Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Lời này không giống như là Lý Bình Xuyên có thể nói ra.
Cùng với sự chất vấn gay gắt, Tảo Tình nghe ra được vẻ không vui trong giọng nói của anh, cô thật thà đứng đấy, như thể tính cách của hai người bị đảo ngược, hiện tại người ăn nói vụng về đã biến thành cô.
Cũng may Kỳ Hòa kịp thời xuất hiện, cứu cô.
Cô ấy đứng ở dưới lầu, nhìn thấy Tảo Tình và người đàn ông kia đứng mặt đối mặt, tỉ lệ chiều cao chênh lệch nhìn không sót thứ gì.
Tảo Tình cả người khí thế đều bị giảm sút.
Yếu mềm.
“Khôi Thái Lang!” Kỳ Hòa kêu tên chú chó một tiếng, chú chó bước chân ngắn ngủn, sốt sắng muốn lao đến.
Kéo mạnh sợi dây của Tảo Tình.
Cũng kéo theo suy nghĩ của cô trở lại.
Kỳ Hòa cười khan một cái, chào hỏi Lý Bình Xuyên, “Này, tôi ở cách vách nhà anh, còn nhớ không?”
Lý Bình Xuyên khôi phục bộ dáng lãnh đạm, gật đầu rồi bước lên lầu.
Khoảng cách kéo ra.
Kỳ Hòa vội vàng chạy lên túm lấy tay Tảo Tình, “Cậu chạy đi đâu, tớ tìm một vòng cũng không tìm được.”
Tảo Tình cảm xúc trầm xuống, mắt nhìn theo bóng dáng Lý Bình Xuyên lên lầu, cúi đầu.
Các cô đi lên khi Lý Bình Xuyên đang gõ cửa.
Mở cửa thật sự là một người phụ nữ.
Nhìn không thấy dáng vẻ.
Giọng nói lại nũng nịu, lộ ra vài phần ngọt mềm, “Về rồi à, mau vào đi, chờ anh đã lâu.”
Theo tiếng cửa đóng lại.
Giọng nói cũng bị ngăn cách.
*
Trạm xe buýt nằm ngay bên ngoài cửa tiểu khu. Gần đây có một con đường đang được xây dựng, chuẩn bị mở ra một tuyến tàu điện ngầm mới. Số lượng xe buýt đang chạy đã thay đổi từ bốn hoặc năm xe thành một xe. Duy nhất một chiếc xe buýt, là có thể đến gần nhà Tảo Tình.
Hoàng hôn chuyển sang chiều tối.
Màn đêm nổi lên.
Tảo Tình một mình đứng ở bến chờ xe, trên xe chen chúc, vào giờ này, cấp 1, cấp 2 đều đã được nghỉ, học sinh ngồi chật kín xe, cô bị ép trong góc, không còn chỗ để ngồi.
Cô lo sợ giữ lấy tay cầm vì sợ tài xế phanh gấp, ném cô về phía sau xe.
Chân đau nhức, Tảo Tình hoạt động cổ tay, nhân tiện nghiêng thân người qua, ở trong xe hỗn loạn ồn ào nhìn thấy một đôi học sinh đứng ở bên cửa sổ.
Dáng vẻ của những cô cậu học sinh cấp 3, vẫn mặc đồng phục học sinh.
Đứng rất gần, tuy không có nói chuyện gì, nhưng tay dưới bộ đồng phục to rộng, đang đan xen vào nhau.
Giật mình thấy được chính mình thông qua bọn họ.
Lúc đi học mới vừa cùng Lý Bình Xuyên ở bên nhau, cô cũng thỉnh thoảng cùng anh ngồi xe, trong những ngày nghỉ rất khó để có được một chỗ trên xe buýt.
Lý Bình Xuyên lại là cái người có tính tình không tranh không đoạt.
Cũng chỉ có thể dẫn cô lên xe mà đứng, lại là mùa hè, oi bức muốn chết, điều hòa mở cũng không dùng được, đồng phục vừa lớn vừa dày, dường như giống bao tải tròng lên trên người.
Cô cứ như vậy ỷ lại trên người anh, dính chặt lấy.
Lý Bình Xuyên của lúc ấy cứ ngại ngùng, không thích ở nơi đông người cùng cô làm hành động thân mật, thỉnh thoảng muốn trốn tránh, nhưng không thể tránh được.
Rất kỳ lạ.
Năm ấy mùa hè nóng như vậy, trong một môi trường kinh khủng như vậy, chung quanh rất nhiều người, trên xe có mùi kinh khủng, lại chỉ có Lý Bình Xuyên sạch sẽ mà đứng ở nơi đó, khác hẳn với những người khác.
Anh dường như cũng không thích ra mồ hôi.
Lúc nóng nhất, làn da sẽ có chút đỏ, chóp mũi tẩm một tầng mồ hôi trong suốt, những chi tiết chân thực và rõ ràng đó, cho tới ngày hôm nay Tảo Tình còn nhớ rất rõ.
