Lần đầu gặp mặt giữa
cô và Ngô Mạn Ni không được thuận lợi cho lắm, hơn nữa từ tận đáy lòng
cô cũng không thích vị đại tiểu thư cao ngạo này, nhưng thích hay không
là một chuyện, còn công chuyện lại là chuyện khác. Cô tươi cười, chào
hỏi Ngô Mạn Ni bằng thái độ nhiệt tình và thân thiện: "Chào cô, cô Ngô".
Trước kia Ngô Mạn Ni coi thường Hạng Mĩ Cảnh, sau này dù biết Lâm Khải Sương
là bạn trai cô, cũng chẳng vì thế mà thích cô hơn được bao nhiêu, nhưng
ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ khách khí, tuỳ tiện "ừm" một tiếng coi như
đáp lại, xong mới hỏi: "Đều đến cả rồi chứ?".
Hạng Mĩ Cảnh không
muốn lại bị Ngô Mạn Ni bắt lỗi, đành cùng cô ta đi vào nhà hàng, vừa đi
vừa đáp: "Dung tiểu thư, Dung tiên sinh và Từ tiểu thư vẫn đang trên
đường đến, những người khác đến cả rồi".
Ngô Mạn Ni bước rất nhanh, dường như không muốn nói chuyện với cô lắm.
Nhậm Trạch đang trêu chọc Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai, thấy Ngô Mạn Ni
mặc chiếc váy maxi lụa nhiều màu sắc bước đến, lập tức chuyển mục tiêu,
từ xa đã giơ tay lên vẫy, mặt dày nói: "Mandy, chúng ta mặc đồ tình
nhân".
Ngô Mạn Ni rõ ràng không thích một người nhìn giống trọc
phú mới nổi như Nhậm Trạch, nên đôi mắt nhìn lướt qua anh ta, sau đó ân
cần hỏi Uông Nhất Trác: "Wallace, lâu rồi không gặp".
Uông Nhất Trác điềm đạm đáp lại một tiếng, sau đó không có ý định tiếp lời.
Ngô Mạn Ni hiếm khi bị lạnh nhạt thế này, nên nhất thời có chút ngượng ngập.
Cũng may cô ta không phải bối rối quá lâu, Dung Trí Dật nhanh nhẹn sải bước
tiến vào, nói với vẻ hết sức áy náy: "Ngại quá, để mọi người phải đợi
lâu rôi".
Dung Ngọc Lan đi sau ngay anh ta, cũng lên tiếng xin lỗi mọi người.
Mọi người đều nhìn về phía họ, nhưng hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung chú ý tới Từ Hi Lê người đi sau Dung Ngọc Lan. Hạng Mĩ Cảnh cũng không phải ngoại lệ.
Không hung hăng độc đoán như Ngô Mạn Ni, cũng không có được phong thái cao quý phúc hậu như Dung Ngọc Lan, cảm nhận đầu tiên
mà Từ Hi Lê mang tới cho mọi người ở đây giống như một cô gái nhà hàng
xóm. Cô ta mặc một chiếc váy kẻ carô trắng vàng khá giản dị, trang sức mang trên người ngoài chiếc vòng cổ nhìn không được bắt mắt lắm ra thì
không có bất kì món nào khác, mái tóc dài uốn nhẹ được buộc lỏng buông
trước ngực trái. Da cô ta không quá trắng, đường nét khuôn mặt cũng
không giống với người của Dung gia, miệng nhỏ, mắt rất đẹp, khuôn mặt
trái xoan nhìn vô cùng ôn hoà nhưng cũng khá lanh lợi.
Từ Hi Lê
sinh ra và lớn lên tại Mĩ, số lần về nước hiếm hoi vô cùng, trên du
thuyền này, ngoài người của Dung gia ra, cô ta chỉ biết Ngô Mạn Ni, vì
vậy việc đầu tiên mà Dung Ngọc Lan làm chính là giới thiệu mọi người với nhau.
