Đăng trên vòng bạn bè xong, Tảo Tình tắt điện thoại, vừa cảm thấy hài lòng vừa có thể ôm Lý Bình Xuyên ngủ một giấc, tối hôm qua quá mệt mỏi, eo, vai, lưng, ngay cả đùi cũng đau.
Có nơi là bị đâm đau.
Còn rất nhiều vết nhéo.
Lý Bình Xuyên rất cẩn thận, buổi sáng tỉnh dậy liền thổi thổi cho cô, xoa xoa chỗ da thịt bị đau, càng xoa, cơ thể cô càng ngứa, xoa đến nơi mềm yếu nhất kia, ngón tay theo sự ướt át kia thọc đi vào, bị đâm vào bất ngờ, thịt non đỏ ửng, làm người ta thương tiếc.
Cho nên buổi sáng bọn họ làm khá tiết chế, chỉ cao trào một lần.
Trời mưa một lúc vào buổi chiều, hạt mưa gõ vào cửa sổ, Lý Bình Xuyên ôm Tảo Tình trốn ở trong chăn, tiếng mưa rơi lộp bộp như nỗi buồn đứt khúc, nhận thấy được người bên cạnh động đậy, cô không thoải mái mà nhích người qua, lại bị bao vây trong thân nhiệt ấm áp, buồn ngủ đến mức mắt còn không mở nổi, vậy mà còn ngửa đầu hôn môi anh.
Tảo Tình là người có thói quen đêm thức ngày ngủ.
Lý Bình Xuyên thì không phải thế.
Anh rất sớm đã tỉnh dậy, rời khỏi phòng ngủ đi dọn dẹp nhà cửa, cố gắng không phát ra âm thanh ồn ào.
Tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Trên sàn nhà còn sót lại những dấu vết loang lổ, nhắc nhở anh một khi đã cởi quần áo là có dáng vẻ gì.
Rất cầm thú.
Thay quần áo và ga giường tối hôm qua ra, anh không chắc là đồ của Tảo Tình có thể dùng máy giặt được hay không, cho nên Lý Bình Xuyên liền dùng tay giặt sạch vắt khô, lực tay khi vắt, so với máy móc vẫn là có chút khác biệt.
Lấy móc treo lên, còn nhỏ nước.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa to, mưa bụi giăng kín trong không khí, hơi ẩm dọc theo từ khe cửa sổ tiến vào, mùa đông ở phương nam chính là như vậy, thường xuyên có mưa, một khi mưa liền mưa kéo dài nữa tháng, lúc thời tiết xấu nhất.
Đừng nói phơi chăn, quần áo muốn phơi khô cũng khó.
Lý Bình Xuyên phơi quần áo còn ướt trong tay, nước lạnh, khiến da thịt cũng lạnh buốt theo, khi trở về phòng ngủ lấy máy tính bị Tảo Tình chặn đứng.
Cô rõ ràng còn chưa tỉnh, lại quơ quơ tay bắt lấy cổ tay anh, cảm nhận rất lạnh, không suy nghĩ liền nhét tay vào trong chăn.
Lại vén áo ngay eo chính mình lên áp tay Lý Bình Xuyên lên, cơ thể cô vừa mềm lại ấm, da thịt tinh tế, đặt ở bên trên, còn có thể cảm nhận được sự chuyển động của hơi thở.
Cảm nhận được cái lạnh, Tảo Tình ở trong chăn run rẩy, “... Anh đi giặt quần áo à? Lạnh lắm đó.”
“Không lạnh.” Như vậy không tốt, Lý Bình Xuyên muốn lấy tay ra, Tảo Tình lại ấn lại.
“Em muốn đi giúp đỡ... Nhưng vừa buồn ngủ vừa mệt... dậy không nổi. Em quá lười rồi...”
Anh không trách cô.
Vả lại cũng chính anh đã biến cô thành thế này.
“Không lười.” Lý Bình Xuyên đem tóc dính ở bên miệng cô lấy ra, lại gần, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, thò lại gần hôn một cái, sau đó ghé vào tai cô, “Rất cần mẫn, tối hôm qua còn ăn rất nhiều lần.”
Tảo Tình còn chưa tỉnh ngủ, chợt mở mắt ra, tim đập với tốc độ rất nhanh.
