt nạt nó, thì nghe thấy Thành vương phi mỉm cười nói: “Vẻ mặt thìghét bỏ, các muội không tới lại ngày ngày ở trong phủ băn khoăn vì sao không tới đấy. Có phải là cảm thấy chỗ Hoàng huynh không thú vị hay không? Từng bước từng bước dựng lên đu dây, còn lén truyền lời trong cung nói rằng trong nhà có đồ ăn ngon thú vị để đám các muội tới đấy.

“Nếu không phải Hoàng huynh thật lòng đối đãi với bọn muội, bọn muội mới không tới cửa đâu.” A Nguyên liền quay đầu cười nói.

Thành Vương phi thổi chút gió lạnh, nhìn Thành Vương vẻ mặt hưng phấn thọc con rùa đang giãy giụa, cười thở dài: “Chàng cứ như không lớn lên vậy, chỉ là khi có việc lại cũng rất biết gánh vác.”

“Có thể bảo vệ Đức phi nương nương trong cung, còn có thể che chở cho biểu tỷ, tuy Tứ Hoàng huynh trông lỗ mãng, nhưng trong lòng hiểu hết.” Đến tột cùng là Thành vương đã bao lần che chở cho đám tỷ muội A Nguyên cũng không nhớ rõ nữa, nhưng trước sau nàng đều nhớ rõ, lú còn rất nhỏ, Thành vương vẫn còn là một thiếu niên nhonhỏ cường tráng đã ngửa đầu vỗ ngực tuyên bố: “Về sau ta sẽ bảo vệ cho các tỷ muội, để tỷ muội không chịu ấm ức!”

“Đây mới là nam nhân có gánh vác.” A Nguyen quay đầu cười hỏi: “không phải biểu tỷ cũng rất vui vẻ sao?”

Thành Vương phi cười, thở dài nói: “hiện giờ, ta chỉ thấy may mắn rằng năm đó khôngbỏ lỡ chàng.” không phải vì thân phận Vương gia của chàng, mà là chàng vẫn luôn nỗ lực hứa hẹn với mình.

Chàng nói muốn nàng sống vui vẻ sung sướng, mãi cho đến hiện tại, nàng thật sựchưa từng bị chàng làm đau lòng.

Thành vương phi ôn hòa nhìn phu quân thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhe răng cười với mình kia, người này không phải tuấn mỹ thông minh nhất, lại vẫn khiến nàng cảm thấy mỗi ngày đều sẽ yêu thích chàng nhiều hơn, khóe miệng chứa ý cười, thở dài nói: “Cả đời này, coi như ta đã không sống oan uổng.” Thấy A Nguyên khó hiểu nhìn mình, nàng liền rũ mắt, nhàn nhạt mà nói :”So với vài vị Hoàng tẩu, ta cảm thấy bản thân như sống trong hũ mật vậy,” Chuyện của Thuận vương phi khiến nàng cảnh giác thêm, dừng một chút, Thành vương phi liền thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta có đi qua phủ Thuận Quốc công mấy bận, tinh thần Hoàng tẩu rất tốt, giống như thở phào nhẹnhõm.”

“Tẩu ấy không cần ở chung với Tam Hoàng huynh, tự nhiên nhẹ nhàng rất nhiều.” A Nguyên ghé vào bên bàn trong Thủy Các, hô lên: “Câu tiếp rùa đi! Buổi tối ăn canh!” Liền thấy một đám củ cải nhỏ gào lên đánh tới chỗ Thành vương sắc mặt đột biến, lập tức nghe thấy tiếng thình thịch, bọt nước nổi lên, Ngũ Hoàng tử và Cửu Công chúa bị đẩy vào bên bờ hồ, hồi lâu lúc sau, Thành vương đen mặt bắt lấy một con ba ba yên lặng bò lên, chỉ chỉ vào con nhóc ngồi trong Thủy Các đang cười không ngừng, run rẩy thân mình, lòng tràn đầy oán hận rời đi.

“Muội bắt nạt Hoàng huynh muội ít thôi.” Xưa nay sức khỏe của Thành vương tốt, nhàn rỗi không có việc gì còn nhảy xuống hồ, lúc này đây Thành Vương phi không để bụng, chỉ xoa đầuA Nguyên cười nói: “Cảm thấy thú vị?”

“Có phải mỗi vậy đâu ạ.” A Nguyên cười một hồi rồi thúc giục cung nhân theo bên người đi chuẩn bị cho Thành vương chén thuốc xua hàn khí, thấy Thành Vương phi cười, liền nghi ngờ hỏi: “Biểu tỷ có tâm sự?”

“nói lý lẽ thì cũng nên để muội biết.” Thành Vương phi nhàn nhạt mà nói: “Nhị công chúa bệnh nặng.”

