Thịnh Thế Yêu Sủng

Chương 20: Chương 20: Bộc lộ tài năng






"Hồi bẩm vương thượng, tất cả thông tin tình báo có ích về tứ giới đều ở đây." Dạ Võng tiến lên một bước, mặc dù hắn tính tình tương đối nóng nảy, nhưng thu thập tình báo vẫn là thế mạnh của hắn.

"Ừm. . . . . ." Dạ Ly Lạc đã xem qua là không quên được, chỉ cần nhìn lướt qua một lần là có thể nhớ, trước kia hắn căn bản đối với chuyện của tứ giới không thèm để ý, hôm nay muốn chinh phục, đương nhiên phải biết người biết ta.

Một người cho dù có cường đại đến đâu đi chăng nữa, nếu như gây thù chuốc oán với quá nhiều người cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái, Yêu giới còn dễ bàn tính, nhưng Tiên giới thượng thần, bọn đạo sĩ kim bài của Nhân giới, còn có đám người Đại Trưởng Lão của Ma giới cũng rất khó giải quyết, phải nghĩ chiến lược vẹn toàn cho thật tốt, đánh bại từng giới, liền có thể giảm bớt những phiền toái không cần thiết.

"Đối với Yêu giới, khiến cho bọn họ tự chém giết lẫn nhau, tiết kiệm cho chúng ta một phần sức lực." Có lẽ mấy ngày nay, Dạ Ly Lạc nhất định đã nghiên cứu thật tốt phương pháp chinh phục tứ giới, dù sao sau khi tiến vào Nhân giới không thể sử dụng được yêu lực, đó là chuyện tương đối phiền phức, như vậy chứng tỏ không thể dùng vũ lực chinh phục, nhất định phải dùng mưu.

"Chuyện còn lại của Yêu giới, các ngươi tự định đoạt." Nói xong, hắn liền cầm cuốn sách lên muốn rời đi.

Truyện được đang ở diendanlequydon.com

Nhược Ly chơi đùa đến choáng váng đầu đã sớm trở lại tẩm cung, lúc này cảm thấy đầu óc mê man, liền nằm ở trên nhuyễn tháp ngủ thiếp đi, Dạ Ly Lạc trở lại đã nhìn thấy Nhược Ly hết sức nhu thuận nằm ngủ, có chút kinh ngạc, đợi lúc đến gần, đôi mắt đào hoa hẹp dài trong nháy mắt híp lại, vẻ mặt như thế đại biểu hắn đang tức giận.

Nhược Ly lúc này hiển nhiên là bị trúng độc, máu giải bách độc trong cơ thể nàng đang vì nàng mà giải độc, cho nên nàng mới bị choáng váng đầu óc, tinh thần mê man.

Dạ Ly Lạc bước ra phòng bên ngoài, chỉ sợ quấy rầy nàng giải độc, vừa ra đến phòng bên ngoài liền vung tay lên, khiến Mị Tuyết ngã nhào trên mặt đất, hắn lạnh nhạt nhìn nàng, lãnh khốc hỏi, âm thanh kia sắc bén giống y như lưỡi đao, lạnh thấu tận xương tủy, "Kẻ nào đã đến gần tiểu thư?"

Mị Tuyết mặc dù yêu lực cường đại, nhưng nàng chỉ thông thạo công kích cùng phòng ngự, đối với phương diện độc dược hết sức yếu kém, cho nên lúc Nam Cung Cẩn hạ độc Nhược Ly, thứ nhất thủ pháp hết sức xảo diệu, thứ hai nàng cũng không đoán được hắn ta sẽ dám hạ độc.

Truyện được đang ở diendanlequydon.com

Bây giờ trông thấy dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Dạ Ly Lạc, trong lòng cũng hết sức thấp thỏm, không cần đoán cũng biết nhất định là tiểu thư đã xảy ra chuyện gì đó, nàng vội vàng nhớ lại.

"Hồi bẩm vương thượng, Trí vương Nam Cung Cẩn đang đi thì gặp tiểu thư ở vườn hoa, có trò chuyện mấy câu." Mị Tuyết trong lòng căng thẳng run run nói, nàng hôm nay quả thật đã khinh suất, chịu phạt là đúng, nhưng ai cũng biết Dạ Ly Lạc trời sinh tính tình tàn nhẫn, trừng phạt này . . . . . Nàng không dám nghĩ đến.

