Edit+beta: Ha Phuong
Nhược Ly nhếch môi nở nụ cười đầy ý vị sau đó nói tiếp, "Tin tức này vừa lan
ra, người nọ nhất định sẽ không chịu ngồi yên, đến lúc đó nếu có người
ló đầu, mặc kệ đó có phải là người chỉ điểm phía sau màn hay không nhưng trong lòng đã có dị tâm, chúng ta đều phải trừ khử hết! Coi như làm
nhụt chí khí của bọn chúng, cũng cho đám người không an phận đang rục
rịch chộn rộn kia tạm thời có điều kiêng kỵ."
Dạ Ly Lạc hết sức
nghiêm túc nghe Nhược Ly diễn tả, cuối cùng thấy Nhược Ly đã nói xong,
nhìn thấy nụ cười hưng phấn trên môi nàng chợt khiến lòng hắn cảm thấy
ấm áp.
Hắn cũng nở một nụ cười tán thưởng, nhưng mà hắn không có
kinh nghiệm trong việc biểu đạt tình cảm của mình, cuối cùng vẫn là chỉ
nhỏ nhẹ gật đầu, coi như là đồng ý.
Nhược Ly thấy hắn đồng ý thì
rất vui mừng, mặc dù biết nam nhân này yêu mến mình, nhưng người này quá thâm trầm nên có đôi khi nàng vẫn phải cẩn thận một chút, lỡ như không
cẩn thận dẫm phải đuôi của hắn lại phải mang bản thân ra để bồi thường,
lúc đó không phải là hắn sẽ chiếm được tiện nghi sao.
"Nàng thích là được." Hắn chỉ thản nhiên nói một câu lại đánh rớt tất cả băn khoăn
trong lòng Nhược Ly, nàng cười yếu ớt, nhìn tên yêu nghiệt lười biếng
kia chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Hai người nhìn nhau cười,
chẳng qua Nhược Ly lại có cảm giác nụ cười của Dạ yêu nghiệt có chút mập mờ, quả thật, ngay sau đó hắn nghiêng người tới, môi mỏng thiếu chút
nữa đụng trúng cái miệng nhỏ của nàng, hắn sâu kín nói, "Nếu gia đều
nghe theo Tiểu Nhược Ly, như vậy hôm nay nụ hôn chúc ngủ ngon lâu hơn
một chút nhé?"
". . . . . ." Nhược Ly nhìn bộ mặt yêu nghiệt của
hắn áp sát mình, trong nháy mắt im lặng, nàng biết nếu người này mà
không đạt được ý đồ thì nhất định không từ bỏ.
. . . . . .
Tiên giới.
Thiên đế ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, đột nhiên ông ta liếc mắt về bên
phải, làm như có chút bất mãn chau mày, nhất thời chỗ tối phía bên phải
liền chảy ra vết máu màu đỏ, người tới vội vàng quỳ xuống, gương mặt
không chút thay đổi, giống như người bị thương căn bản không phải hắn.
"Lần đầu tiên đã thất bại thì lần sau sẽ càng khó hơn." Thiên đế bình thản
nói, trên mặt nở một nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác rất lạnh lẽo.
Ông ta không ngờ thống lĩnh ám vệ của mình lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn dám xem thường thực lực của Ám vương,
người được xưng là thần thoại của Yêu giới.
Tên ám vệ kia cúi gằm đầu, một câu phản bác cũng không có, thật ra đúng là hắn đã đánh giá
thấp thế lực của Dạ Ly Lạc, nhưng những ám vệ mà hắn phái đi hành thích
cũng đều là tinh anh một trăm người mới tuyển được một người vậy mà vẫn
thất bại thảm hại.
"Thuộc hạ thất trách!" Nam tử kia nói xong
liền nâng thanh đao, tự chặt đứt cánh tay trái của mình, cánh tay hắn
liền rớt xuống đất, máu chảy đầm đìa nhưng hắn cũng không nhíu mi một
cái, nhưng trên mặt tái nhợt chứng tỏ hắn rất đau đớn.
Thiên đế
vấn đang nhìn cánh tay bị chặt rơi trên mặt đất của nam tử kia, cảm thấy nó làm ô uế nơi của ông ta tức thì chân mày nhăn lại, ông ta vung tay
lên, cánh tay kia trong nháy mắt rữa nát, sau đó dần dần biến mất.
"Bẩm báo Thiên đế, trước khi chúng ta đến còn có một nhóm thích khách của
Yêu giới, không biết vì sao bọn họ lại ra tay." Thủ lĩnh ám vệ bẩm báo, lúc bọn họ đến đã thấy có một nhóm thích khách đang bị tam đại hộ pháp
cuốn lấy, nên bọn họ mới có thể trực tiếp ám sát Ám Vương và Nhược Ly,
nhưng lại không ngờ thực lực lại chênh lệch lớn như thế.
"Hả?"
Thiên đế cảm thấy hứng thú, ánh mắt ông ta khẽ chuyển động, sau đó nở nụ cười, "Xem ra không cần Tiên giới xuất thủ lộ liễu, bất hòa với bọn họ
hiển nhiên là Báo Tộc, Hồ Tộc, Sài Tộc."
