"Hửm?" Ánh mắt Dạ Ly Lạc đầy tán thưởng nhìn tiểu Ngân hồ đang ngồi xổm ở trong sân thở hỗn hển.
"Ta muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn làm gánh nặng của ngươi nữa, khiến cho ngươi bị uy hiếp! Sau này kẻ nào cản đường ta-- kẻ đó phải chết!" Ánh
mắt Nhược Ly sáng lên nói, sống mà lúc nào cũng cần người bảo vệ hoặc
phải chạy trốn, cuộc sống như vậy nàng không muốn.
"Ha ha. . . . . ." Dạ Ly Lạc không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Nhược Ly, đưa tay bế nàng lên. Hắn chợt cười khẽ một tiếng khiến Nhược Ly ngây dại nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười vui vẻ như vậy.
"Được,
sau này nàng cùng gia sóng vai cùng nhau nhìn xuống thiên hạ này, kẻ nào chống lại chúng ta -- giết!" Dạ Ly Lạc một phần là thưởng thức khí thế
của Nhược Ly, một phần khác là bởi vì nàng nói một câu chúng ta, chính
là hắn và nàng không tách rời!
Truyện được đăng tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Cho dù bây giờ Nhược Ly chưa nhận ra được tình cảm nàng dành cho hắn, nhưng trong tiềm thức của nàng có hắn, điều này củng đủ để cho hắn vui mừng,
sau này hắn sẽ từ từ khiến cho nàng nhận ra được phần cảm tình này.
. . . . . .
"Hắn ta có động tĩnh gì không?" Dạ Ly Lạc dựa vào ghế chủ vị nhắm mắt lại, dáng vẻ không chút để ý.
"Hồi vương thượng, hắn ta cho đến bây giờ đều rất an tĩnh, mỗi ngày chỉ
thưởng thức trà đọc sách, không tiếp xúc với bất kỳ kẻ khả nghi nào." Dạ Mị tiến lên bẩm báo, trên tay phe phẩy chiếc quạt, nhưng hàng lông mi
cong vút của hắn lại hơi nhíu lên, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười giờ
lại lộ ra một chút nghi ngờ.
Truyện được đăng tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Ừm, tiếp tục giám thị." Dạ Ly Lạc cũng không tin là Lễ vương tìm mọi cách
để được vào ở trong Ám vương phủ lại chỉ để tị nạn, nhưng mà nếu hắn ta
có thể nhẫn nại được, hắn cũng đủ kiên nhẫn cùng hắn ta chơi đến cùng.
"Vương thượng, thuộc hạ thật sự không hiểu, vì sao không trực tiếp giết hắn
luôn! Một tên phế vật như vậy có giữ lại cũng không dùng được, đỡ mất
công phải cho người hầu hạ hắn!" Dạ Võng vẫn kích động như cũ cho nên
không chịu nổi nữa, thân thể to lớn đứng bật dậy cất giọng oang oang đề
nghị.
"Võng, ngươi luôn luôn kích động như thế!" Nhìn bộ dáng hơi bất mãn của Dạ Ly Lạc, ngay cả Dạ Quỷ luôn trầm ổn cũng vì tên Dạ Võng
thiếu muối này mà đổ cả mồ hôi, thấy Dạ Ly Lạc không lên tiếng liền vội
vàng quát lớn.
Ngay sau đó hắn lại kiên nhẫn giải thích, "Vương
thượng lưu lại hắn ta đương nhiên có chỗ dùng, dù sao nếu LãoYêu Hoàng
không cam tâm tình nguyện chỉ ra vị trí của Ngự Linh Châu thì sao có thể dễ dàng tìm kiếm, lúc đó làm chậm trễ thời gian, ngươi có gánh nổi
trách nhiệm hay không?"
