"Dám có ham muốn
với đồ của gia, giết toàn tộc hắn." Nam nhân tà mị quay về phía hư không nhẹ giọng nói, mười tên ám vệ bỗng đột ngột xuất hiện cung kính quỳ gối trước mặt hắn,"Dạ!" trong nháy mắt những ám vệ kia đã biến mất không
thấy bóng dáng chỉ còn lưu lại một nam nhân cũng hết sức tà mị, hắn cung kính đứng ở một bên chờ đợi phân phó.
"Mị, đem lão kia quái
kia đến đây để hắn xem vật nhỏ này một chút." Vật nhỏ trong ngực lạnh
quá khiến hắn không tự chủ được nhíu chặt chân mày, lộ ra cảm xúc.
Nam nhân này là người khiến vạn vật nghe tiếng cũng phải sợ mất mật Yêu
giới Ám vương Dạ Ly Lạc, một nhân vật mạnh mẽ hoàn toàn nằm ngoài tứ
giới, đồn rằng hắn uống máu mà sống một ngày không sát sinh thì khó mà
ngủ được, tóm lại là không người nào nguyện ý gặp hắn mà người đã gặp
qua hắn thì đến bây giờ cũng không biết đang ở đâu.
"Vương,
bọn người Thiên tộc này tự tiện xông vào lãnh địa của Yêu tộc, chúng
ta.... ...." Dạ Quỷ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Dạ Ly Lạc, hắn khom
mình vẻ mặt cung kính chờ đợi chủ tử trả lời.
"Ừ.... ......." Dạ Ly Lạc không ngừng bước chân, bởi vì bị Dạ Quỷ gọi lại nên không sử
dụng di chuyển trong nháy mắt, hắn lạnh lùng liếc Dạ Quỷ một cái làm như suy nghĩ gì đó, dung nhan tuyệt mĩ thập phần vô hại nhưng lời nói ra
lại lãnh khốc vô cùng "Canh giữ đám thiên binh này, một tên cũng giết
không tha." Nói xong hắn lách người, sử dụng thuật di chuyển trong nháy
mắt, trở lại Yêu điện.
Mấy ngàn tính mạng của thiên binh đối
với hắn xem ra còn không bằng chuyện vặt, mà thuộc hạ bên cạnh đã sớm
quen với tính tình của hắn nên một câu cũng không nhắc lại trực tiếp hạ
mệnh lệnh giết hết đám thiên binh này.
Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang vọng giống như địa ngục nhân gian.
Dạ Ly Lạc một tay ôm ngân hồ, tay kia thì thử sờ sờ bộ da lông màu bạc mềm mại, trong lúc nhất thời yêu thích không rời ra được, trong lòng càng
cảm thấy hành vi khác thường ngày hôm nay là đáng giá.
Dạ Ly
Lạc vừa vuốt ve vừa chậm rãi truyền linh khí vào cho nàng, hắn đã biết
đối phương là tiên hồ của Thiên giới nếu đưa yêu khí vào khẳng định sẽ
khiến cho thương thế càng nặng thêm cho nên chỉ có thể tiêu hao linh khí thuần khiết trong tim để đưa vào.
Tiểu ngân hồ vốn đang cảm
thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim thì ngay lúc đó có một cỗ ấm áp chạm vào khiến mình thoải mái hơn, nàng không tự chủ được muốn dựa vào nơi
ấp áp này gần hơn, đầu dụi vào lồng ngực của Dạ Ly Lạc mà Dạ Ly Lạc vừa
thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, đây chính là vật nhỏ đầu tiên không sợ hắn.
Tẩm cung của Dạ Ly Lạc xây dựng to lớn khí thế, một trong những thứ hắn cực kỳ thích đó là hoa lệ, lộng lẫy xa xỉ, hơn hết cũng yêu cầu yên tĩnh
cho nên cung điện bốn phía cả một bóng dáng yêu quái cũng không nhìn
thấy.
Hắn ôm ngân hồ ngồi trên ghế đệm tơ vàng, thấy nàng vẫn mê man bất tỉnh mà lão quái kia đến giờ vẫn còn chưa đến, trong nháy
mắt một đôi mắt hoa đào không gợn sóng toát ra một tia sát khí.
"Ta nói ngài có thể hay không để cho ta mặc quần áo vào rồi hãy đến gặp
Vương?" Bộ dạng như vậy rất thẹn thùng đấy !" Người còn chưa thấy chỉ
nghe thấy tiếng lão quái kêu giống như heo bị giết.
Dạ Ly Lạc đưa mắt nhìn về phía cửa quả thật thấy Dạ Mị một tay mang theo một lão
quái có cái đuôi chuột quần áo xộc xệch đang bước nhanh đến.
"Tham kiến Vương." Mị một phen đem lão quái ném xuống đất, cung kính nửa quỳ
hành lễ nhưng mặt cũng vẫn quét về phía hồ ly trong lòng Dạ Ly Lạc.
Dạ Ly Lạc một tay chống lên một bên bàn trà, một tay tiếp tục vuốt ve ngân hồ trong lòng, hắn chỉ là nhìn lướt qua Dạ Mị bên cạnh lại dọa hắn ta
sợ tới mức vội vàng cúi đầu, sát khí trong mắt hắn nháy mắt trào ra, nếu không phải bởi vì bọn họ là tứ đại hộ pháp từ nhỏ đã làm bạn bên cạnh
hắn thì hắn đã sớm chém bọn họ mấy lần rồi.
