Lại nói Nhược Ly
vì lấy lòng Dạ Ly Lạc, lập tức nhanh nhẹn ngoan ngoãn biến về hình dáng
tiểu nữ hài, bởi vì được điều dưỡng tốt, lại ăn nhiều thuốc bổ như vậy,
cho nên hiện tại biến thân lại thấy cao hơn được một chút.
Lúc
này là dáng dấp phấn điêu ngọc thể của một tiểu nữ hài mười ba tuổi, đôi huyết sắc đông tử thật to bởi vì khẩn trương mà hơi nước long lanh, lúc nàng biến thân thì y phục cũng sẽ tự động thay đổi, nàng cũng thích mặc màu đỏ phối hợp cùng với Dạ Ly Lạc.
Nhược Ly thừa dịp biến thân
lúc này, nàng vội vàng đem móng tay đưa vào trong ly rượu của Dạ Ly Lạc
đặt trên nhuyễn tháp chà xát, thuốc thuận lợi rớt vào.
Dạ Ly Lạc
kỳ thật luôn chú ý tới động tác nhỏ của nàng, trong lòng hắn lập tức
sáng tỏ, bất quá hắn không tính vạch trần nàng, "Đem tất cả những nữ
nhân có tư sắc trong cung đuổi hết đi, sau này bổn vương không ngắm mỹ
nữ, chỉ ngắm hoa."
"..." Nhược Ly thật khóc không ra nước
mắt, nha, suy nghĩ của Dạ yêu nghiệt người bình thường quả thật không
thể so sánh, đúng là một đóa hoa tuyệt thế, không có mỹ nữ thì bỏ thuốc
để làm gì!
Nhược Ly sao có thể cam tâm, nàng lại thử tranh thủ một cái, "Lạc, ngắm mỹ nữ cũng không có gì không tốt, ta thích..."
Dạ Ly Lạc đột nhiên đưa ngón tay trắng nõn đặt lên môi Nhược Ly, không để
cho nàng nói nữa,"Tiểu Nhược Ly, không cần nói lời trái lương tâm với
gia nữa, ngươi không thích gia cũng không thích, ở trong lòng gia ngươi
là người quan trọng nhất."
Người quan trọng nhất.
Nhược Ly trong lòng lặp đi lặp lại bốn chữ này, đúng là người đơn giản, sớm quên mất ước nguyện lúc ban đầu, chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh,
nàng tự nói với mình không nên suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhịn không được mặt đỏ tới mang tai.
Dạ Ly Lạc rất hài lòng nhìn phản ứng của
Nhược Ly, chỉ là nhìn thấy vành tai của nàng cũng thay đổi thành màu
phấn hồng, lại nhìn đến đôi môi hồng nhuận nhỏ nhắn đang dẩu lên, nhất
thời cảm thấy miệng hơi khô.
Nhược Ly lúc này vùi đầu trong ngực
Dạ Ly Lạc, bị hắn ôm ôm sờ sờ, liền nghĩ tới ước nguyện ban đầu, lực chú ý đều tập trung lên ly rượu trên nhuyễn tháp.
Nhưng mỹ nhân không có, vậy rượu này phải làm sao a! Nếu chút nữa Dạ Ly Lạc thật uống, nàng làm thế nào để xong việc đây.
"Gọi Dạ Mị tới." Nhược Ly ngẩng đầu, đã nhìn thấy trong mắt Dạ Ly Lạc mang
theo tươi cười, chẳng qua là nụ cười kia rất nhạt, làm nàng cho nàng có
cảm giác quỷ dị không nói nên lời, chung quy cảm thấy Dạ yêu nghiệt mà
cười, chính xác là không có chuyện gì tốt.
Dạ Ly Lạc buông
Nhược Ly ra, một tay bưng chén ngọc lên, dường như muốn đưa lên miệng,
Nhược Ly nhìn mà trong lòng run lên, nàng muốn ngăn cản hắn uống, nhưng
lại không tìm được lý do, cảm thấy nếu đột nhiên mở miệng sẽ khiến hắn
nghi ngờ.
