Logic của Tảo Tình vẫn luôn có vấn đề.
Ví dụ như cô cảm thấy, Lý Bình Xuyên không hôn cô, chính là không thích cô đến thế.
Kỳ Hòa sáng sớm đã bị cô quấn lấy làm phiền.
Buổi trưa ở nhà ăn trong trường, Tảo Tình vẫn luôn một bộ dáng không muốn ăn, bị Kỳ Hòa ăn vụng mấy miếng thịt cũng không phản ứng, rõ ràng là đã si ngốc, hồn đều bị người đàn ông đó câu đi mất rồi.
Kỳ Hòa lắc đầu thở dài, dùng danh nghĩa chuyên gia tình yêu phán đoán cho Tảo Tình.
“Cậu lần trước nấu cơm cho anh ta, anh ta nói như thế nào?”
Tảo Tình nâng mặt, thả lỏng bản thân, nhớ lại ngày đó, Lý Bình Xuyên giống như cũng không có nói cái gì, không có cảm động, cũng không nói ăn ngon, biểu hiện rất lạnh nhạt, khiến cô một lần nữa nghi ngờ là anh không quá thích cô.
Nghĩ như vậy, cảm giác buồn bực càng lúc càng rõ ràng, “Không nói gì hết.”
Đũa chọc chọc vào cơm, chọc thủng vào lỗ, thủng càng nhiều, sự thiếu tự tin của cô càng lúc càng trầm trọng, “Không phải làm cơm thôi sao? Có thể nói cái gì?”
Kỳ Hòa cong môi, “Mặt cậu gần như viết lên chữ khẩu thị tâm phi rồi.”
*Khẩu thị tâm phi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Dù sao cũng là lần đầu tiên chính thức xuống bếp.
Sao có thể không muốn nghe lời khen, coi như là không ngon đi, cũng là đánh giá, cứ không nóng không lạnh, khiến cô mất hết tự tin.
Nhưng cô cũng muốn mặt mũi, cho nên không hỏi, cũng không nói.
Tảo Tình không có ăn gì, thịt đưa hết cho Kỳ Hòa ăn, lại sờ sờ bụng chính mình, phiền muộn nhìn trời, “Cậu nói tớ có phải mập lên rồi không, không xinh đẹp như lúc mười mấy tuổi, cho nên anh ấy không thích tớ giống như trước kia?”
“Cậu còn biết nghĩ đến cái này?”
“Quá rõ ràng phải không?”
Kỳ Hòa không khách sáo mà ăn thịt của cô, nếu ăn, thì phải chịu trách nhiệm phân tích đến cuối cùng, “Sao lại nghĩ như vậy? Nói rõ ra xem.”
Nếu nói lúc trước là ảo giác.
Vậy lần này đi công ty tìm anh, chính là chứng thực được chuyện này.
“Chúng tớ mỗi lần tạm biệt nhau, anh ấy đều không hôn tớ.” Tảo Tình không có than ngắn thở dài, mà dùng lý trí phân tích, “Lần này tìm anh, lúc tạm biệt tớ lại nói nữa...”
Kỳ Hòa suy đoán, “Vẫn là không hôn?”
“...Hôn.”
“Vậy cậu còn suy nghĩ gì nữa.”
“Chỉ hôn khóe miệng, đặc biệt qua loa có lệ, một giây đồng hồ còn chưa tới.”
Này còn không bằng không hôn.
Giống như là có người ép buộc anh.
Tảo Tình càng khó chịu, “Đúng không, anh ấy chắc chắn là có lệ với tớ.”
“Không hẵn.” Hai mắt Kỳ Hòa nhìn cô từ trên xuống dưới, dáng vẻ vẫn rất câu người, nhưng trong ánh mắt, giấu không được sự ngu ngốc, “... Ừm, người ta đã có công việc rồi, chắc chắn sẽ thành thục hơn thời còn trẻ, sao có thể mỗi ngày nói lời ngon tiếng ngọt?”
Cô ấy cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì.
Vậy mà lại thay Lý Bình Xuyên nói chuyện.
