Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Trước khi hỏi, Tảo Tình đã nghĩ Lý Bình Xuyên sẽ bởi vì thể diện mà không trả lời vấn đề, chỉ là không nghĩ tới, anh sẽ lấy Triệu Nguyên Trình ra làm lá chắn, phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của cô.
Tảo Tình ngồi yên.
Điều nên nói hay không nên nói, một bụng lời nói, tất cả đều bị chìm nghỉm.
Cứng ngắc một lúc lâu, mới thốt ra một câu.
“...Anh sao lại nói cho Triệu Nguyên Trình?”
Lý Bình Xuyên bình tĩnh, ăn ngay nói thật, “Anh ta hỏi tới, thì nói thôi.”
Móng tay của Tảo Tình sắp ghim vào quả táo.
“Vậy anh nói như thế nào?”
Xe chạy rất ổn định, nhịp tim của Lý Bình Xuyên dao động theo qui luật, lúc anh im lặng không nói, Tảo Tình liền biết anh không muốn trả lời, nhưng cô nếu không hỏi ra nguyên do, thật sự khó an tâm.
“...Vậy, không phải bởi vì tôi chứ?”
Lý Bình Xuyên nắm tay lái, vai thẳng tắp, người thì ở trạng thái căng chặt, “Điểm thi đại học của tôi không thấp, nếu có cái suy nghĩ kia, sẽ không làm nhiều đề như vậy.”
Muốn cân bằng điểm số với Tảo Tình.
Nên đành đặt quá nhiều kỳ vọng.
Không một tiếng động.
Giống như quả bóng nước treo trong lòng cô cuối cùng cũng vỡ tung, trước khi vỡ thì nặng trĩu, mỗi một bước đều phải lắc lư một chút, không ổn định, hiện tại vỡ rồi, nước lạnh tràn vào, dập tắt ngọn lửa.
Không thể phân biệt rõ loại cảm giác này là tốt hay xấu.
Không nghe thấy giọng nói của Tảo Tình, Lý Bình Xuyên cố ý nhìn qua liếc mắt một cái, “Tôi không vào trường nổi tiếng học, cũng không cần cô đội cái nồi này.”
“Ai muốn đội nồi?” Tảo Tình bóp quả táo, đầu ngón tay khô khốc, cổ họng cũng vậy, “Không phải tốt rồi sao, tôi còn sợ là, như vậy tôi chẳng phải không cần vì nữa đời sau của anh phải chịu trách nhiệm sao?”
Những lúc thế này, Lý Bình Xuyên vậy mà còn cười được.
Cười nói, “Như vậy sao, vậy rất hối hận, không dối lòng là được rồi.”
Trong quỹ đạo cuộc sống của Lý Bình Xuyên, vốn dĩ có hai lần cơ hội để thay đổi, nhưng đều bị anh bỏ lỡ.
Nếu nói lần này cùng Tảo Tình không quan hệ.
Vậy vào lần trước, chính là cô sao muốn phủi bỏ sạch sẽ, phủi bỏ hết mọi thứ.
Việc Lý Bình Xuyên thời cao trung có trong danh sách cử đi học ở trường danh tiếng, cô sớm đã biết, thái độ thờ ơ tùy ý, tâm thái tốt đẹp tùy ý anh.
Thậm chí còn âm thầm cầu nguyện.
Anh có thể được tuyển vào.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng một chút không có thu liễm chuyện bọn họ yêu sớm, công khai đi tìm Lý Bình Xuyên, đưa cho anh đồ ăn thức uống trêu chọc anh ta trước mặt rất nhiều người không phải một hai lần.
Nhân mạch ở trường học của cô vẫn luôn khá tốt.
Nhưng không nghĩ tới.
Có người đi tố cáo chuyện Lý Bình Xuyên yêu sớm, dẫn tới anh bị loại khỏi danh sách.
Tin tức được các bạn học trong lớp có quan hệ tốt nói cho cô biết, ngày đó vừa vặn là thứ sáu, học sinh nội trú có thể về nhà, để cùng Lý Bình Xuyên cùng nhau đi, Tảo Tình cố ý ở cổng trường đợi anh một lúc lâu.
Mọi người trong lớp đã về gần hết, cũng không thấy anh ra.
Chờ Tảo Tình tìm về, mới nhìn thấy Lý Bình Xuyên còn ở phòng học viết bài thi, mấy trang giấy trắng bị đè dưới ống tay áo trắng của anh, rất phẳng, lớp học không có người, chỉ còn mỗi anh cùng với ánh hoàng hôn rực rỡ trên bầu trời làm bạn, bóng dáng thoạt nhìn mảnh khảnh lại cô đơn.
Người lại chịu khó cố gắng.
Là trong vòng một ngày ngoại trừ ăn và ngủ, đều cố gắng vì điều này.
Tảo Tình chạy tới gõ gõ cửa sổ, động tĩnh làm bừng tỉnh Lý Bình Xuyên, anh ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải mặt của cô trên mặt kính, không có lớp trang điểm che đậy, tóc buộc sau đầu xõa tung, bộ đồng phục cũng cùng với những người khác không có gì không giống nhau.
Nhưng ở trong mắt anh, chính là rất đẹp.
Tảo Tình lại chạy đến cửa, dựa vào trên tường, nghiêng đầu đi vào, thở gấp hỏi: “Không có người à?”
Lý Bình Xuyên gật gật đầu.
Nhận được sự khẳng định, cô mới đi qua ngồi, nâng má, cùng anh mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Không có nói giảm nói tránh, mà trực tiếp hỏi, “Anh không bị cử đi học à?”