Lời này vừa ra A Nguyên liền trầm mặc.

Thù hận giữa nàng và Nhị Công chúa là từ hồi nàng còn nhỏ. Vì Nhị Công chúa nguyền rủa, hại đại ca Phượng Khanh của nàng tức giận suýt nữa đã chết đi, A Nguyên khôngphải trẻ con thực sự, cái gì cũng nhớ rõ, bởi vậy lúc này vẻ mặt cũng lạnh nhạt.

Trước đây Nhị Công chúa nhất nhất phải đoạt phu quân nhà người ta, bị Hoàng thượng cấm túc, thất sủng như vậy, A Nguyên từ đấy liền không gặp lại nàng ta. Phàm là chỗ có Nhị Công chúa, A Nguyên tất phất tay áo bỏ đi, thời gian dài, ai ở trong kinh cũng biết điều khiêng kỵ của A Nguyên, cũng không hay nhắc đến quan hệ giữa nàng và Nhị Công chúa. Nghĩ như vậy, A Nguyên liền nhíu mày nói: “Nghe nói nàng ta vẫn tốt, sao lại không khỏe rồi?” Nàng ta tuy thất sủng, nhưng Hoàng thượng lòng dạ hẹp hòi, Phò mã cũng không bắt nạt được nàng ta, Nhị Công chúa vẫn luôn sống khôngtồi.

“Người trong lòng kia của nàng ta trở về, sinh được hai nhi tử rồi, Nhị Công chúa thấy, dưới sự tức giận liền…” Thành Vương phi thở dài, “Nàng ta vốn muốn đi bắt hai đứa trẻ kia, không thành công lại không cẩn thận mà ngã bậc thang…”

A Nguyên yên lặng nhìn bầu trời.

Muốn nàng nói, Nhị Công chúa cũng thật chẳng sáng mắt ra.

“Còn ổn chứ?” A Nguyên khẽ nhíu mày, lại chỉ thấp giọng nói: “Mong chờ phu quân nhà người ta đến vậy là muốn làm gì chứ? Năm xưa còn được, còn tính là mỹ thiếu niên, nhiều năm qua đi như vậy rồi chưa thành vỏ cây già sao?” Nghe thấy Thành Vương phi phụt một tiếng cười, A Nguyên liền thở dài nói: “Nhị hoàng tỷ như vậy cũng khiến Hoàng bá phụ khó xử, đểngười khác biết được sẽ nói như thế nào đây?” Dáng vẻ năm đó của phảng phất như còn ở trước mắt, A Nguyên nhớ đến cảnh nàng ta điên cuồng quỳ gối trước mặt Thái Hậu, liền thấp giọng nói: “Đừng có gây đại sự gì.”

“Ta nói, nàng không ổn rồi.”Thành Vương phi lúc này mới thở dài, “Nàng ta ngã từtrên xe xuống, đụng vào bậc thang, chảy rất nhiều máu, thái y khám qua, nói là khôngtốt được.” Đời này của Nhị Công chúa chấp nhất với một nam nhân cũng không phải là sai. Chỉ là nếu chỉ chôn trong lòng thì chưa chắc đã không có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình. hiện giờ người ta đón dâu, nàng ta nhất nhất phải cắm một chân vào, kết cục trước mắt cũng chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão, than một tiếng, Thành Vương phi liền nói với A Nguyên: “Vì việc này, nàng thỉnh chỉ vào trong cung, ta nghe nói Thái hậu bác bỏ, không muốn gặp nàng ta.”

“Hoàng tổ mẫu chán ghét nhất mấy chuyện như vậy, nói vậy nàng phải thất vọng rồi.” A Nguyên rũ mắt nói.

“Ta cũng không muốn vào lúc này nàng ta xoay người lại được.” Thành vương phi lãnh đạm mà nói: “Muội còn nhớ rõ lời đồn trong kinh về muội lúc trước không?” Thấy A Nguyên gật đầu, nàng liền cười lạnh nói: “Ta mới nghe phong thanh là trong chuyện đó còn có phần của nàng ta, nếu không phải nàng ta gặp sự cố lần này, ta đã khôngtha cho nàng.” nói xong lại vuốt vuốt tóc A Nguyên, cười nói: “Người không có lòng hại hổ, hổ một lòng hại người! Ta vốn muốn định cho nàng ta biết đạo lý một phen, lại có chuyện này xảy ra.”

“Nghe ý của biểu tỷ thì nàng ta không sống tốt được rồi, cứ như vậy đi.” A Nguyên lười so đo với cái người hấp hối gì đó, lúc này tâm trạng vẫn tốt, liền cười nói với Thành vương phi: “Chỉ cần đừng sinh sự gì nữa cũng cho qua thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.