Hạng Mĩ Cảnh muốn ra ngoài xem du thuyền đã chuẩn bị xong
chưa để căng buồm ra khơi, đang định lặng lẽ chuồn đi thì bị Dung Trí
Dật tóm lại, sau khi Dung Ngọc Lan giới thiệu Từ Hi Lê với Phương Tuân
Kiệm xong, liền nói với Từ Hi Lê: "Đây là Theresa, em hãy làm quen đi,
mọi hoạt động của ngày hôm nay đều do cô ấy tổ chức".
Hạng Mĩ
Cảnh trong lòng chỉ muốn đánh Dung Trí Dật, nhưng ngoài mặt lại phải
tươi cười rạng rỡ, chủ động bắt tay Từ Hi Lê: "Từ tiểu thư, chào cô, tôi là Theresa, Hạng Mĩ Cảnh. Thực ra thì tôi cũng chỉ là một quân tốt
nhỏ dưới trướng của Orchid mà thôi".
Từ Hi Lê rất vui, mỉm cười bắt tay Hạng Mĩ Cảnh, đồng thời cũng đính chính lại cách xưng hô: "Gọi tôi là Sisley được rồi".
Hạng Mĩ Cảnh có khả năng đánh giá người khá chính xác, cô có thể cảm nhận
được nụ cười mà Từ Hi Lê dành cho mình là thật lòng, nhưng không hiểu
sao, một nụ cười chân thành như thế ngược lại khiến cô cảm thấy không
mấy dễ chịu.
Thời gian ra khơi chính xác là tám giờ ba mươi.
Mặc dù không ai vạch trần chủ đề của lần ra khơi này là "giao lưu kết
bạn",nhưng những người trong giới đều rất tinh quái, trong lòng họ hiểu
rất rõ điều ấy. Được sự cho phép ngầm của Dung Ngọc Lan, những người
được Hạng Mĩ Cảnh mời hoặc ít, hoặc nhiều đều tới làm nền cho Phương
Tuân Kiệm. Ví dụ như Nhậm Trạch, đợi sau khi du thuyền ra khỏi sông
Hoàng Phố, liền lót la lót tót cùng Dung Trí Dật lái cano đi hóng gió,
hoàn toàn không coi Từ Hi Lê là đối tượng phải lấy lòng. Còn Hạ Hiểu
Chính, mới bị gọi một tiếng, liền lập tức ngồi xuống bàn chuyên tâm
chuyên trí cùng Ngô Mạn Ni và vợ chồng Thiệu Giang Thiêm chơi bài. Tạ
Tử Kiệm tiếp tục việc mà vừa rồi chưa kịp hoàn thành ở bến tàu, đeo tai
nghe ngồi trên boong của tầng một câu cá. Chỉ còn lại Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác, tay cầm li Champagne đứng ở cuối du thuyền trò
chuyện. Không ai cố tình tìm cách tiếp cận Từ Hi Lê, hoặc có thể lướt
bỏ hai từ "cố tình" kia đi, không ai tiếp cận Từ Hi Lê.
Trước
tình hình này, Hạng Mĩ Cảnh ít nhiều vẫn thấy bất ngờ, ít nhất cô nhận
thấy, những người khác thờ ơ, nhưng Phương Tuân Kiệm dường như lại rất
muốn được làm quen giao lưu với Từ Hi Lê. Cô nghĩ, có lẽ Phương Tuân
Kiệm không tìm được cái cớ nào để bỏ mặc Uông Nhất Trác mà tới bắt
chuyện cùng Từ Hi Lê, thế là cô chủ động bưng đĩa salad hoa quả vừa làm
xong từ trong nhà bếp đi về phía cabin đồng thời mời Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác tạm gác câu chuyện lại, cùng vào ăn hoa quả.
Dung Ngọc Lan đang ngồi trò chuyện cùng Từ Hi Lê trong cabin nghe thấy lời
mời rất hợp ý mình của Hạng Mĩ Cảnh, cũng vội lên tiếng hỏi Uông Nhất
Trác: "Ngày cưới của Diệc Thi và Dung Liêm đã quyết định chưa? Nói
nghiêm túc thì, tôi cũng có thể coi là cô họ của Dung Liêm đấy. Cháu
trai kết hôn, tôi phải chuẩn bị đại lễ mới được".
