Còn kém một bước liền
đến cửa, Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc đã có thể nhìn thấy bên trong
trên bàn hơi nóng tỏa ra, vậy mà Dạ Ly lạc đột nhiên lảo đảo một cái,
sau đó tựa vào cột bên cửa, nói, "Tiểu Nhược Ly, để gia nghỉ một lát."
Mặt Nhược Ly đen lại, Dạ yêu nghiệt này cũng làm quá rồi, cứ ôm nàng đi
được hai bước thì lại bất động, nàng quẩy người một cái, nhảy xuống đất, nghỉ ngơi một lát trên chân hơi sức cũng lớn.
"Lạc, tự ta đi là tốt rồi, vất vả cho người !" Tuy rằng Dạ yêu nghiệt thật sự không
tốt, nhưng Nhược Ly được hắn bế đi, trong lòng vẫn cảm kích, nhưng là
không lâu về sau, Nhược Ly mới biết là nàng bị Dạ Ly Lạc đem ra trêu
đùa, chứ người có thể không hao tổn một chút sức lực nào dùng một chưởng vỗ bay một tảng đá lớn, cư nhiên bê nàng mà đi không nổi, nói ra ai tin a!
Dạ Ly Lạc không muốn nhẹ nhàng buông tha nàng như vậy,
đưa tay ôm vai của Nhược Ly,cả người sức nặng hơn phân nửa đều đặt ở
trên người nàng.
Nhược Ly hiện tại mới chỉ là vóc dáng của
một tiểu nữ hài hơn mười tuổi, Dạ Ly Lạc vóc dáng cao lớn như vậy dựa
vào người nàng khỏi phải nói có bao nhiêu buồn cười, thế nhưng Dạ Ly Lạc chính là thích.
Hắn quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của
Nhược Ly, sau đó vươn tay kia ra, nhẹ nhàng điểm điểm đôi môi đỏ của
mình, môi mỏng khẽ mở, "Tiểu Nhược Ly, sáng nay vẫn chưa có chào hỏi đâu nhỉ?"
Nhược Ly vừa nghe, quay đầu nhìn hắn, gương mặt tinh
xảo chỉ cách mũi nàng một chút, nàng nuốt nuốt nước miếng, nhất thời
ngây dại.
Đột nhiên khuôn mặt trước mắt phóng đại, một mảnh
tuyết trắng, môi Dạ Ly Lạc đã che phủ môi nàng,Nhược Ly chỉ cảm thấy
lạnh lạnh, tim đập có chút nhanh.
"Ha ha, tiểu Nhược Ly thật
sự là ngay cả chào hỏi cũng quên mất!" Dạ Ly Lạc cười nói, sau đó như cũ dựa lên người Nhược Ly, hắn chính là thích khi dễ nàng, bất quá hắn nắm giữ tốt sức nặng, sẽ không để nàng quá mệt mỏi.
Nhược Ly hì
hục khiêng hắn vào phòng, giúp hắn ngồi xuống, Nhược Ly liền ngay cả hơi sức để động cũng không có, thở phì phò dìu Dạ Ly Lạc.
Vậy mà Dạ Ly Lạc chỉ một cánh tay, đem nàng kéo vào trong ngực của hắn, Nhược
Ly đã đói muốn xỉu, hơn nữa cùng Dạ Ly Lạc cũng không có cảm giác có gì
là nam nữ thụ thụ bất thân, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào trên bàn.
Vừa nhìn thấy cái bàn, gương mặt nhỏ nhắn liền suy sụp, nàng đưa ngón tay
tuyết trắng nhỏ bé chỉ về cái bàn cực lớn đối diện, sau đó khiếp sợ nói, "Là cái này?"
Không trách Nhược Ly khiếp sợ như vậy, cả cái bàn lớn như vậy chỉ có một tô cháo nhỏ cùng một đĩa rau dưa, tô ngọc
kia thật là đẹp đẽ, nhưng mà cháo cũng quá ít đi, nhìn như vậy miễn
cưỡng có thể múc được hai chén, mà đĩa rau dưa kia cũng thật sự là cực
kì nhỏ.
Dạ Ly Lạc nhìn bộ dáng giật mình của Nhược Ly, sau đó thản nhiên gật đầu, "Làm sao vậy?" Đây là biết rõ còn cố hỏi a!
Nhược Ly quyệt miệng, sau đó vì bản thân liền đi lấy chén ngọc, dù sao có còn đỡ hơn không có, trước ăn lót dạ mới là lợi ích thực tế. Chỉ có một
chén, tuy rằng rất đói bụng, nhưng hiện tại hết thảy mọi thứ của nàng
đều phải dựa vào Dạ Ly Lạc, làm người không thể dễ giận như vậy, bộ dáng làm ra vẻ hấp tấp hỏi, "Lạc, ngươi không ăn sao?"
Dạ Ly Lạc nhìn bộ dáng của Nhược Ly, đoán chừng nếu lại trêu chọc nàng thì con
mèo nhỏ này chắc sẽ nổi giận đây, thế nên tốt bụng lắc đầu, " Gần đây
bac không dễ kiếm, gia đây sẽ không ăn."
Nhược Ly cảm thấy
trên đầu hiện ra ba đạo hắc tuyến, những lời này đánh chết nàng cũng
không tin được, nơi này hoa lệ như vậy,vừa nhìn là biết nơi có tiền, nếu hắn không ăn, Nhược Ly cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp cầm
chén lên ăn, này tướng ăn thiếu chút nữa đem mặt mình chôn ở trong chén
rồi.