Cũng may hắn chỉ đem chén đến bên môi rồi dừng lại, hắn do dự làm như không muốn uống, lại đem cái chén để xuống, Nhược Ly liền thở phào nhẹ nhỡm.
Dạ Ly Lạc rất thích xem dáng vẻ hoảng hốt của Nhược Ly, bởi vì những lúc tiếp xúc như vậy nàng thời thời khắc khắc
đều muốn lấy lòng hắn, nhìn rất hoạt bát, nhưng một khi không có ai lại
an tĩnh làm cho người ta cảm thấy hốt hoảng.
Làm cho hắn cảm thấy giữa nàng và hắn có một khoảng cách rất xa không với tới, mọi thứ hắn
đều nắm trong tay, nhưng hắn vẫn có cảm giác cho dù hắn hủy đi hết thảy, sát phạt thiên hạ, cũng không thể đến được bên cạnh nàng.
Loại cảm giác này hắn không thể khống chế, hắn không thích như vậy.
Dạ Ly Lạc lại cúi đầu liếc Nhược Ly đang khẩn trương dõi theo ly rượu
trong tay hắn, nhếch miệng cười một tiếng, không khỏi có chút cảm khái,
hắn cảm giác mình gần đây già rồi, cư nhiên lại lo được lo mất như vậy.
"Dạ Mị tham kiến vương thượng." Đây là lần thứ hai Dạ Mị bị người từ trong chăn gọi ra, y phục còn hơi hỗn loạn.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy bên cạnh Dạ Ly Lạc là một tiểu mỹ nhân tuyệt
sắc, nhất thời còn chưa liên tưởng đến Nhược Ly, dù sao hắn chỉ biết
tiểu hồ ly kia có thể biến thành người, về phần có hình dáng như thế nào hắn cũng không biết.
Tiểu mỹ nhân này thật sự quá đẹp, làm cho
hắn nhất thời nhịn không được liếc nhìn thêm mấy cái, hắn căn bản là
không cách nào đem nàng với tiểu hồ ly lông xù kia đánh đồng với nhau.
Nhìn Dạ Ly Lạc tư thế thân mật ôm tiểu mỹ nhân, Dạ Mị trong lòng kháng nghị, đều nói Vương của bọn hộ cực thích sạch sẽ, ngay cả thưởng thức mỹ nhân cũng chỉ là ngắm chứ không chạm vào, mới nghe nói là vừa mới đem những
nữ nhân có chút tư sắc trong cung đuổi ra ngoài, hắn vẫn buồn bực đây,
lúc này vừa nhìn thây, nguyên lai là sợ tiểu mỹ nhân ghen.
Dạ Mị
thấy Dạ Ly Lạc không mở miệng, lại len lén liếc tiểu mỹ nhân yểu điệu
một cái, trong lòng càng thêm giật mình, tiểu mỹ nhân này cũng quá nhỏ
đi, mặc dù ở Nhân giới nữ nhân mười bốn, mười lăm đã lập gia đình, nhưng Yêu giới bình thường đều thích nữ nhân đã trưởng thành, không khỏi cảm
thán, khẩu vị của Vương cũng quá nặng rồi!
Nhược Ly vừa thấy Dạ
Mị tới, giống như nhìn thấy cứu tinh, chỉ cần có thể mở đề tài nói
chuyện, nàng có thể thừa dịp đem ly rượu kia hủy thi diệt tích, vội vàng ngọt ngào kêu một tiếng, "Mị sư phụ!"
"...."Bị Nhược Ly gọi như
vậy, người nào đó lòng ngổn ngang trong gió, chao ôi, nghe thanh âm này
không phải là con tiểu hồ ly kia chứ, Dạ Mị muốn khóc rồi.
Dạ Ly Lạc một tay nắm lấy cánh tay trắng nõn của Nhược Ly, một tay như cũ
bưng chén "rượu thuốc" khiến Nhược Ly lo lắng bất an. Đôi môi khẽ mở,
nghe không ra hỉ nộ, "Mị, ngồi đi."