"Lạc. . . . . ." Một tiếng gọi yếu ớt vang lên, khiến Dạ Ly Lạc vứt Mị Tuyết qua một bên rồi trực tiếp bay thẳng vào trong phòng, hắn ôm lấy Nhược Ly, trong mắt lộ ra một tia lo lắng mà chính hắn cũng không phát giác ra.

Lúc nàng trở về chỉ có cảm giác mình chơi đùa nhiều nên mệt mỏi, nhưng giờ phút này cả người bủn rủn vô lực, nàng cũng không phải đứa ngốc, dĩ nhiên nhận thấy được chuyện này nhất định là không bình thường, nàng xâu chuỗi lại tất cả, đại khái cũng đã đoán ra, liền thử hỏi một câu, "Không phải ta bị trúng độc đi?"

Dạ Ly Lạc ôm Nhược Ly thăm dò mạch tượng của nàng, biết độc đã được giải, liền yên lòng, hắn vốn là không có ý định gạt Nhược Ly bất cứ điều gì, liền nói về Nam Cung Cẩn và mục đích mà hắn ta đến đây.

"Để hắn trở thành phân bón cho cây cũng tốt." Dạ Ly Lạc không chút để ý nói, tay vẫn không quên đùa nghịch móng vuốt nhỏ của Nhược Ly, mềm mại êm ái khiến hắn yêu thích không buông tay.

Hắn vốn còn muốn dùng tên Nam Cung Cẩn cho vài việc, nhưng hắn ta dám động đên người của hắn, vậy thì phải làm cho hắn ta sống không được chết cũng không xong.

Sở dĩ cây Đề Huyết hàng năm không bao giờ ngừng nở ra những bông hoa xinh đẹp mỹ lệ như vậy, có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là dùng những yêu ma còn sống làm phân bón cho cây, yêu lực của bọn họ từng chút từng chút thấm vào bên trong thân cây, mới khiến cho nó nở ra những bông hoa tuyệt mỹ như thế.

Một thời gian trước có cho nó ăn một ít tiên lực, hôm nay ngược lại trở nên kén chọn, yêu ma bình thường không thể làm cho nó nở hoa tươi đẹp như lúc ban đầu, vừa đúng lúc này có một hoàng tử huyết thống thuần chủng hoàng tộc tự dẫn xác mình đến để làm thức ăn cho cây Đề Huyết, xem ra hắn ta cũng có chút cống hiến.

"Chờ một chút." Thị vệ chờ ngoài cửa mới vừa lĩnh mệnh, Nhược Ly lại gọi hắn dừng lại, Dạ Ly lạc có chút không hiểu nhìn về phía Nhược Ly.

"Lạc, người hắn muốn làm hại là ta, cho nên kết cục của hắn để cho ta định đoạt được không?" Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly yếu ớt, không đành lòng cự tuyệt nàng, chỉ là trong lòng vẫn như cũ có chút không yên lòng, đã lưu lại một tai họa ngầm là Đại công chúa, hôm nay. . . . . .

"Lạc?" Nhược Ly cũng có chút thấp thỏm, nàng ngăn cản chuyện hắn đã quyết định, có phải đã làm mất mặt hắn, nhưng Nam Cung Cẩn kia cư nhiên coi nàng như quả hồng mềm mà bóp, nàng thật sự là nuốt không trôi cơn tức này.

Nếu chuyện như vậy để cho người khác biết, đoán chừng kẻ địch cũng sẽ coi nàng như quả hồng mềm mà xuống tay, như vậy tình cảnh về sau của nàng và hắn cũng sẽ trở nên khó khắn, dù sao giờ phút này nàng không có một chút năng lực tự vệ nào.

"Tiểu Nhược Ly thật muốn tự mình xử lý?" Dạ Ly Lạc cười nhạt một cái, ôm lấy nàng, "Vậy gia sẽ đễ cho nàng tự mình xử lý hắn."

Dạ Ly Lạc tất nhiên là có tính toán của mình, nếu như Nhược Ly mềm lòng muốn thả hắn ta, hắn cũng sẽ không ngăn trở.

