Thình Thịch

Chương 38: Chương 38: Công bằng




Trước khi đến đón Tảo Tình, Lý Bình Xuyên đã đặt xong chỗ ăn cơm.

Thời đi học cô không ở nơi này, không lâu trước đây cô cứ nhắc đi nhắc lại, muốn ở nơi này ăn thịt kho tàu, luôn nói thịt kho tàu chính gốc của Tô Châu ngon ngọt, không tính là mềm như bông, nhưng rất dính, không giống như nhà ăn ở trường học nêm niếm có chút cay, còn bỏ thêm màu, cô không thích.

Sau này khi đến nơi đây, Lý Bình Xuyên chỉ ăn qua một lần món thịt kho tàu mà cô nói.

Quả thật ngọt.

Sẽ ngán.

“Anh chưa anh cơm ở bên ngoài bao giờ, là nhờ người khác giới thiệu, em nếm thử đi?”

Lý Bình Xuyên gắp một miếng thịt nhỏ nhất bỏ vào chén Tảo Tình.

Cô nhìn miếng thịt, mùi thơm từ trong nồi lan tỏa ra bay vào mũi, nước sốt nồng đậm, thịt thẩm thấu, im lặng nuốt nước miếng, nhưng không mở miệng, mà ngược lại cúi đầu xuống.

Trên đường đến đây cô có chút không kỳ lạ, có khi còn nức nở hai tiếng, giống như mũi không được thoải mái.

Lý Bình Xuyên lại cầm nước ấm qua, “Có phải bị cảm rồi không?”

Tảo Tình lắc đầu, “Không có.”

Cô nhanh chóng cầm lấy đũa, đem miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, căn bản không phải đang tận hưởng hương vị, càng giống như là đang tự ngược đãi bản thân hơn.

Nhai hai cái liền nuốt, cũng may là thịt nạc, không thì nghẹn chết cô.

Vẫn là có chút nghẹn, liền cầm nước uống.

Nhiệt độ nước hơi nóng, nhưng có thể uống được, vào cổ họng, rửa sạch dầu mỡ, Tảo Tình lại không có cảm giác gì.

Sau khi nghe học tỷ của Lý Bình Xuyên nói những lời đó, đến bây giờ đã qua nửa giờ, đầu óc cô vẫn chết lặng.

Chết lặng mà nhớ tới ngày thi đại học đó của anh.

Anh học giỏi như vậy, vậy mà không có cha mẹ đi theo. Một người khi đi ra khỏi trường thi, đi đến bên cạnh cô, lại bị cô một tay đẩy đi, sau đó về đến nhà, nhìn thấy nhà cửa trống không, lúc đó không biết sẽ có tâm trạng gì.

Cứ coi như anh là trả thù cô, cô đều cảm thấy đó hẳn là điều đương nhiên.

Uống thêm vài ngụm nước, Tảo Tình bỗng nhiên bị sặc, khoang mũi trở nên ẩm ướt, cô che miệng lại, xoay người ho khan vài tiếng, sau đó thân thể kịch liệt khó chịu, nước mắt cũng theo đó chảy ra.

Vừa ho, vừa lau nước mắt.

Lý Bình Xuyên có lẽ phát hiện ra cái gì đó, nhưng có lẽ là đang giả ngu, lấy khăn giấy đưa cho cô, “Uống chậm một chút.”

Tảo Tình cầm khăn giấy, lau nước mắt.

Không ho, lại nhịn không được thút thít.

“Làm sao vậy, đồ ăn này quá khó ăn?”

Tảo Tình không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Bình Xuyên, vốn dĩ đã không thể mở căng mắt ra được, nếu nhìn anh, chỉ sợ sẽ trực tiếp hỏng mất, “Ăn ngon, ăn ngon phát khóc.”

Hoàn cảnh nhà hàng có chút cổ kính, ánh đèn trang trí lại có vẻ quá mờ, khuôn mặt Lý Bình Xuyên giấu ở trong đó, cũng mờ ảo.

Tảo Tình lau khô nước mắt, không biết có phải ảo giác hay không, nghe được anh thở dài, chắc đã đoán được chuyện gì làm cô rơi nước mắt.

“Có phải học tỷ đã nói gì với em phải không?”

