Nhược Ly mắt thấy lão
quái muốn đem đan dược cất vào trong ngực lập tức nóng nảy, nàng vươn
móng vuốt nhỏ cầm lấy tay Dạ Ly Lạc, dúng sức lắc lắc, "Vương cho ta
dược ta làm sao không dám ăn, ta ăn,ta ăn!"
"Gọi ta là Lạc!" Dạ
Ly Lạc đột nhiên quay sang, mặt của hai người gần như kề sát nhau, đồng
thời bốn mắt lập tức nhìn nhau, cái mũi của Nhược Ly còn đụng trúng mũi
của Dạ Ly Lạc khiến nàng sợ tới mức lui ra sau từng bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
"À?" Người khác cũng đều gọi hắn là Vương,
đương nhiên nàng cũng phải cung kính một chút, chẳng lẽ vuốt mông ngựa
không đúng chỗ rồi.
Nhược Ly âm thầm cảm thấy tinh thần bị đả
kích, bây giờ nàng muốn sống tiếp lại khó đến vậy sao?Nàng vội vàng đổi
cách xưng hô, vỗ vỗ hắn nói, "Lạc, ngươi đã cho ta thì đương nhiên ta sẽ ăn mà!"
“Thật ra trong lòng gia rất muốn buộc chặt ngươi lại,
nhưng nếu tiểu Nhược Ly đã không muốn ăn, không muốn sống cùng với
gia,vậy sao gia có thể cưỡng ép ngươi?" Đôi mắt Dạ Ly Lạc giảo hoạt như
hồ ly, thì ngược lại cái người đang nằm ở đó tiểu hồ ly chân chính có vẻ có chút hốt hoảng.
Nhược Ly vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi
trên cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên là khẩn trương, trong lòng thì kháng nghị, rõ ràng là đang bới móc mà, nhưng nàng thật sự nghĩ không ra đến
tột cùng là thế nào lại chọc giận hắn rồi, nàng bây giờ vẫn hỗn loạn, rõ ràng là nàng có làm cái gì đâu? Chẳng lẽ là nàng ngủ suốt nên người này ôm nàng đến mệt rồi?
"Lạc, ta muốn ăn! Ta còn muốn sống lâu thêm mấy ngày, hầu ở bên cạnh ngươi thật tốt."Tính tình của người này khiến
Nhược Ly thật sự không hiểu nổi, nàng chỉ có thể thử nói, vậy mà lần này coi như là đúng ý rồi, Dạ yêu nghiệt đó thực sự ha ha nở nụ cười.
Người khác mà nhìn thấy thì sẽ nghĩ là đẹp như thiên tiên nhưng với nàng mà
nói thì đúng là khủng bố đến tận xương, tiếp xúc gần như vậy làm cho
Nhược Ly sâu sắc ý thức được rằng Dạ yêu nghiệt này mà cười thì chắc
chắn không có việc gì tốt.
"Hả, tiểu Nhược Ly muốn hầu ở bên cạnh gia sao?"Dạ Ly Lạc liếc mắt, nhìn Nhược Ly liều mạng gật đầu như giã
tỏi, mới vừa lòng chỉ chỉ lão quái, tuy nhiên hắn không có mở miệng đòi
lão quái mà hướng về Nhược Ly tiếp tục hỏi, " Vậy tiểu Nhược Ly sẽ hầu ở bên cạnh gia bao lâu?"
Nhược Ly cúi nhìn móng vuốt nhỏ, trong
lòng âm thầm nghĩ sao cái tên yêu nghiệt này lại có nhiều vấn đề như vậy chứ, bộ dạng nàng hiện nay tay trói gà không chặt, rời bỏ hắn còn có
thể sống bao lâu, huống chi còn bị mất trí nhớ, nghĩ vậy liền nịnh nọt
nói, "Lạc nói bao lâu liền bao lâu đi."