Uông Nhất Trác
bước vào trong, nói với Dung Ngọc Lan: "Nha đầu đó được gia đình nuông
chìu tới mức trong mắt chẳng có ai nữa rồi, cũng chỉ có Dung Liêm mới
trị được nó. Bọn tôi đều mong nó được gả đi sớm một chút, chắc sẽ tổ
chức vào tháng Mười".
Mục đích đã đạt được, sau khi đưa cho
Phương Tuân Kiệm và Uông Nhất Trác vừa ngồi xuống mỗi người một chiếc
dĩa, Hạng Mĩ Cảnh lại quay vào nhà bếp, bưng hai dĩa salad hoa qua ra
cho Tạ Tử Kiệm và những người đang ngồi chơi bài.
Rõ ràng Ngô Mạn Ni đến đây vì Uông Nhất Trác, không muốn vì việc bài bạc quấn chân,
thấy Hạng Mị Cảnh đến, lập tức lấy cớ vào nhà vệ sinh, giao bài trong
tay mình lại cho cô.
Đúng lúc Hạng Mĩ Cảnh cũng không muốn quay
lại cabin, nên yên tâm ngồi xuống đánh bài. Cô ngồi đối diện với Hạ
Hiểu Chính, nên cùng một phe. IQ của Hạ Hiểu Chính hơn 180, trí nhớ
siêu phàm, vận may khá tốt, cao thủ lão luyện như Thiệu Giang Thiêm phải miễng cưỡng mới đỡ được bài mà anh ta ra, nhưng Đông Giai lại đánh
chẳng theo sự tính toán nào, Hạng Mĩ Cảnh chỉ ra bài theo Hạ Hiểu Chính
mà ván nào cũng thắng. Chưa đến một tiếng đồng hồ, tiền chíp (1) của
Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai đã bị thua sạch.
(1) Một loại tiền sử dụng trong casino, được đổi từ tiền mặt để đặt cược vì lí do an ninh.
Kế hoạch muốn trốn ở đây của Hạng Mĩ Cảnh đã bị phá sản, đành theo mọi người quay lại cabin.
Không khí trong cabin lúc này đã thoải mái nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều,
ngồi giữa Phương Tuân Kiệm và Từ Hi Lê là Dung Ngọc Lan, xem ra họ nói
chuyện không nhiều, nhưng có giao lưu bằng ánh mắt.
Thiệu Giang
Thiêm nhìn đồng hồ, đã quá mười một rưỡi, bèn cười nói: "Joe và Nhậm
Trạch đi đâu không biết? Không phải là hiến thân cho cá mập rồi đấy
chứ?".
Dung Ngọc Lan gật đầu: "Hai người này giống hệt nhau, không có quản một cái là làm loạn ngay".
Hạng Mĩ Cảnh lấy di động ra rất đúng lúc, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Tôi gọi điện cho họ".
Tín hiệu trên biển không tốt lắm, Hạng Mĩ Cảnh phải đi lên tầng ba mới kết nối được. Dung Trí Dật không đợi cô hỏi đã nói ngay sắp về rồi, cô
bèn cầm di động đứng yên một lúc.
Từng lớp sóng biển nhấp nhô
phản chiếu ánh nắng vàng rực nhức mắt, trong gió còn mang theo rất nhiều hơi nóng. Cô không đeo kính râm, nên không dám nhìn xa quá, chỉ cúi
đầu nhìn mặt nước xanh biếc như ngọc phía dưới. Con thuyền vẫn chầm
chậm dập dềnh lướt đi, khiến người trên thuyền cũng lắc lư theo, cô thất thần mất một lúc lâu, dường như phải rất lâu sau đó mới nhận ra bên tai vang lên tiếng nói chuyện thì thầm, là Uông Nhất Trác đang đứng ở một
góc khác nói chuyện điện thoại.
Cô không quá tò mò, nên lập tức quyết định đi xuống, đúng lúc ấy Uông Nhất Trác dập máy, quay người lại nhìn thấy cô.
