Sáng sớm khi tia ánh
sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào, Dạ Ly Lạc liền tỉnh, hắn đầu tiên là
cúi đầu nhìn Nhược Ly trong lòng, ánh mặt trời màu vàng chiếu sáng ở
trên mặt của nàng, có chút óng ánh trong suốt, lông mi mang theo hơi
nước giống như một con bươm bướm khẽ rung động.
Nàng vẫn như cũ
ngủ say sưa, thỉnh thoảng co lại ở trong ngực hắn, bàn tay nhỏ nhắn
trắng noãn còn bất chợt lôi kéo cái áo ngủ của hắn đến tận eo dáng vẻ
thập phần đáng yêu.
Hắn nhịn không được cúi đầu ngậm chặt cái
miệng ngỏ nhắn nhếch lên trên gương mặt trắng nõn nà kia, dịu dàng tận
hưởng hương vị hết sức ngọt ngào mềm mại, bất quá chỉ là lướt nhẹ một
cái rồi ngẩng đầu lên, khóe miệng hắn khẽ cười, cũng không muốn đánh
thức Nhược Ly đang say ngủ, nghiêng người ngồi dậy, vẫn không quên kéo
cái chăn đắp lại cho nàng.
"Chuẩn bị y phục cho tiểu thư."Hắn
thản nhiên nói, trong cung điện đột nhiên hiện ra ba tử y thiếu nữ, hành lễ xong, hai người tiến lên hầu hạ Dạ Ly Lạc thay quần áo, người còn
lại biến mất đi chuẩn bị quần áo cho Nhược Ly.
Dạ Ly Lạc yêu
thích màu sắc đỏ tươi, bởi vì màu sắc như vậy cho dù có dính vết máu lên cùng sẽ không nhìn ra, hơn nữa màu đỏ chói mắt cùng với tính cách yêu
nghiệt của hắn hết sức phù hợp, cho nên rất được lòng hắn, bởi vậy lúc
bình thường quần áo của hắn đều là màu đỏ.
Dạ Ly Lạc là người cực kỳ ưa sạch sẽ, vô cùng chán ghét người khác đụng vào, cho nên những tỳ
nữ kia chỉ đem y phục đặt lên, sau đó liền quỳ gối cách hắn một bước chờ đợi phận phó.
Hắn chỉ khoát tay, y phục kia liền giống như một
thứ có sinh mệnh tự động thay đổi, hôm nay không có đặc biệt yêu cầu dĩ
nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, một kiện trường bào màu đỏ đơn giản mặc ở
trên người, bên hông đeo một đai lưng, phong cách vẫn như ngày thường
không chịu bị trói buộc, tóc tùy ý xõa tung ở sau người, nhưng lại không có cảm giác xốc xếch một chút nào, ngược lại yêu nghiệt quyến rũ kinh
người.
Hắn cúi đầu nhìn lướt qua hai tỳ nữ vẫn đang quỳ gối như
cũ, khẽ nhướng mày, lại cảm thấy chướng mắt, hai người kia hẳn là mới
tới, nếu không sao có thể dám lưu lại tẩm điện của hắn lâu như vậy, quả
thực là phạm vào cấm kỵ của hắn.
Hắn vung tay lên, hai người kia
chưa kịp hoảng sợ kêu lên liền bị đánh bay ra khỏi tẩm điện, nếu như
không phải sợ vết máu làm bẩn tẩm điện của hắn, hắn nhất định sẽ làm cho họ máu tươi ngay tại chỗ, cũng sẽ không phạm lại sai lầm đơn giản như
thế nữa.
Chờ ở ngoài điện cả đêm, Da Quỷ vừa thấy có người bị
đánh bay ra ngoài, liền biết chủ tử của hắn đã tỉnh, lập tức quỳ trên
mặt đất cung kính truyền âm vào, " Vương thượng, Yêu hoàng sai người đên hỏi chuyện của Đại công chúa, thái độ không tốt."