"Ta. . . . . . Ta vẫn chưa hiểu!" Dạ Võng thấy dáng vẻ Dạ Ly Lạc không kiên nhẫn, trong lòng cũng có chút chột
dạ, nhưng từ trước đến giờ hắn vốn là người thẳng tính cho nên thật sự
là không nghĩ ra hai việc này thì có liên quan gì đến nhau?
". . . . . ." Ba người còn lại đều im lặng, Dạ Ly Lạc trực tiếp không để ý tới hắn, ngồi dậy xem xét những tin tức tình báo của Nhân giới do Dạ Quỷ
thu thập được, có lẽ thời điểm bọn họ chinh phạt Nhân giới cũng không
còn xa lắm.
"Ngươi nha! Đúng là ngu ngốc!" Dạ Mị không nhịn được
nữa, bước lên đưa ngón tay xếp thành hình hoa lan xỉa xỉa lên trán Dạ
Võng, dáng vẻ quyến rũ đó thiếu chút nữa làm Dạ Võng chết vì ghê tởm.
"Đúng đúng, chỉ có tên ẻo lả ngươi là hiểu được thôi!" Dạ Võng mặc dù chột
dạ, nhưng kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, bị cái tên ẻo lả này khi
dễ, mặt mũi này của hắn còn đâu nữa!
"La vậy nè! Yêu hoàng nhất
định sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho con của ông ta, hôm nay chỉ còn
lại Nhân vương cùng Lễ vương, nếu như chỉ còn lại Lễ vương, hắn ta lại
đang nắm trong tầm không chế của chúng ta, như vậy Ngự Linh Châu không
phải đã nằm trong tay chúng ta rồi hay sao." Dạ Quỷ trong lòng than thở! Đơn giản vậy mà tên thiếu muối kia cũng không hiểu được còn mắc công
hắn phải giải thích rõ ràng như vậy, thật là lãng phí nước miếng của
hắn.
"Ồ!" Dạ Võng bừng tỉnh hiểu ra, theo băn năng vui vẻ vỗ vỗ bả vai của Dạ Mị bên cạnh, làm thiếu chút nữa khiến hắn tàn phế.
Lúc này Dạ Mị cũng nổi giận, trong nháy mắt tình hình giữa hai người thăng
cấp thành khói lửa chiến tranh, nhưng e ngại Dạ Ly Lạc còn đang ở đây
nên bọn họ không dám lên tiếng, lại âm thầm sử dụng ánh mắt để so đấu,
chỉ chờ Dạ Ly Lạc lên tiếng cho bọn họ lui ra, chắc chắn bọn họ sẽ PK
(*) một trận cho đã
*PK: Ai chơi game chắc biêt thuật ngữ này
nhỉ, PK: Player Killing- chỉ những người hoặc hành dộng đi "giết" những
người chơi khác, đấu tay đôi.
. . . . . .
Dạ Mị không có ở phòng luyện dược nên Nhược Ly cũng không đến đó, nàng vốn muốn xem vài
bộ sách, nhưng Mị Tuyết keo kiệt lời nói đột nhiên xuất hiện trước mắt
nàng.
"Tiểu thư, hoa ở vườn đã nở, người có muốn đi ngắm một chút không? Vương thượng nói người nên vận động nhiều một chút." Nét mặt Mị
Tuyết vẫn vô cảm như cũ, lên tiếng một câu xong lại lui qua đứng một
bên.
Nhược Ly khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, mặc dù cảm thấy khối băng
sơn này đột nhiên lên tiếng có chút kỳ quái, nhưng thấy dáng vẻ Mị Tuyết có ý như là nàng bắt buộc phải đi, lại nghe nói đây là ý của Dạ Ly lạc, nàng lại cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.
"Vậy ngươi dẫn đường
đi!" Nàng ở trong phòng xem nhiều sách quá nên thấy mắt có chút mỏi, dứt quát ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa.