Tảo Tình chớp chớp mắt, lông mi đã ướt, đôi mắt cũng là, cô lại cảm thấy bản thân không còn mặt mũi để khóc, rõ ràng là cô có lỗi với người ta.

“...Không có.”

Cô đã hứa với học tỷ không nói.

Lý Bình Xuyên đối với loại tình huống này không còn lạ lẫm gì, “Em đừng nghe chị ấy nói bậy, chị ấy thích nhất là bịa đặt chuyện cho người khác.”

Thái độ của anh không chút để ý.

Lúc nhìn về phía Tảo Tình, còn nở nụ cười chua xót không dứt.

“Mới vậy đã lừa được em rồi? Còn khóc nữa.”

Bàn tay anh đưa qua, là ấm áp, độ ấm bình thường, đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của Tảo Tình.

Tảo Tình thút thít ổn định cảm xúc, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, “Thật không?”

Lý Bình Xuyên gật đầu, cầm lấy đũa, đôi mắt lại rũ xuống.

“Ừm.”

Giọng nói rất thấp, không có tự tin.

“Chị ấy đã nói với em như thế nào? Kịch bản ra sao?”

Tảo Tình lấy tay áo lau lau đôi mắt, “Chị ấy nói cha mẹ anh thừa dịp anh thi đại học dọn đi, còn nói anh mấy năm vào đại học thực sự... nghèo.”

Tay Lý Bình Xuyên ngừng lại, cũng không có gấp lấy miếng đồ ăn nào.

“Phải chuyển nhà, cho nên dọn đi, không có mơ hồ như vậy.”

“Nhưng ngày đó... anh thi đại học, không ai đến đón anh.”

Nếu không phải nói đến cái này, cô sẽ không nhắc tới ngày đó, Lý Bình Xuyên hẳn là cũng không hy vọng nhớ tới ngày đó.

Ngày đó không mưa, nhưng lại có mây đen.

Ở thời tiết như vậy, thi đại học đều giống như là không có điềm báo gì tốt.

Quả thực.

Lý Bình Xuyên bước ra khỏi trường thi, cũng là từ trong cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc một bước bước ra, lời chia tay của Tảo Tình chính là sự khốn khổ trời giáng cho anh.

Sau đó là lúc về đến nhà, bàn ghế ngã tán loạn, đồ điện có thể dọn đi đều dọn đi hết, ban công treo đồng phục thay đổi của anh, lúc mẹ giặt cho anh còn nói: “Khi Tiểu Xuyên tốt nghiệp, mấy bộ quần áo này giặt sạch rồi đem cất đi.”

Mưa ngoài ban công bị gió thổi vào.

Rơi vào bộ đồng phục kia, thê lương, cô tịch.

Cha mẹ ly hôn, tất cả đồ vật có giá trị đều chia ra, đến máy ép trái cây rẻ tiền đều bị mang đi, lại không ai nhớ đến việc mang anh đi, anh giống như bộ đồng phục cũ kỹ kia, đung đưa đón gió ở ban công, lắc lư, tiếp nhận hạt mưa tới tấp đánh vào mình.

Toà án phán quyết anh theo người cha bạc tình bạc nghĩa.

Anh rõ ràng rõ ràng nhớ rõ chiếc xe cân bằng ở trong nhà kia là dùng kiểu tích điểm ở siêu thị đổi lấy, lúc bọn họ ly hôn cha đã mang đi, anh đi đến nhà mới của ông ta, ngồi trên ghế sô pha mới, dưới thân như có ngàn nghìn sâu bọ gặm cắn.

Đứng ngồi không yên mà nghe cha nói: “Tiểu Xuyên... nếu không chúng ta cũng đừng đi Bắc Kinh học nữa... trường bên kia của chị họ con cũng khá tốt, ở bên đó còn có thể chăm sóc cho mẹ con nữa. Bác sĩ nói bệnh kia của mẹ con là có di truyền... nếu về sau con cũng có... còn có thể cùng nhau chăm sóc lẫn nhau, chúng ta cũng không thể luôn làm phiền gia đình chị họ con được, cha về sau... sẽ thường gửi tiền cho hai người.”

Nghe ông ta nói xong những lời này đó.

Lý Bình Xuyên nhìn về phía chiếc xe cân bằng kia.