“Anh háo sắc chết đi được.”
“Hôm nay có đói bụng không?”
“...”
Cô rất đói, muốn ăn cơm, không muốn ăn những cái đó, hơn nữa tiền đề để ăn là, quai hàm và lưỡi phải hoạt động, có thể đau chết mất, còn sẽ bị lấp đầy.
Liếm liếm môi, Tảo Tình nghiêng đầu trốn đi, “Vậy ăn cái không đủ no đi.”
“Biết rồi.” Lý Bình Xuyên sờ tai cô, sờ đến nóng lên, “Còn một chút hoành thánh, em ăn đi, buổi tối đi ra ngoài ăn?”
Anh đang trưng cầu ý kiến của cô, cô lại không chút để ý.
“...Trời mưa mà.”
“Trời mưa làm chậm trễ em ăn cái gì à?”
“...”Vô sỉ.
Mới sáng sớm đã nói giọng vô rồi, nói đến mức cô không có cách nào phản bác lại, tối hôm qua trời cũng đang mưa, cô ăn rất nhiều, quả thật không có ảnh hưởng.
*
Tảo Tình chậm chạp rời giường, cùng Lý Bình Xuyên cùng nhau ăn hoành thánh.
Anh làm việc rất nhanh, hiệu suất lại cao, không giống Tảo Tình, thích dây dưa kéo dài lại thêm chứng bệnh ung thư lười, bản thân ôm máy tính ngồi ở phòng khách gần nửa tiếng, còn đang lựa chọn ảnh bìa mới, dáng vẻ không có chút gì là đang làm chuyện quan trọng.
Lý Bình Xuyên làm xong việc rồi, cầm điện thoại chơi thắng hai ván đấu địa chủ, nghiêng đầu qua nhìn Tảo Tình, cô còn đang rối rắm chọn ảnh bìa.
Anh quen rồi.
Lúc đi học cô cũng thế này.
“Không cần viết luận văn sao?”
Năm tư, gần tốt nghiệp rồi, khoảng thời gian này cần phải gấp rút tìm nơi thực tập, viết báo cáo, làm luận văn tốt nghiệp, Tảo Tình lại cái gì cũng đều không thèm để ý.
Cũng không trách đượcTriệu Nguyên Trình mắng cô như vậy.
Tảo Tình quay mặt lại, cằm đặt trên màn hình máy tính, chân mày đều viết hết lên chữ rối rắm, “Em muốn đổi ảnh bìa đẹp một chút, nếu không không viết tiếp được.”
Lý do này rất lan man, Lý Bình Xuyên không vạch trần.
“Cái này đi, rất dễ thương.”
“Được!”
Cô đổi, đổi xong lại bắt đầu cầm điện thoại chơi.
Lý Bình Xuyên không thích bắt chó đi cày*, cô thích chơi thì chơi, không thể quản chặt được, chỉ là có chuyện, khá tò mò.
*Bắt chó đi cày: ý là bắt ai đó làm những chuyện không thể làm được
“Em thi đại học sao đậu được hay vậy?”
Tảo Tình “À” một tiếng, “Thì cứ vậy mà thi thôi, ôn tập ròng rã một năm, mỗi ngày đều làm đề làm đề.”
“Khi đó không chơi điện thoại?”
“Không chơi.”
“Ai phụ đạo cho em?”
Đây mới là vấn đề quan trọng, lại khiến cho mặt Tảo Tình ngay tức khắc suy sụp, khi nói còn nghiến răng nghiến lợi, “Còn có thể là ai, anh em đó, anh ta hận không thể lấy cái lang nha bổng treo ở trên đầu em, em mà dám ngủ gật liền gõ vào đầu em.”
Một chút cũng không khoa trương.
Mỗi lần được phụ đạo, Tảo Tình đều sẽ bị mắng đến khóc, một bên lau nước mắt nuốt uất nghẹn khóc thút thít, một bên viết làm bài không ngừng nghỉ, rưng rưng làm ba bài thi, nước mắt chảy rơi vào mặt trên của giấy, ngày hôm sau nộp cho cô giáo, cô giáo còn khen cô dụng tâm, mệt đến mức đổ mồ hôi, lần sau vẫn là nên nghỉ ngơi.