"Hả?"Dạ Ly Lạc như có điều suy suy nghĩ đáp một tiếng, sau đó nhìn lão quái không hề đề cập đến chuyện đó nữa, "Thuốc."
Lão quái thấy hắn muốn lấy đan dược, vẻ mặt vừa mới vui mừng lập tức trở
nên âm trầm vô cùng, tim của hắn đau ghê nha! Nhưng lệnh vua khó chống,
một viên thuốc cải tử hoàn sinh cùng với mạng của mình thì so ra cái
mạng nhỏ của mình đương nhiên là quan trọng hơn rồi.
Lão nhanh
chóng đem thuốc giơ cao khỏi đỉnh đầu, dâng lên cho Dạ Ly Lạc, Dạ Ly Lạc dùng hai ngón tay kẹp viên thuốc lên, viên thuốc màu bạc vô cùng lạnh,
hắn xoay qua xoay lại thưởng thức, đưa vào một chút yêu khí khiến cho nó ấm áp hơn.
Nhược Ly lúc này đang nhìn viên thuốc tròn tròn gắn
liền với sinh mệnh của nàng, ánh mắt thẳng tắp, nhưng cái tên Dạ yêu
nghiệt kia vẫn không chịu đưa cho nàng ăn, trong lòng suy nghĩ không
phải vẫn còn bất mãn đối với chuyện vừa rồi đấy chứ.
"Lạc?" thử
kêu một tiếng, Dạ yêu nghiệt quả thực nghiêng đầu, khóe miệng hắn mang
theo một nụ cười đưa viên thuốc màu mạc tới móng vuốt nhỏ của Nhược Ly.
Viên thuốc mang theo hơi ấm của Dạ Ly Lạc, còn có một cỗ mùi thơm, nhưng đối với thân thể nhỏ bé hiện tại của Nhược Ly thì cỗ hương thơm mát này
cũng không có cách nào hấp dẫn được nàng, từng ngụm cắn lại sợ không cắn nổi, một ngụm mới vừa nãy khiến răng của nàng vẫn còn đau đây này.
Thật sự là không biết phải làm sao, lúc này coi như nàng đã có kinh nghiệm,
vội vàng ngẩng đầu, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn dáng vẻ mỉm cười khó
dò của Dạ Ly Lạc, ngọt ngào gọi một tiếng, "Lạc."
Dạ Ly Lạc hiển
nhiên hết sức hưởng thụ đối với hành động này của nàng, hắn vươn tay cầm lấy viên thuốc màu bạc, "Nước." Mới nhẹ nhàng nói ra một chữ, một nữ tử xinh đẹp một thân tử y liền bưng nước cung kính quỳ gối trước nhuyễn
tháp, dung mạo như vậy thật sự là hoa nhường nguyệt thẹn, đáng tiếc nếu
đem so sánh với Dạ yêu nghiệt thì lại chỉ là một dáng dấp thùy mị bình
thường.
Nhược Ly vừa định nhìn kỹ một chút, nhưng khi Dạ Ly Lạc
một phen đem cái chén làm bằng bạch ngọc kia nâng lên, nàng ta liền biến mất, tốc độ so với nữ quỷ còn nhanh hơn.
Dạ Ly Lạc cầm viên
thuốc khẽ bóp, nháy mắt viên thuốc biến thành bột rơi vào trong chén làm bốc lên một đống bọt khí, Nhược Ly kinh sợ nhìn, thứ đồ này sao lại kỳ
quái như vậy lại còn tỏa ra bọt khí kỳ dị.
Chén ngọc trong tay Dạ Ly Lạc nháy mắt trở nên lạnh như băng, hắn khẽ đưa vào một chút yêu
lực, đợi nó có chút độ ấm hắn mới đưa cho Nhược Ly đang đau khổ chờ đợi
bên cạnh.
