Thình Thịch

Chương 6: Chương 6: Phản nghịch




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Thời điểm Tảo Tình đọc sách thích nói tục.

Ngược lại không phải là cố ý gì.

Chỉ là đã dưỡng thành thói quen, thói quen buột miệng thốt ra những từ thô tục, sau lại cùng Lý Bình Xuyên yêu đương, anh người này sạch sẽ đến trong cả lời nói, nói chuyện trước nay đều là thong thả ung dung, cùng anh ở bên nhau lâu rồi, cô cũng chậm rãi sửa lại thói quen xấu này.

Tách ra mấy năm nay.

Bệnh cũ của cô lại tái phát.

Trong nháy mắt thế nhưng có chút nhút nhát.

Ban đêm gió lạnh thổi qua da thịt, Tảo Tình mặc đai đeo ngắn lộ da, quần đùi chỉ có thể che đến ngang đùi, cúi gập người, từ cổ tới ngực đi xuống đều như ẩn như hiện.

Cô như vậy.

Lý Bình Xuyên lại vẫn cấm dục mà mắt nhìn về phía trước, một cái liếc mắt cũng không nhìn cô.

Tảo Tình không phải người sẽ mặt nóng dán mông lạnh.

Huống chi đối phương là bạn trai cũ bị cô đá, cô hừ cười, “Không ngồi thì không ngồi, không hiếm lạ gì.”

Sau khi nghe xong.

Lý Bình Xuyên dường như mỉm cười, động tác bình tĩnh, lặng im cuộn cửa kính lên, Tảo Tình tay còn đặt ở cửa, cũng may cô phản ứng nhanh, nếu không nhất định sẽ bị kẹp tay.

Giờ thì cô đã rõ.

Không phải đang chơi đùa cô, càng không phải đang lạt mềm buộc chặt.

Lý Bình Xuyên chính là không thèm để ý.

*

Bạn bè bên cạnh đều nhận ra.

Đêm nay Tảo Tình tâm trạng không tốt, rượu cũng chưa uống một ngụm, đến thì châm điếu thuốc, mày vẫn luôn nhăn lại.

Vai bị người ta chạm vào, Tảo Tình vuốt phẳng đai đeo trên vai, nghiêng mặt đi, tức giận, “Làm gì?”

Thường xuyên cùng cô vào câu lạc bộ chơi chính là những người bạn tốt đại học, cùng một chuyên ngành, mỗi ngày cùng nhau lẫn lộn vào nhau, hai người cùng nhau đều không có công việc đàng hoàng.

Kỳ Hòa ghé vào tai Tảo Tình, giọng nói gần kề, âm thanh chói tai xung quanh trở thành âm thanh nền, “Hôm nay sao mặt đen thế, ai chọc cậu?”

Ai hả?

Tảo Tình vậy mà nghĩ tới cái mặt ngay thẳng và nghiêm túc kia của Lý Bình Xuyên, càng nghĩ càng tức giận.

Cô gạt tàn thuốc, “Không ai.”

Kỳ Hòa vỗ vỗ cô, “Được rồi, hôm nay tới gọi mấy người bạn cho cậu giải sầu, bảo đảm một người so một người đẹp trai hơn,“

Tảo Tình không tin, “Có bao nhiêu đẹp trai? Cậu đừng cái gì A Miêu A Cẩu đều giới thiệu cho tớ, ngày hôm qua đó, cái gì trò vui, là cậu bảo hắn đưa tớ về nhà?”

Kỳ Hòa nghĩ nghĩ, “Đó không phải sợ cậu nguy hiểm sao, người kia tớ quen biết đã lâu, tuyệt đối đáng tin cậy.”

Tảo Tình cười lạnh xuống, thong thả chớp động đôi mắt, điểm sáng trên đỉnh đầu rơi vào trên mặt, tăng thêm hiệu quả cho lớp trang điểm của cô, hết thảy đều trở nên sáng lạn bắt mắt, duy chỉ có cảnh tượng gặp lại Lý Bình Xuyên vào buổi sáng, đã trở thành tiếc nuối cả đời của cô.

Tảo Tình là người hiếu thắng, cũng kiêu ngạo.

Cảnh tượng mà cô ảo tưởng cùng tiền nhiệm gặp lại, nhất định là bản thân hiện tại đảm nhiệm một chức vụ cao, trang điểm vừa ý, mặc quần áo mới mua, ngẩng đầu ưỡn ngực mà cùng anh chạm mặt, sau đó nói thêm câu đã lâu không gặp.

Hiện tại xem ra, hoàn toàn ngược lại.

Thật sự ảo não.

Rồi lại bất lực thay đổi.

Lại ngồi thêm một lát, người bạn mà Kỳ Hòa gọi mới đến, là hai chàng trai trẻ, áo hoodie phá cách, người còn lại đội nón, một thân phong cách hip-hop, tràn đầy sức sống.

Tảo Tình là thích kiểu này.