Môn tự nhiên cô cực kỳ kém, còn môn xã hội cũng không khả quan gì mấy.
Triệu Nguyên Trình vì muốn cho cô giống như một bộ công thức bản thân sắp biến thành thầy giáo kim bài rồi, phương pháp cũng như cách thức giảng giải thay đổi năm lần bảy lượt, còn nói con gái nhà người ta chỉ cần nghe đều sẽ hiểu, vậy mà Tảo Tình vẫn thế vẫn không hiểu.
Cuối cùng khi hiểu được một chút, tính ra tới bước đáp án rồi, ai ngờ Triệu Nguyên Trình lại che ngực lại tức đến mức một ngày ăn cơm cũng không thấy ngon.
Tảo Tình lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Đáp án là chết người là sống, không thể biến đổi một chút được sao?!”
Triệu Nguyên Trình cảm thấy quá sức rồi
Ha ha cười lạnh, “Em đây là không phải biến đổi, em đây là biến thái.”
Tảo Tình gân cổ lên hồi: “Vốn dĩ chính là tính như vậy mà!”
Triệu Nguyên Trình ném giấy nháp lên bàn học, dùng ngón tay chọc chọc trán cô, “Anh thấy em thôi đừng thi đại học nữa, trực tiếp đi quét đường đi, đại học đối với em mà nói chỉ là một nơi sống tạm, người tài ở thành phố nhiều như vậy còn cần đến người như em à.”
Mắng cô cũng chỉ có anh trai, mỗi lần đều sẽ bị mắng đến khóc.
Tuy lời nói vừa tàn nhẫn lại nghiêm khắc, nhưng nếu không như vậy, cô có lẽ thật sự sẽ không vào được trường đại học nào tốt.
Lý Bình Xuyên đoán được.
Đối với Tảo Tình, chính là cần phải nghiêm khắc.
Cô lại giả vờ đáng thương cầu xin sự an ủi mà ghé vào đầu gối anh, chớp chớp đôi mắt ngập nước, “Anh cũng muốn mắng em như vậy sao?”
“Không có.” Lý Bình Xuyên có cách nhẹ nhàng hơn mà chính bản thân anh tự trải nghiệm, “Trước tiên em viết một chút đi, viết được nữa tiếng thì nghỉ ngơi mười phút.”
“...Được.”
“Vậy anh đi vào phòng đây.”
Lý Bình Xuyên mới đứng lên, Tảo Tình lại kéo vạt áo anh, ngẩng mặt lên nói, “Đừng đi vào mà, ở đây với em đi, cầu xin anh đó ——”
“Anh ở chỗ này sẽ làm em phân tâm.”
“Không đâu!”
Cô giơ lên tay, “Em thề!”
Không chịu nổi dáng vẻ giả vờ đáng thương lại làm nũng của cô, Lý Bình Xuyên lại ngồi xuống, thuận tiện lấy điện thoại Tảo Tình qua đây, để khiến cô chuyên tâm viết, đây có thể xem như hành vi cưỡng chế.
Tảo Tình hiện tại so với cấp ba biết nghe lời hơn.
Khi đó anh bảo cô làm bài tập cô lại bảo phiền, rất nhiều lần cãi nhau vì chuyện này, lúc nảy lửa nhất cô còn buột miệng nói ra, “Em không phải học sinh giỏi, không thích làm bài tập, anh nếu chê em vậy thì chia tay đi.”
Một khoảng thời gian trước kì thi đại học cô vẫn luôn muốn chia tay, từng ám chỉ qua, cũng ở trong lúc cãi nhau mà đề cập đến.
Lý Bình Xuyên không muốn.
Vào những lúc như thế, anh luôn nhẹ nhàng mà giải thích, “Vậy em chờ anh làm xong rồi về... Đừng nóng giận, anh không nói nữa.”
Đối với hai từ chia tay, anh luôn có thói quen xem nhẹ.
Hồi ức đan xen, hình ảnh được lặp lại.
Đầu ngón tay Tảo Tình gõ vào bàn phím, nhìn số chữ trên các trang web, cô lại cảm thấy hoa mắt, nghĩ đến hình ảnh Lý Bình Xuyên thời cấp ba bị chính mình mắng.