Một cú phanh mãnh liệt ấp đến.
Cô đập mạnh về phía sau, ký ức cũng dứt đoạn, cô hơi buồn vô cớ, chóp mũi chua xót, mơ mơ màng màng về đến nhà.
Hôm nay Triệu Nguyên Trình không có xã giao, cũng không có tăng ca, sớm đã ngồi ở phòng khách.
Thấy Tảo Tình trở về, đang muốn tiếp đón bảo cô ăn cơm.
Cô lại một đường cúi đầu, trở về phòng.
Xuất phát từ sự hiểu biết đối với cô, Triệu Nguyên Trình ngẩn người theo đi lên, thời điểm đi đến cửa phòng nhìn thấy Tảo Tình đang kéo vali ra, đang thu xếp đồ đạc đặt vào.
Anh ta cực kỳ hoảng sợ.
Cho rằng Tảo Tình lại muốn bộc phát cảm xúc nhỏ.
“Em làm gì vậy, anh không phải đã xin lỗi em rồi sao, còn cho em tiền, em lại còn muốn đáng thương theo chân bọn họ cáo trạng có phải hay không?”
Tảo Tình không thèm nhìn anh ta một cái.
Tiếp tục thu xếp đồ đạc chính mình.
Triệu Nguyên Trình không ngừng nói, “Em lại ồn ào, anh cũng mặc kệ em, em làm mỗi ngày, không ngừng.”
Anh ta ở bên tai lải nha lải nhải.
Tảo Tình cũng có chút chịu không nổi, đập một cái vào vali, mắt trợn trắng, “Anh có phiền hay không, em thu xếp đồ đạc, tối mai đi ra ngoài chơi, em làm gì kệ em?”
Có chút xấu hổ.
Triệu Nguyên Trình sờ sờ mặt, “... Đi chơi thu xếp đồ đạc làm gì?”
Tảo Tình cảm thấy anh chỉ định có chút tật xấu, hơn nữa tâm trạng cô không tốt, nói chuyện cũng hơi quá một chút, “Đi leo Trường Thành, anh nói có cần thu xếp đồ đạc hay không?”
Triệu Nguyên Trình: “...”
Mấy ngày này có thứ bảy, chủ nhật là Tảo Tình không có học, hoàn toàn có thể đi chơi hai ngày, thời gian cũng dư dã.
Lại đứng trong chốc lát.
Triệu Nguyên Trình nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi: “Ngày mai buổi tối đi, vé máy bay đặt chưa?”
Tảo Tình liếc anh một cái, có dự cảm không tốt, “Làm gì, em cái gì cũng không muốn mang cho anh, em lại không phải đại lý thu mua, tự em còn phải mua đồ“.
Triệu Nguyên Trình ôm cánh tay, đá đá ròng rọc vali của cô, “Nhìn cái đức hạnh đó của em kìa, anh khi nào hố qua em, đúng lúc đêm mai anh cũng phải đi, đi công tác, đem vé hủy đi, anh đặt cho em khoang hạng nhất.”
Vẻ mặt của Tảo Tình trở nên mất tự nhiên, “Anh keo kiệt như vậy, sẽ mua cho em khoang hạng nhất, ha ha, kiếp sau cũng không thể.”
“Anh keo kiệt sao? Ngày đó còn đưa thẻ cho em quẹt đó.”
Tâm trạng không tốt.
Tảo Tình đều lười đến phản ứng anh.
Triệu Nguyên Trình lại vô cùng chấp nhất, “Nghe anh, anh của em khi nào hố qua em?”
Không muốn trả lời lại lời anh ta nói.
Tảo Tình hận không thể đêm nay liền bay đi, tốt nhất ở nơi đất khách có được một đoạn tình cảm, như vậy khi gặp lại Lý Bình Xuyên, sẽ không còn miên man suy nghĩ.
Nhưng Triệu Nguyên Trình vẫn luôn lải nhải không yên, cô không thể nhịn được nữa, “Được, anh đi đặt vé đi, mau tránh ra, ồn muốn chết.”
Cuối cùng nói đến khi Tảo Tình đồng ý.
Triệu Nguyên Trình cảm thấy mỹ mãn mà trở về phòng, chuyện đầu tiên chính là gọi điện thoại bảo thư kí đặt vé máy bay.
Ngắn gọn súc tích lại cây ngay không sợ chết đứng: “Tiểu Đông, hôm nay bảo cậu đặt vé cậu sửa lại một chút đi, một vé khoang hạng nhất, hai vé khoang phổ thông, Lý trợ lý sửa lại một chút.”
Thư kí đoán chừng cũng không phải rất hiểu ý anh ta, “Vậy còn một vé đâu?”
Triệu Nguyên Trình thu không được ý cười, “Đợi lát nữa tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu một lần nữa đặt lại.”
Thư kí quy quy củ củ trả lời: “Được.”