Dạ Ly Lạc rõ
ràng buổi sáng bởi vì bị hai tỳ nữ kia làm trở ngại, vướng mắt, tâm tình không tốt, trên mặt mang theo một phần hàn ý, hắn vốn là đang tựa người trên nhuyển tháp đợi Nhược Ly cùng rời giường, vừa nghe Dạ Quỷ bẩm báo, lập tức đứng dậy, một chưởng vỗ nát nhuyễn tháp, lại không phát ra một
chút âm thanh nào.
Hắn khẽ nheo mắt lại, đây là dấu hiệu biểu lộ
cơn thịnh nộ của hắn, đắc tội với hắn còn dám tới đây hỏi tội, đây đúng
là người đầu tiên, nhưng thật ra lá gan cũng không nhỏ.
"Khi nào
tiểu thư tỉnh báo lại cho bổn vương."Dạ Ly Lạc nói xong chợt lách người
nháy mắt di động đến phòng nghị sự, Dạ Lượng vẫn luôn canh giữ ở dị
không gian gật đầu, xem như đáp ứng Dạ Ly Lạc.
Ám vương có tứ đại hộ pháp, theo thứ tự là Dạ Quỷ, Dạ Mị, Dạ Võng, Dạ Lượng. Dạ Quỷ là
lang yêu, ổn trọng thành thục, quản lý sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ; Dạ
Mị là xà yêu tri thức uyên bác, là người nhiều mưu trí; Dạ Võng là hổ
yêu, trời sinh tính tình dũng mãnh, là viên hổ tướng đệ nhất, mà nhỏ
nhất là Dạ Lượng còn lại chính là dơi yêu, thường xuyên ẩn ở dị không
gian, là cận vệ của Dạ Ly Lạc, thời khắc không rời.
Yêu lực cường đại của Ám vương Dạ Ly Lạc làm cho tứ giới kinh sợ lại thêm bên người
lại có những người giỏi văn giỏi võ bày binh bố trận, cho nên bọn họ có
tư cách để cuồng ngạo, có thực lực chinh phục tứ giới, hơn nữa hiện giờ
lại có được Thiên nữ tiên giới đang trưởng thành, tương lai lại càng
không thể biết trước được.
Dạ Ly Lạc đến phòng nghị sự, Dạ Quỷ, Dạ Mị, Dạ Võng đã đợi ở trong sảnh, bọn họ cung kính nửa quỳ trên mặt đất, chờ sai khiến.
Dạ Ly Lạc như cũ giống như không có xương dựa vào trên nhuyễn tháp, hắn
lười biếng vươn cánh tay nâng đầu của mình, tay kia thì gõ gõ xuống dọc
theo nhuyễn tháp, âm thanh kêu cốc cốc hết sức có tiết tấu, nhưng cũng
làm cho người ta nhìn không ra tâm tình của hắn lúc này.
"Ngồi đi." Qua một lúc, Dạ Ly Lạc mới mở miệng, hắn nâng mắt nhìn Dạ Quỷ, dò hỏi, nhưng cùng chỉ là đơn giản một từ. "Nói."
Dạ Quỷ đứng dậy, khom lưng cung kính thi lễ sau đó mới bẩm báo chân tướng, " Bẩm Vương thượng, Đai công chúa sau khi bị thương liền đi đến cung
điện của Yêu hoàng, đem mọi mũi nhọn hướng về phía Người, tối hôm qua
Yêu hoàng liền phái người đến hỏi, bời vì Người đã nghỉ ngơi, thuộc hạ
liền tự tiện ngăn lại, chờ đợi Vương tỉnh dậy rồi xử lý."
Kỳ thật không cần Dạ Quỷ nói, Dạ Ly Lạc cùng có thể đoán ra được Đại công chúa
kia vốn được nuông chiều từ nhỏ sẽ không nuốt trôi cơn tức này.
Mà lúc trước Dạ Ly Lạc đáp ứng cho nàng ta một con đường sống, một là
không muốn bác bỏ nguyện vọng của Nhược Ly, hai là hắn muốn mượn cơ hội
này thống nhất yêu giới, ba là cũng cho tiểu hồ ly không đủ ngoan tuyệt
kia một chút giáo huấn.