Tẩm điện của Dạ Ly Lạc nằm ở vị trí tốt nhất trong Ám vương phủ, chỉ mấy bước ngoặt là đến Đại
vườn hoa trong phủ, lúc này trăm hoa đua nở thật sự là đẹp mắt.
Nhược Ly chậm rãi đi đến phía trước, đông xem một chút tây xem một chút, hoa ở đây nàng cũng chưa xem qua, nhất thời cảm thấy cũng mới lạ, bươm bướm
chúa cũng thả tất cả bươm bướm ra ngoài, trong nháy mắt đẹp không sao tả xiết.
Nhược Ly đang vui chơi đột nhiên một hương thơm xông vào
mũi, nàng nhăn nhăn cái mũi nhỏ, thời gian này, nàng phát hiện trừ đọc
sách ra cái mà nàng yêu thích còn lại chính là ăn, bình thường nàng đều
không cự tuyệt được với đồ ăn ngon.
Chép chép miệng ngửi thấy mùi vị này thơm ngát khác thường, có lẽ là một loại canh nào đó được hầm
cách thủy, nàng ngó nghiêng sang hai bên, không kiềm chế được nương theo mùi thơm mà tìm kiếm.
Nhược Ly đang ở trong Ám vương phủ nên cảm giác rất an toàn, lại còn có Mị Tuyết không biết yêu lực lợi hại thế
nào đi theo bên cạnh, cho nên nàng cũng lớn mật hơn.
Truyện được đăng tại dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
"Mị Tuyết, tìm giúp ta xem mùi thơm đó từ đâu đến." Nhược Ly cảm thấy nếu
nàng cứ tìm như vậy sẽ mệt chết mất, nên nàng đem hi vọng gửi gắm vào Mị Tuyết yêu lực lợi hại bên cạnh
"Bẩm tiểu thư, nó đến từ thiền viện ở bên tay trái phía trước mặt." Mị tuyết hít một hơi thật sâu, nét mặt không thay đổi nói.
". . . . . ." Nhược Ly liếc mắt một cái, trước mặt căn bản không nhìn thấy cái viện nào cả, lại quay đầu nhìn Mị Tuyết, đột nhiên cảm thấy có yêu
lực thật là tốt, chỉ cần hỏi ở đâu một cái là biết đáp án liền.
Đứng trước cánh cửa tiểu viện, Nhược Ly đã nghe được mùi thơm khiến nàng
chảy nước miếng, Mị Tuyết thấy vậy liền theo phận sự tiến lên mở cửa ra
Trong sân nhỏ sạch sẽ, một tiểu nha đầu đang ngồi xổm đun một cái nồi lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn nhìn nồi canh.
"Tiểu Tuyết, thêm một chút nước trong, nấu lâu một chút mùi vị sẽ ngon hơn."
Theo âm thanh nhìn lại, thì ra bên cạnh tiểu nha đầu còn có một nam nhân đang đứng, nhưng khi nhìn thấy mặt hắn thì Nhược Ly thoáng giật mình,
đó hình như là Lễ vương.
"Không biết Mị cô nương đến đây có gì
phân phó?" Lễ vương nghe thấy có tiếng động, quay đầu lại, lúc đầu chỉ
trông thấy Mị Tuyết, hơi thi lễ thì mới nhìn thấy Nhược Ly, "Thì ra là
tiểu thư cũng ở đây, thứ cho tiểu vương thất lễ."
"Ách . . . . ." Nhược Ly thật không dám nói là nàng nương theo mùi thơm mà tìm đến, hơi suy tính một chút mới bịa ra một lý do, "Ám vương sợ ngươi ở không
quen, nên kêu ta tới xem một chút."
Nói xong, Nhược Ly liền hối
hận, lý do này nghe thật là miễn cưỡng, ngay cả người bán hàng rong trên phố cũng biết Dạ Ly Lạc chẳng bao giờ quan tâm đến ai, làm sao sẽ lo
lắng cho kẻ khác ở có quen hay không.