Đến chính mình còn ghét bản thân mình.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy Lý Bình Xuyên còn đang chơi điện thoại, đó chỉ là một trò chơi dùng để giết thời gian, không biết anh từ lúc nào mà thích những trò chơi như thế này.
Trên cửa sổ ngoài ban công bọt nước giăng đầy, trong phòng rất an tĩnh, sự ấm áp nhè nhẹ giao hòa trong không khí, điện thoại Lý Bình Xuyên để chế độ im lặng, anh gõ vào màn hình rất nhẹ, nhất cử nhất động, đều là thong thả mà nhu hòa.
Ngước mắt lên nhìn lại cùng Tảo Tình đối mắt nhau.
Anh bất đắc dĩ bật cười, “Lại nhìn lén sợ anh đi vào phòng à?”
Tảo Tình bĩu môi, thành thành thật thật quay đầu đi, tính kiên trì của Tảo Tình rất kém, dưới sự giám sát của Lý Bình Xuyên mới miễn cưỡng viết được hai tiếng, điều quan trọng nhất là sợ anh đi vào phòng không thèm để ý đến cô.
Lại qua thêm nữa tiếng nữa, cuối cùng cũng được mười phút nghỉ ngơi.
Lý Bình Xuyên đưa điện thoại cho cô, cô nhìn nhưng hai mắt lại không mấy hứng thú, xấu hổ mà ghé vào đùi anh, để xương đầu gối cọ vào mặt chính mình, “Như thế này giống như có thể viết nhiều thêm một chút.”
“Ừm, lần sau nên làm ra một bảng kế hoạch, cứ theo bảng kế hoạch mà làm, cách này đối với các em khá có ích.”
“Cái gì là các em?”
Lý Bình Xuyên bỏ điện thoại xuống kéo cô từ trên thảm lên ngồi trên ghế sô pha, sờ sờ hai tay gõ bàn phím của cô, lành lạnh, “Không có gì, có lạnh không, nếu không thì vào phòng viết tiếp?”
“Anh còn chưa trả lời nữa, cái gì là các em?”
Anh không muốn nói, chỉ là vô tình lỡ miệng nói, “Chính là thời đại học làm gia sư gặp được một cô gái nhỏ, cùng em rất giống nhau, thích chơi điện thoại.”
“Anh tại sao lại đi làm gia sư?”
Cô giống như rất kinh ngạc.
Lý Bình Xuyên cười nhạt, tùy ý giải thích, “Làm gia sư còn có thể vì cái gì? Kiếm tiền đó.”
“Anh không có tiền sao?”
“Không có.”
Lúc vào đại học năm ấy, anh một nghèo hai trắng.
Tảo Tình dường như hiểu ra cái gì, hiểu anh thích che giấu rất nhiều sự thật bên trong và luôn tỏ ra mọi thứ đều không có, nhìn đôi mắt động tình kia của anh, không thể ngồi chờ chết được nữa, cô buông tay ra, đột nhiên hướng về phòng ngủ chạy đi, dép lê còn chưa mang xong, suýt nữa té nhào.
Lúc trở về, trong tay cô còn cầm theo một túi tiền màu tím nhạt, còn treo thêm trang sức.
Cô đem hết tất cả đồ trong tay giao cho Lý Bình Xuyên, “Đều cho anh, anh cầm dùng đi, không đủ nói với em, chỗ em có rất nhiều đồ đều có thể bán đi đổi lấy tiền.”
Túi tiền thì nhẹ, nhưng cầm trên tay thì nặng trĩu, đè ở đầu quả tim.
Lý Bình Xuyên sẽ không nhận, nhưng vui, vui vì cô cũng biết thương người, “Anh hiện tại không thiếu.”
“Cho anh đó!” Tảo Tình đẩy túi tiền kia lại, “Em cho anh tất! Tất cả đều cho anh!”
Cô đặc biệt kiên quyết, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Nói xong còn cổ vũ chính mình, “Em bây giờ viết tiếp đây!”
Cô lại ngồi xếp bằng trên thảm, giống như tiêm máu gà, Lý Bình Xuyên liền biết, cô chính là không muốn làm anh lo lắng.
Nhưng anh hiện tại cũng không có tâm trạng bảo cô tiếp tục viết.