Có thể nói một hòn đá hạ ba con chim.
" Ta nói Đại công chúa kia rất không biết tốt xấu, Vương thượng tha cho
nàng ta một mạng, còn tại đằng kia gây sóng gió." Thân là hổ yêu Dạ Võng trời sinh tính tình hấp tấp nóng nảy, hắn vừa nghe liếc đôi mắt một cái đột nhiên tiến lên hành lễ tức giận nói, " Xin để cho thuộc hạ đi nhổ
có tận gốc!"
Mặc dù Dạ Ly Lạc tính khí âm tình bất định, thích
giết chóc thành tính, nhưng hắn đối với tứ đại hộ pháp làm bạn bên cạnh
vẫn có chút đặc biệt, nhất là thời điểm ở phòng nghị sự, cơ bản là tùy ý cho bọn họ phát biểu ý kiến của mình.
Dạ Mị bên cạnh vẫn không
nói gì đột nhiên mở chiết phiến màu trắng trong tay ra, thập phận phong
tao đưa lan hoa chỉ điểm một cái lên một thân cơ bắp của Dạ Võng, cười
đùa nói, "Võng, Vương thượng nhất định đã có tính toán."
"A?" Dạ
Võng thần kinh thô hiển nhiên không đoán ra được Dạ Ly Lạc có tính toán
gì, chỉ là người luôn luôn được tôn sùng là người đa mưu túc trí Dạ Mị
đã nói như thế, hắn cũng không phản bác được, đành ngượng ngùng lui về,
chờ đợi Dạ Ly Lạc hạ mệnh lệnh.
" Nga?" Dạ Ly Lạc đột nhiên ngồi
xuống, vẻ lười biếng mới vừa rồi trong nháy mắt biến mất, cả người tản
mát ra một cỗ khí phách, mặt mày cũng tăng thêm một phần tàn nhẫn, "Nếu
như bổn vương muốn thống nhất Yêu giới?"
Ba người kia vừa nghe
liền chấn động, Dạ Quỷ cùng Dạ Võng sau khi khiếp sợ qua đi liền cùng lộ ra biểu tình vui mừng, bọn họ đã sớm hi vọng Ám vương có dã tâm có thể
xưng bá Yêu giới, chỉ là Dạ Ly Lạc đối với chuyện gì cũng không có hứng
thú, cho nên mấy năm nay vẫn làm nhàn vân dã hạc, hôm nay mặc kệ vì sao
lại có dã tâm này, bọn họ cũng sẽ thề sống chết theo.
Mà trong ba người Dạ Mị ngược lại sau khi kinh ngạc thì trở nên bình tĩnh, hắn vốn
là cảm thấy chủ tử của bọn hắn là không ở không được, có thể an phận ở
nhiều năm như vậy chắc cũng là cực hạn, thật cũng không kinh ngạc.
Ngay sau đó ba người đều quỳ trên mặt đất, cùng kêu to lên, "Thuộc hạ nguyện đi theo chủ tử, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!"
Dạ Ly Lạc
đối với sự thể hiện quyết tâm trung thành của bọn họ không cảm thấy hứng thú, khoát tay ý bảo bọn họ đứng dậy, dù sao đã được ban cho họ Dạ,
mạng của bọn họ chính là của hắn.
Hắn nhéo nhéo lỗ tai của mình,
hiển nhiên là chê bọn họ quá ồn, ba người kia vừa thấy sắc mặt đều tái
đi, lập tức ngồi đàng hoàng lại cũng không dám tùy ý mở miệng nữa, chờ
đợi Dạ Ly Lạc mở miệng.
Nhưng Dạ Ly Lạc cùng bọn họ nói chinh
phục Yêu giới kỳ thật là có nguyên nhân, bời vì hắn lúc này còn chưa có
suy nghĩ chinh phụcYêu giới xong kế tiếp sẽ là giới nào, vẫn là tất cả
đều nắm hết, cho nên những thứ này chờ hắn nghĩ tốt rồi nói sau.