Cô nhanh nhẹn giơ điện thoại , nói: "Vừa rồi gọi điện cho họ, họ nói sắp về tới nơi".
Uông Nhất Trác không hề tỏ ra bối rối, ngược lại còn gọi cô: "Theresa, có chuyện này muốn nhờ cô giúp?".
Cô lập tức nhận lời: "Rất sẵn lòng".
Tâm trạng của Uông Nhất Trác khá tốt, nên giọng nói cũng dịu dàng hơn bình
thường rất nhiều: "Gần đây bạn gái tôi học người ta muốn sưu tập rượu
vang, đáng tiếc cô ấy lại là người ngoại đạo, tôi cũng chẳng biết nhiều, nếu cô có thời gian, giúp tôi đưa cô ấy tới mấy hầm rượu để tham quan
nhé".
Cô không ngờ Uông Nhất Trác lại thẳng thắn thừa nhận việc
mình đã có bạn gái như thế, it nhiều có phần kinh ngạc, nhưng trong lòng cô rất ngưỡng mộ, cười nhận lời ngay: "Tôi cũng chỉ nữa vời thôi, hi
vọng anh không tìm nhầm người".
Uông Nhất Trác khen ngợi cô: "Khả năng lĩnh hội của cô về phương diện này khá tốt".
Lần đầu tiên được Uông Nhất Trác khen, cô cảm thấy anh ta bình thường nhìn
rất lạnh lùng nhưng thực ra lại rất dễ tiếp xúc, vì vậy mới đứng nói
chuyện thêm vài câu. Trong lúc đứng nói chuyện với nhau, Ngô Mạn Ni
nhìn thấy trong lòng rất không vui. Cô đành phải tránh Ngô Mạn Ni,
quay người đi vào bếp làm chân sai vặt.
Món chính trong bữa trưa
là tôm hùm. Đầu bếp được mời từ nhà hàng hải sản nổi tiếng tới, tay
nghề đương nhiên giỏi, Hạng Mĩ Cảnh chỉ có thể làm công việc lặt vặt như bưng bê bày biện.
Tạ Tử Kiệm bỗng hứng thú, đòi Hạ Hiểu Chính
chơi bài tiếp, Thiệu Giang Thiêm vừa rồi bị thua sạch vẫn chưa phục, thế là lôi Phương Tuân Kiệm vào cùng phe để chống lại Hạ Hiểu Chính. Mọi
người vây quanh bàn, chỉ riêng Đông Giai chạy vào bếp xem họ chuẩn bị đồ ăn.
Hạng Mĩ Cảnh trò chuyện với Đông Giai một lúc, nghe tiếng Ngô Mạn Ni đứng ở mũi du thuyền hét lớn: "Họ về rồi".
Đông Giai nghe tiếng thì kéo Hạng Mĩ Cảnh ra ngoài, quả nhiên Dung Trí Dật và Nhậm Trạch đang lái canô đi về.
Mấy người đánh bài cũng chẳng buồn đứng dậy, Dung Ngọc Lan và Uông Nhất
Trác đang xem đánh bài, cũng chẳng nhúc nhích, nên cũng chỉ có mấy người phụ nữ là đứng bên ngoài.
Hạng Mĩ Cảnh bị Đông Giai kéo ra, thấy Dung Trí Dật và Nhậm Trạch đúng là đã quay về thật, lại vội vàng quay
trở lại bếp chuẩn bị bữa trưa.
Ngô Mạn Ni vẫn thấy Hạng Mĩ Cảnh
không thuận mắt, lúc này bỗng nhìn thấy cơ hội khiến cô phải xấu mặt, cố ý vờ như loạng choạng, bổ nhào cả người vào lưng cô, chính xác tới nỗi
đẩy Hạng Mĩ Cảnh ngã từ trên boong xuống biển.
Hạng Mĩ Cảnh chưa kịp có sự chuẩn bị, đã bị rơi xuống.
Cô sống gần biển khá nhiều năm, đương nhiên khả năng bơi lội là rất tốt,
nhưng trước khi xuống nước không hề khởi động, chẳng mấy chốc chân trái
đã bị chuột rút, chỉ còn chân phải và hai tay cố gắng gạt nước để bơi.