"Ngươi phái người âm
thầm gặp mặt bọn chúng, nói cho chúng biết có người nguyện ý ủng hộ bọn
chúng, nếu những thích khách kia vốn chính là do chúng phái đi, vậy thì
chúng ta cũng bớt việc, nếu không phải thì khích bác bọn chúng xuất động thế lực của mình, bổn tiên muốn Yêu giới đại loạn!"
Đương nhiên
ông ta cũng có dã tâm thống nhất tứ giới, theo ý ông ta, bọn họ là tiên ở trên trời, vốn đã áp đảo ba giới kia, người trên tiên giới đều có tiên
lực siêu quần, lại là dòng dõi thuần khiết hà cớ gì lại chỉ cai trị một
giới.
Nhưng ông ta lại không biết, trong mắt của con dân ba giới
kia bọn họ chỉ là một đám núp ở trên trời, bao nhiêu năm không dám ra
ngoài, chỉ là một đám nhát gan. Tiên, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!" Thủ lĩnh ám vệ kia vội vàng lĩnh mệnh, hắn ôm cánh tay cụt cố ngăn máu chảy máu quá nhiều, d.đ.l.q.đ hắn cũng biết đây
chính là cơ hội cuối cùng của bản thân.
"Lần sau còn như vậy thì không cần đến đây nữa!" Thiên đế ôn hòa nói, sau đó cúi đầu xem sách hết sức chăm chú.
Nhưng lúc ám vệ kia định rời khỏi, ông ta làm như đột nhiên nhớ ra điều gì,
có chút không yên lòng, sợ tên ám vệ kia lại làm hỏng chuyện liền bổ
sung một câu, "Ám vương không thể khinh thường nên các ngươi hãy nghiêm
túc đối đãi."
Đến hôm nay chính Thiên đế cũng không thể khẳng
định Yêu Hoàng đương nhiệm có phải là Nhược Ly hay không, bởi vì hôm đó
tất cả thiên binh thiên tướng đuổi theo nàng đều bị Ám vương giết chết,
Yêu Hoàng này mặc dù nhìn như giống như Tiên Hồ, nhưng theo thám tử hồi
báo nói nàng không hề có tiên khí, mà là yêu khí thuần khiết khiến ông
ta càng nhìn không thấu.
Nhưng mặc kệ có phải là bẫy rập do Ám
vương bày ra để dẫn dụ ông ta hay không, bất kể thế nào thì Yêu Hoàng
này ông ta nhất định d.đ.l.q.đ phải trừ khử, ông ta vừa tìm được một
Tiên Hồ thay thế cho nên Nhược Ly đã không còn giá trị gì để lưu lại, vì vậy ông ta thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
. . . . . .
Trong lều trại của Sài Hầu vương
Một bóng đen ẩn ở trong bóng tối, có vẻ như rất giận dữ, hắn tận lực đè
thấp âm thanh nói, "Không ngờ toàn quân sẽ bị diệt, có muốn phái ra nhóm thứ hai hay không?"
Sài Hầu vương sắc mặt không thay đổi, hắn
ngồi ngay ngắn bên trong, an tĩnh uống rượu, đôi mắt xanh trên khuôn mặt già nua khẽ nhăn lại.
Qua một lúc lâu, người ẩn trong bóng tối
lại càng sốt ruột hơn, hắn rốt cuộc lại mở miệng, "Những thích khách kia không chết mà đều bị đưa vào kỹ viện, không biết ngươi có biết hay
không?"
"Cái gì, Yêu Hoàng có phải điên rồi hay không?" Người nọ
dường như không tin nổi, dù trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm nhưng
cũng có thể đoán được ông ta nhất định rất kinh khiếp.
"Hôm nay,
Bổn vương thật sự không thể hiểu nổi nàng ta nghĩ như thế nào rồi, hình
như, nàng ta thật không hề đơn giản như chúng ta vẫn nghĩ, hành động của nàng ta không thể theo như bình thường mà tính toán." Sài Hầu vương bất tri bất giác lộ ra thần thái hưng phấn, đối thủ như vậy mới kích thích
được ý chí chiến đấu của ông ta.
"Nếu nói như vậy, thật đúng là
không thể nhận ra được thân phận của nàng ta, chỉ tùy tiện đeo cổ ngọc
thượng thần Khứ Yêu Ngọc cũng khiến người ta suy nghĩ không ra." Cái
người đang ở trong góc tối kia hình như không có chủ ý, hắn cũng không
nghĩ tới tân nhiệm Yêu Hoàng này sẽ khó trị như vậy, vốn tưởng rằng
nàng chỉ đơn giản là một con rối, hôm nay nhìn lại hắn cũng không biết
rõ nàng rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu sức mạnh, "Bây giờ nên làm gì?"
"Ngày mai xem nàng ta sẽ làm gì rối tính toán tiếp." Báo Hầu vương lắc lắc ly rượu, hôm nay chỉ có thể địch không động thì ta không động, nếu không
bứt dây động rừng bại lộ chính mình.
Người trong góc tối im lặng
một lúc, dường như cũng nghĩ không biện pháp nào khá hơn nữa nên đành
phải đồng ý, sau đó chợt lách người liền biến mất ở trong không khí.