"Nếu đắng quá cũng đừng có khóc nhè đấy nhé."Dạ Ly Lạc trêu chọc,nhếch miệng cười nhìn Nhược Ly mặt mày nhíu chặt đang cầm cái chén biểu tình giống như xả thân vì chính nghĩa uống một hơi cạn sạch thì độ cong nơi khóe miệng càng lớn.
"Khụ khụ!" Không phải Nhược Ly
khoa trương, mặc dù trước kia đã từng ăn những cái gì nàng không nhớ rõ, nhưng nàng có thể khẳng định thứ này là thứ đồ khó ăn nhất mà nàng từng ăn, cảm giác này thật sự không phải có thể dùng một từ nào để hình dung được.
Đột nhiên chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lan khắp toàn thân, cả người ngay cả một cọng lông tóc cũng đau đến nỗi nàng hận không thể
cắn lưỡi tự sát, nàng khổ sở co rút thành một cục, cả người lập tức liền ướt đẫm.
Khuôn mặt Dạ Ly Lạc mới vừa rồi còn mang theo nụ cười
lập tức mây đen dày đặc, hắn vươn tay đem Nhược Ly ôm vào trong lòng,
chậm rãi truyền vào cho nàng chút linh lực thuần khiết, chỉ hi vọng có
thể thành công giúp nàng phục hồi lại linh hồn bị tổn thương.
"Vương, coi như dùng linh xà luyện thuốc để phục hồi linh hồn, để cho linh hồn
nàng tạm thời đầy đủ, nhưng linh xà dù sao cũng là yêu, mà tiểu hồ ly
lại là tiên thể, chỉ sợ là trị ngọn không trị gốc, mỗi khi gặp mồng một
mười lăm, chắc chắn sẽ khí lạnh xâm thân khổ sở không chịu nổi, nếu
Vương dốc lòng dùng linh lực hòng để nàng vượt qua thì cuối cùng thân
thể của Vương cũng sẽ bị thương tổn, sẽ già đi rất nhanh!"
Lão quái
vội vàng nịnh nọt nói, ý tứ của hắn là muốn cho Vương thấy mang theo
tiểu hồ ly này rất phiền toái, sau đó sẽ buông tha cho nàng, lúc đó lão
có thể lấy nàng để luyện đan.
"Quả nhiên tiên chính là phiền
toái,có con rồng kia đã đủ phiền toái suốt ngày rồi."Dạ Ly Lạc cũng
không tỏ thái độ gì, hắn nhìn Nhược Ly đang dần dần bình ổn lại, đột
nhiên nửa đùa nói với tọa kỵ Huyết Long của hắn.
Trong một không
gian khác Huyết Long đang ngủ đột nhiên mở to mắt, tức khắc kêu rên một
tiếng, trong lòng oán hận nói, tốt xấu gì nó cũng là Thiên giới Huyết
Long vạn năm khó gặp, người khác ước gì được cùng nó uống máu ăn thề, ký kết thệ ước chủ tớ đời đời kiếp kiếp, bây giờ lại bị chủ nhân chế giễu, còn ghét bỏ nó là tiên thể.
Trong nháy mắt trở thành bộ dạng của tiểu tức phụ, đáng tiếc thân thể khổng lồ của nó cùng với cái bộ dáng
kia lại chẳng ăn nhập chút nào.
Nhưng Dạ Ly Lạc lại chê nó quá ồn ào, chân mày khẽ cau lại, bên kia lập tức yên lặng, nhắm mắt giả bộ
ngủ, giống như những oán giận mới vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chuyện ở không gian khác, lão quái dĩ nhiên không nghe được, nhưng hắn dầu gì
cũng hầu hạ Ám vương nhiều năm như vậy mà còn sống, bản lãnh nhìn mặt mà nói chuyện tự nhiên cũng lợi hại, thấy Vương nhắc tới tiên thể Huyết
Long cũng giống như vậy, trong nháy mắt hiểu Dạ Ly Lạc không muốn buông
tay tiểu hồ ly này, hơn nữa còn chờ hắn nói ra biện pháp giải quyết.