Loại tình huống này, hẳn là nên giúp đỡ Tảo Tình mắng tên cặn bã đó mới đúng, nhưng nghĩ đến Lý Bình Xuyên người kia, nếu không thích Tảo Tình, hẳn là sẽ không cùng Tảo Tình tái hợp lại mới đúng.
Còn có ở trên máy bay, anh ta lén sờ tóc Tảo Tình, ngón tay chạm vào tóc, thời gian dừng lại rất ngắn, giống như là sợ bị Tảo Tình phát hiện, lúc buông ra, còn vuốt thẳng tóc lại.
Tuy là ở trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy.
Kỳ Hòa vẫn như cũ lén nhìn trộm sự khắc chế của anh ta.
Tảo Tình lại nghĩ không thấu, Kỳ Hòa chỉ bên cạnh mình, “Cậu nếu là thích cái loại dính người này, vậy nghĩ nhiều làm gì, cùng anh ta chia tay đi, tùy tiện tìm một người khác, có thể dính cậu như sam.”
“Tớ mới không cần!” Cô đột nhiên la lên, “Cậu đồ quân sư quạt mo này, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
Dưới tình huống này, Kỳ Hòa nói cái gì cũng đều không đúng, cô ấy từ bỏ, “Được rồi, đàn ông tốt nhiều đến vậy mà, đã lâu không đi chơi, đêm nay đi nha?”
Bởi vì Tảo Tình yêu đương.
Ngay cả thời gian ăn cùng Kỳ Hòa cũng ít đi hẵn.
Tảo Tình đờ đẫn lắc đầu, “Không được, để anh ấy biết, chắc chắn sẽ tức giận.”
Thời đi học cô cùng nam sinh khác cùng nhau uống trà sữa anh đều rất tức giận.
Càng đừng nói hiện tại đi uống rượu.
Cô không muốn dẫm lên giới hạn của Lý Bình Xuyên, lấy mức độ yêu thích của anh đối với cô hiện tại mà nói, anh bất cứ lúc nào cũng sẽ có thể đề nghị chia tay.
Chuyện nguy hiểm như vậy, cô làm không được.
Kỳ Hòa lại không sợ chết mà xúi giục, “Không sao đâu, cũng chỉ đi chơi thôi mà, xem anh ta có ghen hay không, nếu đã như vậy mà cũng không ghen, vậy khẳng định là không thích cậu.”
“Không được...”
Nếu quả thực thật sự không thích, cô cũng sẽ đau lòng.
“Phong Tảo Tình!” Kỳ Hòa đột nhiên hét lên, “Có chút tiền đồ được hay không?”
Tảo Tình phồng má, có điều do dự.
“Thật có thể thử sao?”
“Có thể!”
*
Có một cuộc họp được mở vào buổi chiều.
Lý Bình Xuyên đã tăng ca hai tiếng, sửa lại biên bản hội nghị sau đó vào hòm thư gửi đi, công việc mới coi như là đã kết thúc.
So với trước đây, thời gian tan tầm của anh coi như cũng còn sớm.
Trên đường về nhà ngước mắt nhìn điện thoại, ngoại trừ Tảo Tình lúc sáu giờ hỏi anh tan tầm chưa, thì không còn tin nào khác.
Anh trả lời cô, cô lại không có trả lời lại.
Từ thang máy đi ra.
Lý Bình Xuyên xuyên qua hành lang, gió ẩm thổi dọc theo cửa sổ, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho anh tỉnh táo một chút, đèn cảm ứng sáng lên theo âm thanh, anh nâng mí mắt lên, tầm mắt mở rộng, đột nhiên nhìn thấy Tảo Tình ngồi ở trước cửa nhà.
Cô đang ôm một cái túi nhựa, bên trong đặt hai thứ. Bởi vì quá lạnh, co rụt vai lại run rẩy, trên môi cũng không có huyết sắc, tóc có chút rối loạn, vài sợi tóc mái lung tung bay, mặt bị đông lạnh đến trắng bệch, ngồi ở trước cửa, giống như một con mèo nhỏ bị lạc đường rất lâu mới tìm được nhà để về, thấy Lý Bình Xuyên trở về, cuối cùng vui vẻ hẵn lên.