"Nhìn xem." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt nói, duỗi tay ra. ngân hồ liền bay đến trước mặt lão quái đang sợ hãi không thôi, lơ lửng giữa không trung, lão cũng bất chấp
quần áo trên người không chỉnh tề vội vàng đứng lên thận trọng kiểm tra, hôm nay lại có thể để Vương phải chờ xem ra Vương đã nổi giận rồi, nếu
hắn chữa trị không xong đoán chừng về sau hắn cũng không phải chữa bệnh
nữa.
Đầu tiến lên trước, cái đuôi lão quái cũng mau nhóng
nhếch tới, hắn chớp chớp đôi mắt chuột nhỏ khẩn trương nhìn khắp bốn
phía thấy không có người ngoài mới nhỏ giọng nói: "Vương, nếu lão thần
đoán không nhầm thì đây chính là đời đời Thiên nữ hồ tiên của Thiên
giới.
"Nghe nói dùng nàng luyện đan ăn vào có thể được trường sinh bất lão, bách độc bất xâm, pháp lực tăng cao!" Nói đến đây lão
hưng phấn nhìn Dạ Ly Lạc.
"Làm cho nàng ta tỉnh lại." Bị dội
một gáo nước lạnh, lão quái vẻ mặt như đưa đám tiếp tục trị liệu, Thiên
giới tiên nữ trăm năm khó gặp hắn hưng phấn một chút cũng không cho.
Trong lòng nhịn không được thầm oán giận, đã nhiều năm như vậy Vương vẫn
chẳng có gì thú vị cả, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại Vương của bọn họ đúng
là không cần đến cái gọi là trường sinh bất lão, bách độc bất xâm gì đó.
Theo động tắc ghim kim càng lúc càng nhanh, lông mày lão quái cũng càng lúc
càng nhíu chặt lại, mà Dạ Mị không tim không phổi bên cạnh cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng.
Bỗng nhiên miệng tiểu hồ ly phun
ra máu, chậm rãi mở mắt ra, bóng dáng Dạ Ly Lạc trong nháy mắt hiện lên
trong đôi đồng tử màu máu, nàng nhìn hắn một cách khó hiểu.
Là nam nhân này đã cứu nàng? Là hắn cho nàng cảm giác ấm áp vừa rồi?Nhưng nàng lại cảm thấy vô cùng hoang mang, nàng là ai?
Lão quái lại lập tức quỳ xuống, "Bẩm Vương, thời điểm nữ tử này nhảy từ kết giới xuống linh hồn bị tổn thương, tuy giờ phút này giữ lại được tính
mạng nhưng nếu thiếu đi một vị thuốc chữa trị chỉ sợ.... ....Chỉ sợ....
....... là lão thần cũng không còn biện pháp nào nữa."
"Vậy
vị thuốc kia là gì." Dạ Ly Lạc cũng không gấp, lão đầu tử này nói như
vậy nhất định có cách, chỉ cần Dạ Ly Lạc hắn muốn thì lên trời xuống đất cũng có gì khó.
Ánh mắt lão quái sáng lên, "Sủng vật của Đại công chúa -ngân xà!" Dạ Mị bên cạnh vừa nghe thấy nhịn không được cả
người run lên, cũng may hắn là hắc xà hóa thân thành nếu không chắc là
đã bị lão quái này lừa gạt đi làm thuốc rồi.
"Ừ, kêu Dạ Võng
đi đi, nếu như không cho bẩm báo lại với bổn vương." Dạ Ly Lạc vừa nói
vừa thu tay lại, tiểu hồ ly lúc này đã ấm áp lại trở về trong ngực hắn
càng làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay.
Tiểu hồ ly
lại ngẩng đầu, một đôi đồng tử trong suốt ánh lên vẻ tuyệt sắc khuynh
thành của hắn, nàng nghi ngờ rồi thấp thỏm, "Ta là ai?"
"Nhược Ly." Dạ Ly Lạc lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn tựa như nhìn ra
được linh hồn của tiểu hồ ly bị hao tổn không nhớ được mọi chuyện trước
kia nữa.
"Hả?" Tiểu hồ ly hỏi lại không biết là hắn có ý tứ gì.
"Ngươi về sau gọi là Nhược Ly." Dạ Ly Lạc lạnh lùng nói ra, đã được hắn ban
cho tên gọi thì đời đời kếp kiếp đều là người của hắn.
Tiểu
hồ ly cúi đầu, trong lòng nói không ra được mùi vị gì, ngọt ngọt ê
ẩm,nhưng nàng vẫn còn rối rắm một vấn đề, "Ngươi là người thế nào của
ta? Ta là ai?"
"Ta là chủ nhân của ngươi."Lời nói tuy hờ hững nhưng trong mắt Dạ Ly Lạc lại mang theo ý cười ấm áp khắc sâu vào lòng
tiểu hồ ly, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng cả thể xác lẫn tinh thần
đều mệt mỏi, nhưng vừa nãy hình như nàng nghe thấy lấy nàng luyện đan gì đó tim thoáng cái thót lên tới cổ họng, "Ngươi muốn bắt ta để luyện
đan?"
"Luyện đan?Thân thể bổn vương là vạn độc, vốn là vạn
độc bất xâm, trường sinh bất lão, chẳng lẽ lấy tu vi của bồn vương còn
ham muốn dùng ngươi để gia tăng pháp lực sao?"
Dạ Ly Lạc cười nhạo nói, không nghĩ vật nhỏ này hỏi lại là vấn đề này, dựa vào tu vi
của nàng đối với hắn cũng không hiếm lạ, ở trong mắt hắn nha đầu này
ngay cả là một tiểu ăn xin còn sợ người ta giành với nàng.