Khi đó cô so với hiện tại dứt khoát lưu loát hơn.
Thẳng tay chém xuống, nhưng không thấy máu.
Lý Bình Xuyên nghe cô nói như vậy, cũng chỉ gật đầu, không tức giận, không nói lời nào, đứng dậy thu dọn sách vở, chuẩn bị rời đi.
Anh đem bút cất vào balo, rồi gấp bài thi lại, mỗi một phần đều làm rất hoàn hảo, theo thứ tự cái gì viết, cái gì không viết, Tảo Tình nhìn anh, lại hỏi: “Là bởi vì chúng ta yêu sớm bị phát hiện sao?”
Dùng cái từ phát hiện này cũng không quá chuẩn xác.
Tảo Tình oanh oanh liệt liệt, ồn ào đến độ không ai không biết chuyện bọn họ ở bên nhau.
Lý Bình Xuyên cuối cùng đem bình nước rỗng đặt vào bên hông balo, tông màu cơ bản của balo là màu đen, phần mép có điểm xuyết một chút màu xám, và có một logo thương hiệu nhỏ ở góc dưới bên phải.
Anh mang trên lưng, vòng qua bàn học, giống như bây giờ, tránh không nói nguyên nhân phía sau, chỉ nói, “Đi thôi.”
Sau đó vươn tay về phíaTảo Tình.
Cô cũng không hỏi, vô cùng vui vẻ đưa tay qua cho anh dắt đi.
Bởi vì là thứ sáu, xe buýt đông đến gần như không có chỗ đứng, vóc dáng Lý Bình Xuyên cao ráo, mỗi lần đều có thể nắm lấy được vòng treo trên cao, Tảo Tình cứ thế an tâm dựa vào cánh tay anh, cái gì cũng đều không cần lo lắng.
Bị gạch tên trong danh sách cử đi học, cho nên thứ sáu đó mẹ của Lý Bình Xuyên không có tới đón anh.
Là Tảo Tình đưa anh về nhà, trên đường đi hai người mua một cái bánh kem 60cm ở một tiệm bánh với giá ba mươi tệ, kem rất mỏng nhưng rất thơm.
Bọn họ ngồi ở trong phòng Tảo Tình.
Trên vách tường có dán mấy poster của những minh tinh nổi tiếng, sàn nhà hơi ẩm ướt, bầu không khí cũng rất buồn tẻ, giống ở phương nam vậy, Lý Bình Xuyên đã quen. Anh cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, mỗi lần ngồi ở góc đối diện phim truyền hình, là có thể thấy vị nam minh tinh trên poster đang nhìn anh cười.
Tảo Tình lấy bánh kem ra, nhân tiện cắm nến vào, đốt lửa, trong ánh lửa đung đưa, cô vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật Lý Bình Xuyên.
Anh bất lực.
Có thể thấy được từ đôi mắt vô thần.
Chờ Tảo Tình hát xong rồi mới nói, “Hôm nay không phải sinh nhật anh.”
Tảo Tình che miệng cười cười, khuôn mặt ngây ngô linh động mà phấn nộn, “Em chính là muốn ăn, ai nói hát bài chúc mừng sinh nhật thì nhất định phải có người sinh nhật?”
Cô lại ngụy biện tà thuyết.
Lý Bình Xuyên không nói lời nào, cô mới bổ sung vào chuyện chính, “Giống như chuyện cử đi học cũng không nhất định phải là ưu tú nhất, bọn họ không chọn anh, là bọn họ có mắt không tròng!”
Ở trong mắt người khác cô mới là kẻ đầu sỏ gây tội.
Cô cũng không trốn tránh trách nhiệm an ủi Lý Bình Xuyên, ôm anh hôn một cái, ở trên mặt, ngọt ngào tươi mới, so bánh kem bơ trên bàn càng khiến người ta thèm hơn.
Lý Bình Xuyên sờ sờ mặt, trên mặt còn lưu lại vết nước ướt át bởi nụ hôn của cô.
Cô cắt một miếng bánh kem đưa cho anh, cố ý cho anh một miếng dâu tây duy nhất, “Ăn đi, hôm nay em chính là muốn chúc mừng Lý Bình Xuyên không được cử đi học, nếu không làm sao có thể cho anh có cơ hội chứng tỏ bản thân, mấy cái trường đó tính là gì chứ, Xuyên Xuyên nhà chúng ta có thể xuất ngoại, làm hải quy!”
Lời nói cũ kỹ, cô nói dõng dạc hùng hồn, không biết còn tưởng Lý Bình Xuyên có bao nhiêu khổ sở, nhưng anh căn bản không có nhắc qua hai chữ này.
Ngược lại Tảo Tình, so với anh còn tức giận hơn.
Cô lúc phát tiết, một miếng bơ rồi một miếng bơ, khóe miệng dính bơ, liền vươn đầu lưỡi liếm láp, phát hiện Lý Bình Xuyên đang nhìn, trợn tròn hai tròng mắt, cổ họng tràn ra một tiếng thở dài, “Xem em làm gì, ăn đi.”
Tinh thần trẻ trung của Lý Bình Xuyên thể hiện rõ nét nhất ở lứa tuổi đó..
Nhìn nhiều thêm một chút, Tảo Tình sẽ thích nhiều hơn một chút, huống chi ngày đó anh nhìn chính mình chăm chú như đang nghiên cứu một câu hỏi lớn trên mặt sau của tờ giấy thi.
Cuối cùng anh mơ màng hồ đồ mà nói: “Anh hiện tại muốn hôn em.”
Có vài lần như vậy, Tảo Tình thật sự cho rằng chính mình đã thực sự bị chinh phục.