"Tạ vương thượng." Dạ Mị thấp thỏm ngồi xuống, lúc này càng cảm thấy không khí có gì đó không đúng,
hắn cẩn thận ứng đối, mặc dù nói vương thượng đối với tứ đại hộ pháp hết sức "chiếu cố ", nhưng nếu quả thật tức giận, thì một sự trừng phạt
cảnh cáo nhỏ cũng sẽ không chịu nổi.
"Mị, đây là rượu mới tiến
cống, ngươi nếm thử chút đi, nếu như được, phải đi lấy mấy hũ." Vừa nói
Dạ Ly Lạc vừa vung tay lên, chén ngọc trong tay liền bay đến bàn thấp Dạ Mị đang ngồi, không sánh một giọt ra ngoài.
"Ôi!" Nhược Ly vừa
thấy, trong nháy mắt có chút luống cuống, chuyện này....Cái này làm sao
có thể cho hắn uống, làm sao bây giờ a! Nhưng nàng lập tức chặn lại
miệng mình, để hắn uống còn đỡ hơn để Dạ Ly Lạc uống vào rồi mất đi lý
trí.
"Tiểu Nhược Ly, làm sao vậy?" Dạ Ly Lạc biết rồi còn cố hỏi, hắn chính là hứng thú xấu xa nhìn thần sắc hốt hoảng của Nhược Ly.
"Cái đó ta sợ rượu sánh...Sánh." Nhược Ly trong lòng thầm khinh bỉ
chính mình, đúng thật là trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, không chỉnh được Dạ Ly Lạc, ngược lại làm cho mình cả người rối rắm.
"Hả?" Thanh âm của Dạ Ly Lạc có thể nói xoắn lại, xoắn đến mức Dạ Mị cũng có
chút kinh hoảng, hắn lập tức giơ ly rượu lên, không hề nghĩ ngợi một
ngụm liền uống hết.
Vừa nuốt xuống, mặt Dạ Mị liền xanh mét, hắn
giỏi về chế độc, rượu này không ổn lắm, chỉ một hớp là hắn đã nếm ra
được, nhưng động tác quá nhanh khiến hắn không dừng lại được nuốt
xuống,vẫn cứ đem một ly rượu đầy mị dược uống hết.
Cúng không
trách được một người đa mưu túc trí luôn luôn cẩn thận như Dạ Mị lại bị
lật thuyền trong mương, thật sự là hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra
được Vương vĩ đại của bọn họ lại hạ mị dược trong rượu đưa hắn uống.
"Vương thượng, thuộc hạ còn có chút chuyện, thuộc hạ xin cáo lui trước." Dạ Mị cảm thấy trong người nóng ran, nếu chờ thêm chút nữa, e là phải ở trước mặt mọi người nhảy múa thoát y rồi, hắn cắn răng, nửa quỳ hành lễ một
cái.
Dạ Ly Lạc làm sao dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, dạy Nhược
Ly cách điều chế mị dược, hắn là biết được, nếu hắn không biết để nàng
thực hiện được thì nàng cũng phải gánh chịu hậu quả sau đó.
Hắn
lạnh lùng nhìn lướt qua Dạ Mị, cái nhìn này không mang theo chút tình
cảm nào, ý vị cảnh cáo hết sức rõ ràng, làm bạn bên cạnh Dạ Ly Lạc nhiều năm, Dạ Mị chỉ mới tiếp nhận ánh mắt này đã biết Vương biết hết thảy,
đây chính là cố ý trừng phạt cảnh cáo hắn đây.
Hắn lập tức cúi đầu tạ tội, "Thuộc hạ biết sai."
"Mị, ngươi về trước đi, lần sau cũng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy
đâu." Một câu hai nghĩa, Dạ Mị vừa nghe tiếng của Dạ Ly Lạc, lập tức
giống như được đại xá, vội vàng chào một cái rồi hướng tẩm điện của mình chạy như bay, lập tức đem mỹ nhân ôm vào trong lòng.