Còn nhớ hôm xe được đưa về đó, cha đã đỡ anh đứng lên, anh học được rất nhanh, cha ở bên cạnh nói: “Tiểu Xuyên thông minh như vậy, chắc chắn có thể thi đậu vào trường tốt.”

Châm chọc lại tê liệt.

Chuyện đó không phải mười năm trước, không lâu, khoảng ba bốn năm.

Nhưng anh rất nhanh đã bước ra khỏi đó.

Người thích đem chuyện đấy ra nói đều là những người bạn anh gặp được ở đại học, bọn họ đồng cảm với anh, thương hại anh, sau đó lại từ những chuyện này có thể tìm thấy cảm giác cân bằng tâm lý.

Anh đã chính tai nghe bọn họ nói lén qua: “Ông trời cũng công bằng quá đi, Lý Bình Xuyên học giỏi, lấy được học bổng, bề ngoài lại đẹp, lại phán cho mẹ cậu ta có bệnh, cũng coi như là sự thỏa hiệp rồi, nghĩ như vậy, chúng ta còn có thể có chút cân bằng.”

Bọn họ không có ác ý.

Đều là con trai hơn hai ngươi tuổi.

Lén lút nói hai câu, anh không buồn.

Giống như Tảo Tình ở ngay trước mặt anh chính miệng nhắc đến, anh cũng không có quá nhiều cảm xúc, là anh vẽ đường cho cô nhắc tới, tựa như bọn họ nói những cái đó, cũng là sự phát sinh chân thật.

“Bọn họ khi đó vội vàng ly hôn, chắc chắn không có thời gian đến đón anh đó.” Lý Bình Xuyên còn cười nói, “Làm sao vậy, em còn ghét bỏ anh là gia đình ly hôn?”

Tảo Tình bỗng nhiên lớn tiếng, lòng đầy căm phẫn.

“Mới không phải! Ly hôn... Ly hôn thật tốt, sẽ không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu!”

“Đó chính là tò mò?”

Cô lại ủ rũ, “... Cũng không phải, là tự trách.”

“Tự trách cái gì?”

“Nếu biết ngày đó anh ở trong tình trạng như thế, lúc ấy em sẽ không nói nói như vậy...”

Chưa thấy qua dáng vẻ này của Tảo Tình, đỉnh đầu giống như có một đám mây đen nhỏ che chở, trời đang mưa, bi thương sắp bao vây lấy cô.

Lý Bình Xuyên lại gắp đồ ăn cho cô, rộng rãi lại hào phóng, “Em không thích anh, cùng anh chia tay, thiên kinh địa nghĩa, anh còn có thể miễn cưỡng em sao?”

Tảo Tình nôn nóng mà bẻ ngón tay.

Anh cầm chén đặt gần lại một chút, “Anh là muốn miễn cưỡng, nhưng anh cũng không thể thật sự cưỡng cầu bất cứ người nào đặt anh ở vị trí lựa chọn hàng đầu.”

Trong giây phút nào đó.

Anh giống như phụ huynh, ra lệnh cho cô.

“Lại không ăn, đồ ăn sẽ nguội lạnh.”

Tảo Tình bĩu môi, nhu nhược đáng thương mà nhìn anh, “Thực xin lỗi, em trước kia quá xấu xa, không bao giờ biết... em còn có thể ăn không?”

Lý Bình Xuyên cười, “Có thể.”

Cô cầm lấy đũa, lần này là từ từ hưởng thụ đồ ăn trong miệng, nhai một cái, lại lau lau đôi mắt, động tác này đã hình thành theo bản năng, hai má căng phồng nhét đầy đồ ăn còn muốn nói, “Lý Bình Xuyên, anh biết thần tiên không?”

“ Thần tiên nào?”

“Thần tiên có tính cách nhân từ nhất á,“ cô phóng đại lên, “Chính là trên đầu có phát ra một vòng ánh sáng, anh vừa rồi chính là thế đấy.”

Anh trầm ngâm gật đầu, “Anh hiện tại còn chưa phải, bất quá chờ anh thăng thiên rồi mang theo em bay lên.”

Tảo Tình cuối cùng vui vẻ, cười rộ lên, liếm nước sốt tràn ra khóe miệng, “Anh thật tốt.”

- ---------------

Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ, yêu mọi người!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.