Ở trên thuyền mọi người hỗn loạn. Từ Hi Lê định nhảy xuống nhưng bị Ngô Mạn Ni giữ lại, Đông Giai không biết bơi thì kêu lên oai oái, mọi người trong phòng cũng chạy hết ra ngoài.
Hạng Mĩ Cảnh cố gắng để mình trông không tới mức quá thảm hại, nhưng chân trái bị chuột rút đau quá, nên động tác đập nước càng lúc càng giãy giụa. Cô còn tưởng Tạ Tử
Kiệm sẽ là người chạy ra nhanh nhất và lao xuống biển cứu mình, nhưng
không ngờ người đó lại là Phương Tuân Kiệm.
Phương Tuân Kiệm thấy cô dưới biển, không nghĩ ngợi nhiều, cởi giày nhảy xuống vị trí ngay
gần chổ cô, sau khi bơi đến một tay ôm nganh eo Hạng Mĩ Cảnh, tay kia
túm lấy phao cứu sinh do Uông Nhất Trác ném xuống. Cô bị sặc mấy ngụm
nước, mặc dù không nghĩ mình sẽ chết đuối ở đây, nhưng tình huống vừa
rồi khiến cô thật sự thấy sợ, có điều khi được Phương Tuân Kiệm cứu đưa
lên du thuyền, thì trong đầu cô lại chỉ sợ bị người khác phát hiện ra
điều gì đó.
Tạ Tử Kiệm thấy chân trái Hạng Mĩ Cảnh co quắp, lập
tức massage giúp cô, Dung Ngọc Lan ôm vai cô, vừa giúp cô vuốt lưng vừa
gạt mái tóc ướt rườn rượt dính trên mặt cô ra. So với sự nhếch nhác
của Hạng Mĩ Cảnh, Phương Tuân Kiệm chỉ thở dốc hai hơi.
Đông Giai biết chính Ngô Mạn Ni cố ý đẩy Hạng Mĩ Cảnh xuống nước, đang định gây
khó dễ cho cô ta, thì bị Dung Trí Dật từ canô nhảy lên nhanh chân hơn
một bước. Dung Trí Dật không chút khách khí gạt phăng Ngô Mạn Ni đang
đứng chắn đường ra, ngồi xổm xuống nhìn Hạng Mĩ Cảnh. Vừa rồi anh ta và Nhậm Trạch còn cách du thuyền không xa, nhìn thấy Ngô Mạn Ni xô vào
Hạng Mĩ Cảnh khiến cô ngã. Anh ta vốn đã không thích Ngô Mạn Ni lắm,
lại thêm có quan hệ khá tốt với Hạng Mĩ Cảnh, thấy cô bị người ta chỉnh, nên có ý định ra mặt nói giúp cô, bèn hỏi Hạng Mĩ Cảnh bằng giọng hết
sức nghiêm túc: "Ai mà lại mắt mũi mọc trên đầu, đẩy cô xuống nước
thế?".
Câu này ý tứ quá rõ ràng, những người trên boong không nghĩ Dung Trí Dật lại thẳng thắn như thế, Ngô Mạn Ni xanh mặt.
Dung Ngọc Lan liếc Dung Trí Dật một cái.
Hạng Mĩ Cảnh đã lấy lại bình tĩnh, không muốn không khí vì mình mà trở nên
gượng gạo, vội vàng nói: "Sóng lớn quá, tôi lại đi nhanh, boong tàu thì
trơn nên không cẩn thận bị trượt chân thôi".
Phương Tuân Kiệm cũng nói đỡ: "Sóng lớn thật, vừa rồi xuống nước có cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút là bị chìm ngay".
Đông Giai cũng từng là nhân viên PR, nên hiểu cái khó của Hạng Mĩ Cảnh, đành tha cho Ngô Mạn Ni, nhắc nhở cô: "Đừng mặc mãi quần áo ướt như thế, mau đi thay đồ đã".