Hận không thể lập tức vẫy đuôi đến bên chân anh cọ cọ.
“Anh sao giờ mới về.”
Đứng ở chỗ này có thể cảm nhận được cái lạnh, đó là sự tiêu điều của cuối thu, gió thổi vào mặt, có thể khiến da thịt tê cứng.
Lý Bình Xuyên chuẩn bị nắm tay Tảo Tình.
Mới nâng lên, lại dừng lại.
Chuyển thành giọng nói quan tâm, “Sao ngồi ở chỗ này, không lạnh sao? Hôm nay thứ năm.”
Tảo Tình nhấp môi, tai đều đông lạnh đến đỏ ửng, nhưng vẫn lắc đầu, “Không lạnh, em mới mua dâu tây, không phải anh thích ăn sao? Liền đem qua đây đưa cho anh.”
Đồ trong túi cô xách theo, chính là hai hộp dâu tây.
Lời nói quá mức chân thành, nhưng Lý Bình Xuyên vẫn ngửi ra được trên người cô như ẩn như hiện mùi thuốc lá và rượu, tuy rằng rất nhạt.
“Sao không gọi điện thoại cho anh, em mặc ít như vậy, sẽ bị bệnh mất.”
Tảo Tình một chút cũng không sợ bị bệnh, Lý Bình Xuyên đang mở cửa, cô cũng dựa vào người anh làm nũng, “Anh hôm nay tan tầm quá trễ, lại tăng ca sao?”
“Làm thêm một lát thôi.”
Anh mở cửa lại bật đèn, bốn góc tường đều được chiếu sáng, tất cả đồ đạc trong phòng đều lọt vào tầm mắt, đơn giản mà ấm áp.
Nơi nơi đều có hình bóng sinh hoạt của Lý Bình Xuyên.
Anh đi đến phòng khách, lấy ly rót một ly nước ấm trong máy lọc nước đưa cho Tảo Tình, “Làm ấm tay trước đi.”
Lấy nước xong, lại tìm kiếm trong ngăn kéo ở bàn trà, tìm ra một chiếc chìa khóa.
“Cầm cái này, lần sau không cần ở bên ngoài đợi.”
Chìa khóa không mới, có chút cũ, để ở bên trong rất lâu, nói cách khác từ trước đến giờ chưa có ai đến đây ở, Tảo Tình đột nhiên cảm thấy chính mình không cố ý giả vờ say đi thăm dò Lý Bình Xuyên, là một quyết định sáng suốt.
“Anh không sợ em trộm đồ của anh sao?” Cô không lập tức nhận, còn muốn nói lòng vòng một lát.
Lý Bình Xuyên thật ra cũng không vui.
“Không muốn sao?”
Anh đang định lấy lại, Tảo Tình lại vội lấy lại, “Mới không có, muốn sao không.”
Chìa khóa vẫn lạnh lẽo như vậy.
Được cô nắm ở lòng bàn tay, rất nhanh đã có độ ấm.
Tảo Tình nhanh cơ hội cười rộ lên, chân mày nhảy dựng lên, có bao nhiêu vui vẻ đều viết ở trên mặt, cô nhón chân muốn hôn Lý Bình Xuyên, là phản ứng tự nhiên nhất của các cặp đôi trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, vốn còn nghĩ rằng có thể thuận theo tự nhiên, nhưng ở khi cọ qua khóe môi Lý Bình Xuyên, anh lại nghiêng mặt qua né tránh.
Là phản xạ có điều kiện, không có tự hỏi cùng do dự, là phản ứng chân thật nhất tồn tại dưới đáy lòng.
Lần né tránh này, làm cho lòng tự tin của Tảo Tình hoàn toàn sụp đổ.
“...Anh, sao lại tránh em.” Mím môi, nhịp đập trong trái tim, thanh âm phát ra như kêu rên, Tảo Tình đè nén sự rung rẩy trong giọng nói, “Anh có phải không thích em? Em hôm nay cũng không có ăn thịt, chắc chắn đã gầy đi một chút, anh sao vẫn cứ như vậy không thích em?”