Hắn nhìn ra được tên Nam Cung Cẩn kia nhất định sẽ không chịu an phận, đến lúc đó cũng coi như cho Nhược Ly một bài học kinh nghiệm, tránh cho về sau lại bị một vố đau, dù sao hắn tranh thiên hạ này đều chỉ là vì nàng. (Ed: Mình thích câu nói này)

Nam Cung Cẩn vừa nghe Dạ Ly Lạc triệu kiến hắn, trong lòng liền thấp thỏm bất an, hắn cảm thấy hẳn là chuyện hắn hạ độc Nhược Ly chắc chắn đã bị phát hiện.

Bất quá trong lòng hắn vẫn có một tia phấn khích, dù sao đó là độc dược hắn đặc chế ra, trừ hắn ra thiên hạ khó có ai có thể giải được.

Lúc Nam Cung Cẩn đến đó, Dạ Ly Lạc đang tựa vào trên nhuyễn tháp, hắn thả cánh tay đang ôm Nhược Ly, coi như là đang cổ vũ chính nàng đến xử lý chuyện này.

Hắn ngược lại không buồn nhìn Nam Cung Cẩn một cái, giống như nhìn hắn ta một cái sẽ làm dơ bẩn ánh mắt của hắn.

Nhược Ly nhìn Nam Cung Cẩn một mực cung kính quỳ gối trước mặt, còn có chút khí thế của một chút vương tử, dáng vẻ khiêm tốn, trông thật hiền lành vô hại.

Nhưng chính người này lại có thể đối với nàng hạ độc, lúc đầu nàng còn cảm thấy hắn là người tốt, quả thật trên đời này không thể cả tin người khác.

"Trí vương thật đúng là không làm mai một chữ trí này, chỉ là không biết ngài ở trên người ta hạ độc, là vì lý do gì? Là vì uy hiếp Lạc? Nếu là như vậy, quả thật là buồn cười."

Nhược Ly nhảy xuống nhuyễn tháp, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng vào Nam Cung Cẩn vẫn đang cúi đầu, khí thế lại không khỏi bức người, cùng dáng vẻ dễ thương này của nàng thật sự không có chút nào phù hợp.

Dạ Ly Lạc ngược lại hơi kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Nhược Ly sẽ lại mềm lòng, khiến nàng thả Nam Cung Cẩn đi, nhưng khi nhìn khí thế bức người của nàng lúc này, dường như là hắn đã sai khi nghĩ nàng quá nhu nhược.

Hắn cũng híp mắt lại ngẩng đầu lên, đôi mắt chăm chú dõi theo bóng dáng màu trắng nho nhỏ, lẳng lặng chờ đợi nàng mang đến cho hắn nhiều điều bất ngờ hơn.

Tứ đại hộ pháp thì ẩn ở trong bóng tối thời khắc chuẩn bị thi hành mệnh lệnh, lúc này nhìn thấy Nhược Ly như thế, ngoại trừ Dạ Mị, ba người kia ngược lại cũng có chút giật mình, dù sao từng gặp qua tiểu hồ ly khả ái đáng yêu này cũng chỉ có Dạ Mị, cho nên nơi này cũng chỉ có hắn hào hứng bừng bừng xem náo nhiệt.

"Thứ cho tiểu vương ngu muội, lời cô nương nói, ta nghe không hiểu." Nam Cung Cẩn bình tĩnh nhìn lại Nhược Ly, nhìn khí sắc nàng mặc dù suy yếu, nhưng không có dấu hiệu độc phát, cho nên hắn ta tất nhiên không muốn kế hoạch của mình bị lộ ra.

Hơn nữa không tới vạn bất đắc dĩ hắn ta nhất định sẽ không thừa nhận, hắn ta muốn đợi đến khi nàng bị độc phát khổ sở khó nhịn, đến lúc đó trong lòng Dạ Ly Lạc nhất định sẽ hỗn loạn, hắn sẽ đúng lúc lấy ra thuốc giải, cho dù là Ám vương cường đại cũng phải để mặc hắn bố trí.

Nhược Ly chợt nhíu mày, nhưng vì là bộ dáng hồ ly nên không có ai chú ý đến nét mặt của nàng, chỉ là khí thế cũng không thua kém chút nào, "Trí vương điện hạ, độc trên người ta đã được giải."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.