Ra biển chơi, không ai chuẩn bị cho tình huống
mình bị ngã xuống biển, nên đương nhiên chẳng có đồ để thay. Mà du
thuyền là của Dung Trí Dật, đồ trong tủ quần áo ở phòng ngủ có thể lấy
cho Phương Tuân Kiệm mặc nhưng lại chẳng có bộ nào thoã mãn được yêu cầu của Hạng Mĩ Cảnh, đặc biệt cô còn ướt từ trong ra ngoài, đành mặc chiếc áo choàng tắm to ngồi trên sofa trong phòng, sau khi sấy khô tóc rồi
bắt đầu sấy khô đồ lót.
Để tránh mọi người bàn tán nảy sinh nghi
ngờ, ngay cả Dung Trí Dật cũng không đến làm phiền cô, có người gõ cửa,
cô còn tưởng nhân viên phục vụ mang cơm cho mình, không ngờ vừa mở cửa
thấy người bưng đĩa cơm là Từ Hi Lê.
Từ Hi Lê không bất ngờ trước biểu hiện kinh ngạc của Hạng Mĩ Cảnh, mỉm cười hỏi cô: "Tôi vào có được không?".
Hạng Mĩ Cảnh vội mở cửa mời cô ta vào nói: "Chẳng phải có nhân viên phục vụ ư? Sao cô lại đích thân làm việc này?".
Từ Hi Lê đặt đĩa cơm lên bàn, không có ý định ra ngay, ngược lại còn ngồi
xuống, ra hiệu cho Hạng Mĩ Cảnh cùng ngồi, sau đó mới cười nói: "Họ bàn
chuyện thị trường cổ phiếu suốt, tôi thấy hơi nhạt nhẽo".
Hạng Mĩ Cảnh cảm nhận được thiện ý của Từ Hi Lê, khẽ cười tiếp lời: "Đừng bao giờ mong họ sẽ nói về nước hoa và trang sức".
Từ Hi Lê gật đầu tán đồng, ngập ngừng một lát, cô ta nói bằng giọng nghiêm túc: "Chuyện vừa rồi, rất xin lỗi".
Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người. Sau đó cô lập tức hiểu ngay chuyện mà Từ Hi Lê
muốn nói đến, nhưng người đẩy cô xuống biển là Ngô Mạn Ni, chuyện đó
hoàn toàn chẳng có liên quan gì tới Từ Hi Lê cả. Cô không cho rằng
quan hệ giữa Từ Hi Lê và Ngô Mạn Ni tốt thì Từ Hi Lê phải đứng ra nhận
lỗi thay cho Ngô Mạn Ni, vì vậy cô quay sang nhìn Từ Hi Lê với ánh mắt
khó hiểu.
Từ Hi Lê thật thà nói tiếp: "Tôi biết Mandy cố ý nhằm vào cô, nhưng tôi lại không nói ra, để cô phải chịu ấm ức".
Hạng Mĩ Cảnh khá bất ngờ trước suy nghĩ đó của Từ Hi Lê, vội vàng lắc đầu
nói: "Không sao, tôi hiểu cả, cũng không thấy ấm ức gì hết, cô không
phải bận tâm đâu".
Từ Hi Lê vô cùng chân thành nói tiếp: "Mandy
là em gái của bạn thân Orchid, cô ấy rất quan tâm tới thể diện, tôi sợ
nói ra rồi mọi người đều lâm vào hoàn cảnh khó xử".
Hạng Mĩ Cảnh
được quan tâm quá mà thất kinh: "Thật sự không sao mà, trước kia cô ấy
có chút bất mãn về công việc của tôi, tôi hiểu".
Từ Hi Lê hình
như rất biết ơn trước sự bao dung của cô, cười cười, rồi bỗng như ngầm
ám chỉ điều gì đó, nói: "Cũng may anh Phương phản ứng nhanh, nên mới
không để lại hậu quả nghiêm trọng".
