Thình Thịch

Chương 4: Chương 4: Mật mã




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Buổi tối có tiệc mừng công.

Triệu Nguyên Trình đi vào trước bảo Lý Bình Xuyên ở trong xe chờ, anh ta cũng không dự định dẫn anh đi tham gia cái loại trường hợp này.

Lý Bình Xuyên đối với bất cứ sắp xếp gì đều có thể vui vẻ tiếp nhận.

Anh ngồi ở trong xe chờ.

Từ hừng đông chờ đến trời tối, ánh đèn neon của thành phố mọc lên, các tòa nhà cao tầng xếp hàng, xe cộ tấp nập, mọi thứ tập trung thành một biển đèn rực rỡ, vô số ánh sáng màu sắc lướt qua kính chắn gió.

Quầng sáng qua lại xẹt qua mí mắt.

Anh phảng phất không cảm giác được, anh lại bắt đầu phát ngốc.

Thời điểm mỗi lần phát ngốc.

Lý Bình Xuyên đều không biết chính mình suy nghĩ cái gì, chỉ là thích phát ngốc, ví dụ như thi đại học ngày đó, anh chắc hẳn là người lơ đễnh nhất trong phòng thi, tâm tư không ở trên bài thi, tất cả đều dồn vào người con gái đang đợi anh ở ngoài phòng thi.

Khi đó Tảo Tình học lớp 11, việc học rất gấp, các loại khóa học bổ túc chồng chất.

Nhưng cô đã trốn học ngày thi đại học của anh và đợi anh ở bên ngoài phòng thi.

Cho nên ngày đó anh làm xong bài thi.

Đã đến thời gian.

Giống như gấp không chờ nổi mà lao ra phòng thi.

Tảo Tình vẫn luôn tồn tại lóa mắt.

Từ đó đến bây giờ, đều là.

Nơi chờ đợi đông đúc, lộn xộn như vậy với vô số khuôn mặt chắp nối, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được Tảo Tình.

Ngày đó anh chạy ra, nắm tay cô đi ra ngoài.

Cô còn vô cùng cao hứng hỏi hắn: “Thi thế nào?”

Lý Bình Xuyên gật đầu.

Lời anh nói vẫn luôn rất ít.

Ngay cả trong ngày chia tay hôm đó.

Đều không có nói thêm gì cả.

Thấy anh gật đầu, Tảo Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó rút tay ra từ trong lòng bàn tay anh, bình bình tĩnh tĩnh, nói: “Lý Bình Xuyên, chúng ta chia tay đi, em kỳ thật vẫn luôn không dám nói với anh, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của anh, nhà em bảo em đến nơi khác học.”

Lý Bình Xuyên không hiểu ý cô.

Cho nên hôm nay cô không phải trốn học, căn bản chính là thôi học?

Tảo Tình mắt nhìn chiếc xe đậu ở ven đường, “Người nhà em còn đang đợi em, chúc anh đậu vào trường tốt.”

Cô cười rực rỡ như vậy, giống như Lý Bình Xuyên đã biến thành một món đồ ăn mà cô không thích ăn, vừa chua vừa thối, hận không thể lập tức vứt đi.

Lý Bình Xuyên không màng tôn nghiêm, dưới tình huống nhiều người như vậy ôm lấy cô, anh không biết nói cái gì, tính cách của anh vẫn luôn rất thật thà, ăn nói vụng về, chưa bao giờ biết bày tỏ tình yêu.

Ngày hôm đó chỉ nghĩ rằng.

Anh không thể không có Tảo Tình.

Nhưng bốn năm lại đây, anh lại cảm thấy không có gì là không thể.

Chỉ là vất vả hơn một chút thôi.

Tám giờ.

Lý Bình Xuyên từ hồi ức đem cái tên kia vứt ra khỏi ký ức, giương mắt nhìn lại, ngoài khách sạn, có người đỡ Triệu Nguyên Trình uống say hướng bên cạnh xe đi tới.

Lý Bình Xuyên nhanh xuống xe, giúp đỡ lấy Triệu Nguyên Trình.

“Triệu tổng nói bảo cậu đưa anh ta trở về, hôm nay thật là làm phiền cậu, cậu biết địa chỉ nhà anh ta chứ?”

Ban ngày mới đi qua.

Đương nhiên nhớ rõ.

Lý Bình Xuyên trầm mặc ít lời, gật đầu nhận lệnh, đưa Triệu Nguyên Trình vào ghế sau, vững vàng điều khiển xe, hướng về phía trước mà đi.

Anh mới nhận chức không lâu, ước chừng bốn năm tháng.

Mới đầu là không thấy được Triệu Nguyên Trình.

Chỉ là phụ tá, anh ta có đến bốn năm người, lái xe, sửa chữa lại văn kiện, liên hệ khách hàng, hôm nay bất quá là cơ duyên xảo hợp, anh đi ngang qua nơi gần nhà Triệu Nguyên Trình.

Lại lấy đi một ít đồ.

Trước đây, số lần anh gặp được Triệu Nguyên Trình có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến.

Bạn gái cũ chính mình vậy mà là em gái của cấp trên.

Chuyện xưa cẩu huyết buồn cười đến chính anh cũng muốn cười, muốn cười lại cười không nổi.

Bất tri bất giác đã đến.

Bốn mươi mấy lầu cao tầng, nếu chỉ nhìn, đều không cảm nhận được độ cao của nó, đó cũng là vị trí của Tảo Tình.

“Triệu tổng?”

Lý Bình Xuyên vòng đến phía sau, với lấy Triệu Nguyên Trình đem anh ta nâng lên, anh thuận tay đỡ lấy Lý Bình Xuyên, đỡ anh ta về hướng thang máy.

Đứng trước cánh cửa đó một lần đó.

Lý Bình Xuyên khẽ bấm chuông cửa, không chờ có người tới mở cửa, Triệu Nguyên Trình say khướt bên cạnh nói: “2822, mật mã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.