Chỉ cần đối phương lớn lên không tồi, cô có thể ngồi xuống uống hai ly, thêm WeChat.

Nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy những người này, như thế nào đều không đẹp bằng Lý Bình Xuyên?

Theo lý thuyết mà nói Lý Bình Xuyên cái tuổi này, hẳn là đeo kính vuông, áo sơmi quần jean, mỗi ngày mang theo táp công văn, thỉnh thoảng còn rụng tóc, cái hình tượng này mới phù hợp với tính cách của anh.

Nhưng hoàn toàn không phải.

Tảo Tình tính sai rồi.

Cô bắt đầu có chút hối hận lúc trước nói chuyện quyết liệt như vậy, hiện tại gặp lại, đối phương không hận cô chính là a di đà phật rồi.

Kỳ Hòa lại đẩy đẩy Tảo Tình, “Ngơ ngác cái gì vậy, người ta muốn cùng cậu thêm WeChat.”

Tảo Tình “À” một tiếng, móc điện thoại ra, miễn cưỡng nở nụ cười đưa mã QR qua, chàng trai trắng nõn sạch sẽ, lại sỏ khuyên tai, ngoan ngoãn hỏi, “Chị, chị tên Phong Tảo Tình à?”

Đây là Kỳ Hòa mới nói cho hắn.

Tảo Tình nhếch khóe môi, xem như thừa nhận, quay đầu lại trừng Kỳ Hòa.

Đều là đến chơi, cô không thích báo cả tên lẫn họ cho người khác, những người quen biết cô đều gọi cô Tảo Tảo là được rồi.

Cảm giác nôn nao ngày hôm qua vừa mới qua đi.

Tảo Tình hôm nay không uống nhiều, huống chi Triệu Nguyên Trình còn ở nhà, buổi sáng nhìn thấy cô say mèm mà trở về, lại muốn mắng cô.

Còn chưa đến hai giờ cô liền gọi xe trở về.

Ở ngoài cửa nhập mật mã.

Cửa vừa mở ra, đón đầu là Triệu Nguyên Trình say rượu đang lui tới, anh ấy vừa tắm xong, đang dùng khăn lông lau khô tóc, thấy lớp trang điểm đậm và cách ăn mặc quá “mát mẻ” của Tảo Tình, mày lập tức nhíu lại.

Triệu Nguyên Trình bên ngoài là ông chủ nhỏ, là lão tổng, về nhà, ở trước mặt Tảo Tình chính là ông anh trai dài dòng đáng ghét.

Triệu Nguyên Trình liếc nhìn cô một cái, lập tức ghét bỏ mà di dời tầm mắt, “Lại bị anh bắt được em đi ra ngoài lêu lổng, lúc ông già trở về bảo đánh gãy chân em.”

Tảo Tình bĩu môi, không kiên nhẫn mà cười, “Vậy đúng lúc, không cần đi đường, còn có thể có người đút cơm cho em.”

Triệu Nguyên Trình am hiểu nhất dùng miệng lưỡi chặt chém khiến người khác ngứa ngáy, đối với người nhà là, ở trong công việc cũng là, “Đúng vậy, dù sao em cũng thích làm phế vật.”

Tảo Tình cởi giày, ném qua một bên, “Anh quản em.”

Triệu Nguyên Trình lau khô được một nửa rđầu, “Em sống cùng anh ở nơi này phải nghe theo quy cũ.”

Tảo Tình biếng nhác tháo bỏ bông tai và vòng cổ để ở trên tủ tại huyền quan, khiêu khích: “Ai thèm quan tâm cái chỗ nát bét này của anh, sáng tinh mơ liền bảo có người tới ấn chuông cửa, anh muốn đưa em rời khỏi đây cứ việc nói thẳng.”

Cô là chỉ trợ lý của anh, Lý Bình Xuyên.

Triệu Nguyên Trình cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Tảo Tình, “Ôi chao, thật là nơi này của tôi chỉ là miếu nhỏ không chứa nổi đại phật tổ như cô? Người ta tới lấy đồ, còn có thể quấy rầy ngài mộng tưởng hão huyền?”

Tảo Tình không vui, ôm cánh tay đứng ở huyền quan, gân cổ lên nói, “Em tốt xấu gì cũng là con gái ở nhà một mình, lỡ anh ta có ý đồ xấu gì đó thì làm sao bây giờ!”

Im lặng rơi xuống.

Vài giây sau, Triệu Nguyên Trình như thể nghe được cái gì đó không thể tưởng nổi mà nói, “ Đầu óc em có bệnh à, em từ nhỏ đến lớn không soi gương à, người ta tốt xấu gì cũng tuấn tú lịch sự, em là cái gì, thiếu nữ phản nghịch phi chủ lưu, cậu ta mắt mù?”

Anh mắt mù?

Mắt mù?

Tảo Tình cứng đờ đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có tiếng nổ vang lên.

Thì ra cô hiện tại ở trong mắt những nhân sĩ tinh anh như bọn họ, khinh khủng như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.