Hạng Mĩ Cảnh để ý thấy nụ
cười thoáng vẻ ngượng ngùng của Từ Hi Lê khi nhắc tới Phương Tuân
Kiệm. Cô lập tức hiểu ngay ý của câu nói ấy, rất nhanh cũng phụ hoạ
theo: "Phương tiên sinh là người tốt, hay giúp đỡ mọi người",
Từ
Hi Lê nghe cách xưng hô của cô thì lại càng tỏ ra vui mừng hơn, nhưng sợ để lộ tâm tư thiếu nữ quá rõ ràng trước mặt người khác nên vôi vàng
đứng dậy, nói: "Vậy cô ăn cơm đi, tôi ra ngoài đây".
Hạng Mĩ Cảnh tiễn Từ Hi Lê, sau khi đóng cửa, cô tựa lưng vào cửa đứng một lúc
lâu. Đồ ăn trong đĩa rất phong phú, bụng cô rùng rục réo gào, nhưng có lẽ do uống nhiều nước biển, nên ăn mà không hề thấy ngon miệng. Cô
nằm trong phòng ngủ một giấc, không ai tới làm phiền, chỉ có tiếng sóng
biển đập vào mạn du thuyền rồi vọng vào tai qua cánh cửa sổ đáng ghét
chưa đóng chặt.
Bốn giờ cô mới thay bộ đồ đã được hong khô của mình và ra ngoài, du thuyền đang trên đường quay về.
Dung Trí Dật tắm nắng trên tầng ba, cụp mắt thấy cô bước ra ngoài, liền gọi cô lên cùng.
Lên tới tầng ba, mới phát hiện trên này chỉ có một mình Dung Trí Dật, những người khác đang đánh bài, nói chuyện phiếm ở tầng một.
Mặt trời bắt đầu lặn, Dung Trí Dật nằm dưới mái che nhưng vẫn bị ánh nắng dát khắp nữa thân dưới.
Hạng Mĩ Cảnh không thích tắm nắng, đành ngồi xuống chính giữa của mái che.
Dung Trí Dật hỏi: "Vừa rồi tôi định xả giận cho cô, tại sao cô lại rụt đầu vào mai?".
Cô ăn hoa quả mà anh ta mang lên theo, nói thẳng: "Anh cũng biết tôi có
mai mà, vào thời khắc quan trọng không mang ra dùng, chẳng lẽ lại đợi
người ta lột da sao?".
Anh ta lại hỏi: "Cô gây thù chuốc oán với Ngô Mạn Ni từ bao giờ?".
Cô không muốn giải thích quá nhiều, nên chỉ nhún vai.
Anh ta cũng chẳng truy hỏi tới cùng, đành nói: "Con người cô ta còn ngang hơn cả cua".
Thế là cô nói: "Nếu anh cảm thấy có lỗi với tôi, tôi không ngại cầm chút phí an ủi đâu".
Dung Trí Dật phá lên cười ha hả, nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên nói: "Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện".
Cô ghé sát tai vào gần anh ta, nói: "Rửa tai lắng nghe".
Anh ta trầm ngâm hồi lâu, rồi đổi sang giọng đều đều, kể: "Ngày xưa có một
người con gái, năm mười hai , mười ba tuổi, nhà cô gái chuyển đến ở
trong con hẻm nơi nhà của người con trai sinh sống. Cô gái hoạt bát
đáng yêu, từ nhỏ tới lớn đều là bạn học của chàng trai, sau đó còn thi
vào cùng một trường đại học. Chàng trai lên đại học thì gặp được người con gái mình thích, nhưng cô gái đó lại có bạn trai rồi, chàng trai
lặng lẽ bảo vệ người con gái đó, không nhận ra tình cảm cô gái dành cho
mình. Sau này cô gái quyết định giúp chàng trai, ăn xong chín mươi que kem của chàng trai, cô gái bắt đầu theo đuổi người bạn trai của cô gái
kia. Trời không phụ lòng người, cuối cùng cô gái đã thành công.
Nhưng chàng trai không những không hiểu cho nỗi khổ của cô gái, mà còn
mắng cô, vỉ chàng trai cho rằng cô đã làm tổn thương tới người con gái
mà anh ta thích".
Anh ta kể rất nghiêm túc, cô bị hấp dẫn, truy hỏi: "Sau đó thì sao?".