Dạ Ly Lạc ở sau lưng nàng nhìn, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, để cho nàng ăn ít cũng là có đạo lý, thăm qua mạch nàng, mặc dù nàng là tiên thể, nhưng tiên lực vẫn bị kiềm chế, vẫn giống như loài
người bình thường cần ăn uống, cho nên tự nhiên là không chống lại được
việc đói bụng.
Hiện giờ từ tiên chuyển thành yêu, càng cần
thêm một lượng lớn năng lượng, nhưng nếu nàng một lần ăn quá nhiều, nhất định sẽ không tiêu hóa được, cho nên hắn tình nguyện làm nàng mất hứng, cũng chỉ chuẩn bị cho nàng cháo trắng cùng với rau dưa.
Vóc
người Nhược Ly vốn nhỏ nhắn, lúc này ngồi trên đùi Dạ Ly Lạc, hết sức
chăm chú ăn cơm, bộ dáng thập phần đáng yêu, má nhỏ phình ra, thỉnh
thoảng còn than thở mấy câu bày tỏ ăn không đủ no, Dạ Ly Lạc ở sau lưng
ôm nàng, nhìn nàng so với ăn cơm còn có hứng thú hơn.
Bất quá lúc này Nhược Ly cũng không than thở nữa, chuyên chú ăn, bởi vì cháo
này nhìn thì đơn giản, thật ra thì dùng hơn mười loại nguyên liệu làm,
mùi thơm ngát ngon miệng lại dinh dưỡng phong phú, mặc dù không thu hút, nhưng vị hết sức được, ngay cả đến củ cải rau dưa cũng là mất rất lâu
mới ướp gia vị mà thành.
Chỉ còn lại cuối cùng một cây củ cải khô, Nhược Ly bẹt bẹt miệng, kỳ thật bụng vẫn có chút đói, nhưng là
nàng cũng không phải tri ân không báo đáp người.
Dạ Ly Lạc
chăm sóc nàng như vậy, nàng không thể ăn một mình, cho nên nàng thật cẩn thận cầm lấy củ cải khô nhỏ kia, quay đầu nhìn người vẫn làm ghế dựa
cho nàng Dạ Ly Lạc, lấy lòng nói, " Lạc, ngươi muốn nếm thử không? Hương vị tốt lắm nha!
Dạ Ly Lạc nhìn khối củ cải khô nhỏ kia, lại
nghiêng đầu nhìn Nhược Ly, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, cố gắng đem suy nghĩ xúc động muốn cười nghẹn trở về, Nhược Ly vốn tưởng rằng Dạ Ly Lạc sẽ nhận lấy rồi tự ăn, ai biết hắn nắm cổ tay nàng trực tiếp đưa
vào miệng, Nhược Ly vừa thấy, mặt lại nhìn không được đỏ lên.
Ngay lúc Nhược Ly xấu hổ không biết nói cái gì cho phải thì đột nhiên quanh
thân nàng sáng lên bạch quang, còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân
thể nhanh chóng thu nhỏ lại, nàng rất đau xót vươn móng vuốt nhỏ lông
như tơ, sau đó kêu rên một tiếng, choáng nha, nàng lại biến trở về hồ ly rồi !
Dạ Ly Lạc vốn mang theo nụ cười trên mặt vừa thấy
Nhược Ly lại biến trở về tiểu hồ ly, nụ cười lập tức biến mất, hắn một
phen ôm nàng kéo vào lòng, tay đặt lên mạch của nàng.
Chân
mày hắn nhíu chặt lại, trong lòng cũng đã đoán được nguyên nhân, quả
thực chỉ có một viên đan dược để vá linh hồn là vô dụng, lúc trươc tiên
lực của nàng vốn bị phong ấn, không thể giải khai, hôm nay lại muốn phá
tiên thể chuyển thành yêu thể, pháp lực gần như bằng không, muốn duy
trì biến thân lâu dài khó càng thêm khó.
"Truyền lão quái!"
... ...... ...... ...... ...... .........
Lúc này lão quái đang ra sức bó thuốc cao lên mặt, tuy rằng bộ dáng lão
không phải thực phong lưu phóng khoáng, không phải thực anh tuấn tiêu
sái, không phải thực ngọc thụ lâm phong, nhưng lão cũng muốn là cái mặt
người a! Lần trước Vương thiếu chút nữa cho lão hủy dung, lão trở về
đúng là sầu não rất lâu.
Giờ nghe nói Ám vương lại triệu
kiến lão, sợ tơi mức đem hòm băng cơ ngọc phu cao mà lão hết sức quý
trọng toàn bộ nện xuống đất, lão nhìn bình thuốc mỡ trắng bóng bày trên
mặt đất, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Lão đứng lên,
nhìn người mang tin tức đến, xoa xoa nước mắt, sau đó cầm lấy cái hòm
thuốc nhỏ bên cạnh, rất có tư thế tráng sĩ một đi không trở về.
Bên cạnh đến truyền lời là một người chân chính nam nhân, vừa thấy lão quái này bôi kem trắng bóng hết mặt, nhìn nhìn lại thấy là một mặt chuột,
trong nháy mắt một hồi lạnh đến buồn nôn, hắn vươn tay xách lấy lão quái chạy như bay, hận không thể lập tức đem thứ này ném tới Ám vương điện,
giảm bớt ghê tởm cho chính mình.