Tảo Tình ngồi ở trên thảm, Lý Bình Xuyên ngồi ở trên sô pha, anh so với cô cao hơn một khúc, anh dùng tay vuốt vuốt tóc cô, vuốt qua da thịt sau cổ khiến cho cô có phản ứng, hơi rùng mình.
Cô quay mặt lại, mê mang hỏi, “Muốn làm gì đó?”
“Em nói xem?” Lý Bình Xuyên vốn định muốn thanh tâm quả dục mà nhìn cô viết luận văn, nhưng lời vừa nói ra, làm anh ngồi nhìn không nổi nữa rồi.
“Em ngồi trên người anh viết?”
Tảo Tình biết ý của anh, liếm liếm môi, cô tham ăn mà xoay người lại, chủ động đem thứ đó lấy ra, có độ cứng, cô không biết dục vọng ấy đã đến từ lúc nào.
Miệng bao bọc lấy một đoạn đầu, một chút chất lỏng ướt át dừng ở đầu lưỡi.
Phòng khách có chút tối, bởi vì đang mưa, quang cảnh ngoài cửa sổ rất âm u, trong phòng tràn ngập sự dâm mĩ, ánh sáng từ máy tính dừng ở trên tóc Tảo Tình, có lúc lên lúc xuống, cô ra sức mà liếm láp, nuốt ăn cả trên lẫn dưới, khuôn mặt bị căng ra, rất nhiều lần thọc sâu vào cổ họng, thọc sâu đến mức ứa nước mắt.
Môi thì mềm, đầu lưỡi ướt nóng linh hoạt, toàn bộ khoang miệng bao bọc lấy vật cứng rắn, điên cuồng mà liếm láp, mặt cô ửng đỏ, tiếng nước sắc tình, quần đã bị lột ra, lúc quỳ xuống, có thể nhìn thấy mông lắc qua lắc lại, đầy đặn như vậy, rất thích hợp đâm vào từ phía sau.
Tiếng mưa rơi rất nao lòng, tí tách tí tách.
Tiếng mưa trong trẻo như tiếng ai đang thở, Lý Bình Xuyên nâng mặt Tảo Tình lên, nhanh chóng đâm sâu vào cổ họng vài cái, tinh dịch cứ thế bắn ra, cổ họng hoạt động, cô gấp không chờ nổi mà nuốt xuống.
Anh nói không sai mà, trời mưa một chút cũng không làm chậm trễ cho cô cái gì đó mà.
Quá tham ăn rồi, mới khẩu giao có một chút, mà nước chảy ra từ huyệt động đã ướt đến bắp đùi, Lý Bình Xuyên duỗi tay sờ, đem những gì còn sót lại bôi lên trên đỉnh chính mình, anh ôm Tảo Tình đứng lên, khóa môi cô, vừa múc lấy vừa cắn xé, hôn đến ngạt thở.
Cuối cùng ép cô vào vách tường, nâng một chân lên, khiến chân trước cô giơ lên, còn chân sau đứng thẳng, tư thế này đặc biệt có thể nhìn thấy rõ miệng huyệt lúc đóng lúc mở, hai mảnh thịt, đo đỏ.
“Đều đã như vậy rồi, còn muốn ăn.”
Tảo Tình gấp đến độ sắp khóc đến nơi, nâng mông cúi người, “... Không có mà... tiến vào được không... Ngứa.”
Lý Bình Xuyên dùng tay căng hai mảnh kia ra, tận mắt nhìn thấy dương v*t tim tím đầy gân xanh của mình chen vào lối đi, rõ ràng đã làm cả một đêm, vậy mà vẫn còn chặt như vậy, chặt đến mức làm hô hấp anh theo bản năng cứng lại.
Anh chậm rãi đẩy mạnh.
Nguyên cây vào tận đáy, ôm Tảo Tình, cùng nhau thở dốc ra tiếng.
“...Ưm.”
Cô sắp không đứng nổi nữa rồi, lỗ chân lông thắt chặt cả rồi, quá đầy, nhưng Lý Bình Xuyên cứ đỡ eo đâm vào, nước sốt từng đợt bắn ra, cắm vào rồi lại rút ra, cứ lặp lại như thế, mông sắp bị đâm đến dỏ hết rồi.