"Sau đó cô gái bỏ đi. Cho tới rất nhiều năm về sau, chàng trai mới dám
thừa nhận, khi đó anh ta mắng cô không phải vì bất kì nguyên nhân nào
khác, mà chì vì anh ta không vui khi thấy cô trở thành bạn gái của người khác mà thôi".
Cô đợi một lúc lâu, không thấy anh ta nói nữa, vẫn chưa hài lòng về kết thúc: "Thế là hết rồi à?".
Anh ta lại bắt đầu cười hi hi gật đầu, chẳng còn vẻ nghiêm túc vừa rồi: "Đa phần các câu chuyện tình yêu đều kết thúc như thế".
Cô cũng gật đầu, khen: "Chuyện anh bịa hay lắm".
Anh ta không giải thích đó là chuyện thật hay là giả, mà chỉ về phía Phương Tuân Kiệm đang đứng nói chuyện với Uông Nhất Trác ở boong tàu tầng một, nói: "Cô cảm thấy anh ta thế nào?".
Nhìn theo hướng anh ta chỉ
thấy Phương Tuân Kiệm. Anh đã thay áo màu xanh thẫm, vẫn phối với quần
dài màu sữa, dáng người thẳng tắp, không hề để ý tới tình hình phía
trên. Cô không luống cuống, mà tương đối thật thà nói với Dung Trí
Dật: "Tôi chưa có dịp tiếp xúc nhiều với Phương tiên sinh, nhưng cảm
thấy mấy năm gần đây anh ấy vẫn thế".
Dung Trí Dật hứng thú hỏi: "Vẫn thế là thế nào?".
Cô cười đáp: "Không béo lên".
Dung Trí Dật cũng bật cười, phê bình: "Thì ra phụ nữ các cô khi ngắm đàn ông còn chú ý đến vẻ bề ngoài hơn là khi đàn ông ngắm phụ nữ".
Cô gật đầu thừa nhận.
Anh ta lại thở dài, nói tiếp: "Trên thương trường làm gì có người tốt, thật không hiểu tại sao Orchid lại tán thưởng anh ta đến thế, bày ra trò này để tác hợp cho anh ta và Sisley".
Cô không muốn mình suy nghĩ lung tung, thế là lên tiếng nhắc nhở Dung Trí Dật: "Anh lại bắt đầu tò mò rồi đấy".
Anh ta nhướng mày đáp: "Tôi vốn không phải người tốt mà".
Tối nay ở Dung Liên sơn trang có bữa tiệc nhỏ, Dung Ngọc Lan và vài người
bạn nữa phải vội về cho kịp giờ khai tiệc. Những người còn lại bắt đầu bàn xem nên tìm chổ nào khác để vui chơi tiếp.
Hạng Mĩ Cảnh phải ở lại xử lí việc trên du thuyền, nên sau khi tiễn mọi người về cô quay
lại du thuyền. Cho tới gần chín giờ phong cảnh ban đêm thật đẹp, lại
mát mẻ, cô nằm trên sofa ở boong tàu uống chổ rượu vang còn lại, dường
như làm thế sẽ khiến nội tâm có được sự yên bình. Nhưng mới hưởng thụ
chưa được mười lăm phút đã bị điện thoại của Âu Na làm phiền, gọi cô tới Club.
Cô không thích sự ầm ĩ huyên náo ở quán bar, nhưng thỉnh
thoảng mệt quá hoặc những khi không ngủ được cũng sẽ tới đó điên cuông
một lúc. Âu Na nói hôm nay là sinh nhật Miểu Miểu, nhất định đòi cô
phải đến. Vì có quan hệ tốt với Âu Na, nên cũng quen biết không ít bạn của Âu Na, Miểu Miểu là một trong số đó, cô suy nghĩ một lát, sau đó
quyết định nhận lời.
Mọi người gặp nhau ở cửa quán bar, bảy tám chàng trai cô gái cùng hò reo ôm chầm lấy nhau đi vào.
Không còn sớm nữa, họ ngồi xuống ghế. Mấy người trong số họ, bao gồm cả
Miểu Miểu, uống rượu rất tốt, nên không cho phép đổi sang rượu tây.