“Ưm ưm... Không chơi nữa... Bỏ cuộc...”
Bị đè ở trên tường, Tảo Tình khóc sướt mướt, “... Em viết, viết luận văn... đừng đâm.”
Viết hay không viết đều phải làm.
Một chân khác được đặt xuống, Lý Bình Xuyên đỡ cô đi đến thảm, cứ trần trụi như vậy mà ngồi xuống, cô ngồi ở trên dương v*t, tay bị anh đỡ đặt lên trên máy tính, anh hôn cổ cô, “Viết đi.”
Như vậy sao có thể viết đây?
Tảo Tình còn đang do dự, tay Lý Bình Xuyên từ sau vòng qua nắm lấy vú cô, đâm sâu vào từng chút một, rất mạnh mẽ.
Tảo Tình rên lên một tiếng, sướng đến run người.
“Thoải mái như vậy sao?”
“...Ưm, quá sâu, anh động một chút đi.”
Cô căn bản là không tập trung viết, Lý Bình Xuyên ôm lấy nửa người trên của cô, thẳng lưng hướng lên trên đỉnh vào, chuyên tâm mà đâm thọc, Tảo Tình thở dốc, lại bị Lý Bình Xuyên ôm mặt hôn.
Đầu lưỡi liếm mút đủ rồi, lại liếm mặt cô, dưới thân vẫn đâm thọc không ngừng nghỉ, đâm đến nổi hai vú trước ngực cô đong đưa qua lại thật chói mắt.
Thở hỗn hển, Lý Bình Xuyên hỏi cô, “... Ừm còn viết luận văn nữa không?”
Tảo Tình sợ hãi khóc rên, “Không viết nữa, quá nhanh... Sắp chết rồi...”
Vừa nói xong, cơ thể đã bị đè ở trên bàn trà, Lý Bình Xuyên từ phía sau như cỡi ngựa mà cắm vào, cơ thể gắn sát vào nhau, lúc gần cao trào, anh ôm lấy cô, nhanh chóng đâm vào thêm mấy chục cái, chất lỏng dính ướt thảm, sâu bên trong huyệt, cũng bị tinh dịch lấp đầy.
Anh nâng mông cô lên, run rẩy vài cái.
Bắn xong, lại hôn hôn lên cổ Tảo Tình, hơi thở hỗn loạn, nói vào tai cô, “Ở nhà em lúc nhìn thấy em... Anh đã muốn làm em như vậy.”
Không ngừng.
Lần đầu tiên yêu đương, anh đã muốn làm như vậy.
Mưa còn chưa ngừng, hơi ẩm vây lấy tất cả mọi thứ, quần áo trên ban công vẫn còn nhỏ nước, tiếng nước tí tách tí tách vang lên.
Cơ thể Tảo Tình cũng có nước chảy ra, cũng không phải của chỉ một mình cô.
Còn có Lý Bình Xuyên, anh, ở trong cơ thể cô.
Hòa hợp hai ngày trời đều đang mưa, thành phố không có chỗ để đi, bọn họ trốn ở trong nhà, ngoại trừ lúc ăn cơm, đôi khi lại nghỉ ngơi một chút, Tảo Tình nằm trên giường sẽ cực kỳ lười, Lý Bình Xuyên nằm trên giường sẽ nổi lên thú tính.
Cô không biết anh lấy tinh lực đó ra từ đâu.
Lần nọ khi ôm cô lên cao trào, Lý Bình Xuyên mới nói: “Nhiều năm như vậy, em nói từ đâu ra?”
Thời gian hai ngày trôi qua, Tảo Tình tự cảm thấy chính mình có thể mọi lúc mọi nơi mà khẩu giao cho anh, nuốt tinh, nhũ giao, đâm thọc lẫn nhau.
Có khi quá nhiều, làm cho trên tóc cô cũng là.
Lý Bình Xuyên liền xin lỗi cô, ôm cô đi đến phòng tắm, gội đầu còn chưa sạch, đã bị đè ở trên gạch men sứ được che kín bởi hơi nước mà cắm vào, cô không bao giờ tin lời xin lỗi của anh nữa.
Mỗi lần xin lỗi, đều là vì bước tiếp theo.
Lý Bình Xuyên xuất sắc nhất.
Lời này cô nói khi quá mệt.